Editor: Nguyetmai "Thất Tịch, sao cậu lại tới đây?" Điềm Tâm nói xong rồi ngồi bên cạnh bạn mình. Thất Tịch lắc cánh tay của cô, "Nhớ cậu thôi, gọi điện thoại cho cậu nhưng không được, Điềm Tâm, sao hôm nay cậu không đi học hả?" "Hôm nay thấy hơi khó chịu, với mình còn phải thu dọn hành lý nữa…" Điềm Tâm cúi đầu nghịch ngón tay của mình, thành thật trả lời. "Cậu thật sự muốn dọn ra ngoài sao?" "Nếu không thì sao? Mình ở lại có ý nghĩa gì nữa chứ?" Điềm Tâm buồn bã nói. "Điềm Tâm, cậu biết vì sao lần này Trì Nguyên Dã lại tức giận như vậy không?" Đột nhiên Thất Tịch ngồi lại đàng hoàng, gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên thật nghiêm túc. Hừ, còn có thể vì sao chứ? Bởi vì Trì Nguyên Dã là tên khốn kiếp và cuồng bạo lực! Điềm Tâm lắc đầu, "Mình không muốn biết, mình chỉ biết Trì Nguyên Dã bảo mình cút ra khỏi nhà họ Trì, còn nói không muốn gặp lại mình nữa." Nói đến đây, mặt Điềm Tâm lại hiện lên vẻ tủi thân uất ức. "Ôi trời, đồ ngốc này, sao lại khờ như vậy chứ?" Dáng vẻ Thất Tịch chỉ hận rèn sắt không thành thép. Cái gì chứ, Điềm Tâm bĩu môi, "Thất Tịch, mình hiểu lòng tốt của cậu, nhưng nếu cậu tới để thuyết phục mình, nói đỡ cho Trì Nguyên Dã thì mình đi lên lầu đây." Thất Tịch quýnh quáng vội vàng kéo tay Điềm Tâm lại: "Vốn là Trì Nguyên Dã dự định sẽ tỏ tình thật hoành tráng với cậu trong bữa tiệc sinh nhật hôm qua!" "Vậy thì mình thật sự cảm ơn cậu ta!" Điềm Tâm dửng dưng thốt lên, nhưng vừa dứt lời thì cả kinh, cô quay đầu nhìn Thất Tịch, "Cậu nói cái gì?" Đôi môi của Thất Tịch không ngừng mở ra đóng lại, nhắc lại từng chữ thật rõ ràng, "Cậu có biết hôm qua Trì Nguyên Dã tính tỏ tình với cậu không? Cậu ấy thích cậu đó!" Điềm Tâm ngây người, trong đầu không ngừng nhớ tới câu: Cậu ấy thích cậu đó… Cậu ấy thích cậu! Cô chớp chớp mắt, đầu óc ong ong giống như chẳng thể hoạt động được nữa. Hôm qua… Trì Nguyên Dã muốn tỏ tình với mình? Cậu ấy… thích mình sao?? "Điềm Tâm, cậu không nên trách Trì Nguyên Dã lại giận dữ đến mức như vậy, vì để tỏ tình, cậu ấy đã phải chuẩn bị rất lâu đấy, bọn mình quen biết nhau lâu rồi nhưng chưa bao giờ mình thấy Trì Nguyên Dã nghiêm túc đến thế, tất cả mọi người đều mong đợi cậu xuất hiện, nhưng kết quả thì thế nào hả? Chờ đến tối muộn cậu cũng không đến, nhiều người nhìn vào thế kia, Trì Nguyên Dã luôn luôn kiêu ngạo chắc hẳn sẽ không kiềm chế được, mấu chốt chính là lúc bệnh viện gọi tới, nói cậu ở cùng chỗ với Lăng Dĩ Sóc…" Thất Tịch nói không ngớt, sau đó cô ấy lấy chiếc ipad trong túi xách của mình ra rồi mở một video lên, "Cậu tự xem đi!" Đây là gì vậy? Điềm Tâm nghi ngờ nhận lấy, đôi tay nhỏ bé cầm ipad, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế sofa ở sau lưng, đôi mắt to chăm chú nhìn video trước mặt. Trong video là căn phòng của Trì Nguyên Dã, cậu ấy mặc đồng phục màu đen ngồi trên ghế xoay, gương mặt tuyệt mỹ ở trong màn hình thật đẹp mắt. Gương mặt tuấn tú ngông nghênh được ánh đèn màu cam ấm áp trong phòng chiếu lên trông dịu dàng hẳn. "Khụ…" Trì Nguyên Dã trong video ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào ống kính, đôi môi mỏng mở ra khép lại, giọng nói trầm thấp quyến rũ. "Con nhóc tiểu học, còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"