Editor: Nguyetmai Thấy Điềm Tâm thờ ơ, Trì thiếu khó chịu, xụ mặt lặp lại lần nữa, "Nhanh lên một chút!" Cô cạn lời. Điềm Tâm đành phải khoác tay cậu. Trì Nguyên Dã rất cao, Điềm Tâm đứng cùng lắm chỉ đến vai cậu mà thôi, từ xa xa nhìn bóng lưng hai người liền thấy vô cùng xứng đôi. Đã muộn lắm rồi, trong siêu thị có rất ít người, Điềm Tâm buông tay Trì Nguyên Dã ra, đẩy một chiếc xe đẩy đi về phía trước. Ai ngờ Trì Nguyên Dã bỗng ấn vào tay cô. "Anh lại làm gì đó?" Điềm Tâm bất đắc dĩ quay lại nhìn cậu. Có thể yên ổn dạo siêu thị không đây. "Tay em bị thương, đẩy cái này không thoải mái!" Đôi mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã nhìn thẳng vào Điềm Tâm, bình tĩnh mở miệng. ...? Cô chỉ bị trầy da thôi mà, đâu có phải là gãy tay. Cả tối nay mà người này cứ làm lớn chuyện mãi. "Hay anh đẩy giúp em nhé?" Điềm Tâm thử thăm dò. Trì Nguyên Dã tỏ vẻ ghét bỏ, "Anh mới không đẩy, trông chả ra sao cả." Rốt cuộc anh đang nói nhảm cái gì vậy? Điềm Tâm không nói, chán chẳng buồn để ý đến cậu nữa, cô quay đầu lại muốn đẩy xe đi. Ai ngờ Trì Nguyên Dã lại bá đạo kéo cô lại, bàn tay xương khớp rõ ràng của cậu dễ dàng nắm lấy tay cầm của xe đẩy, đẩy về phía trước. Điềm Tâm hơi sửng sốt, cất bước đuổi theo, "Không phải anh nói đẩy cái này trông chả ra làm sao à?" Trì Nguyên Dã kiêu ngạo, "Lắm mồm! Mua nhanh lên, mua xong còn về." Được rồi được rồi, kiểu gì thì anh cũng có lý. Điềm Tâm đành chịu, cô nghiêm túc chọn đồ, còn Trì Nguyên Dã thì đẩy xe theo sau lưng cô như một cái đuôi. Không hiểu tại sao, cô bỗng cảm thấy cực kỳ thoả mãn. Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, Điềm Tâm dừng lại, quay lại nói với Trì Nguyên Dã đang nhàm chán đi sau mình, "Em muốn vào phòng vệ sinh." Nói xong liền đi vào. Năm phút sau. Rào rào rào… Điềm Tâm đẩy cửa phòng vệ sinh ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa khẽ hát vừa rửa tay. Nghĩ đến chuyện ngày mai ba mẹ trở về, Điềm Tâm liền chờ mong vô cùng… "Lạc Điềm Tâm?" Đột nhiên, một giọng nói hưng phấn vang lên bên cạnh cô. Điềm Tâm quay sang nhìn, trông thấy một nữ sinh uốn tóc cuộn sóng cũng đứng rửa tay ngay bên cạnh, đang mỉm cười nhìn cô. Ơ, Điềm Tâm nhanh chóng lục lọi trong đầu xem nữ sinh trước mặt mình là ai. Nữ sinh kia nhanh chóng rửa tay, cầm giấy lau rồi cứ thế khoác tay Điềm Tâm, dáng vẻ như rất thân quen với cô, "Bạn học Lạc, mình học lớp bên cạnh lớp cậu nè, mình tên là Tô Tình Không, cậu không nhớ mình sao?" Tô Tình Không... À à, Điềm Tâm nhớ ra rồi, đúng là ở lớp bên cạnh, mình với cô ấy có gặp nhau vài lần vì hai người ngồi gần nhau trong lễ kỷ niệm trường, hai người trò chuyện cũng rất hợp ý. "Là cậu sao, trùng hợp vậy?" Điềm Tâm cũng cười, vảy nước trên tay mình. Tô Tình Không vội rút một tờ giấy đưa cho Điềm Tâm, "Ừ ừ, đúng, chứng tỏ hai đứa mình rất có duyên nha." Điềm Tâm lại cười một tiếng. "À, đúng rồi, bạn học Lạc, có phải cậu... chơi rất thân với mấy người Kim thiếu không?" Trên đường ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Tình Không bỗng hỏi. Điềm Tâm gật đầu, "Ừ, rất thân, sao thế?" "Vậy, vậy mình có thể nhờ cậu một chuyện không? Nhất định cậu phải đồng ý nhé!" Tô Tình Không tỏ vẻ đáng thương nhìn Điềm Tâm. Comment (0) COMMENT FIRST Rate this chapter Vote with Power Stone Chapter 238: Chương 238. Chocolate, thư tình. Translator: Nguyetmai  Editor: Nguyetmai "Chuyện gì vậy?" Điềm Tâm hỏi. Tô Tình Không lấy một hộp quà rất đẹp ra khỏi túi xách của mình, giấy gói quà màu hồng, còn có hình trái tim. "Cái này, chocolate này, nhờ cậu chuyển cho Kim thiếu giúp mình được không?" Tô Tình Không dúi chocolate vào ngực Điềm Tâm. Chocolate? Điềm Tâm cúi đầu nhìn hộp quà này, hơi vỡ lẽ. Tô Tình Không này, thích Kim Thánh Dạ sao? Đồ như chocolate này đều chỉ đưa cho người mình thích thôi nhỉ? Cô ấy đang muốn tỏ tình với Kim Thánh Dạ? "Còn, còn cái này nữa, tất… tất cả lời muốn nói của mình với Kim thiếu đều được viết hết trong đây, xin cậu, nhất định hãy chuyển cho Kim thiếu giúp mình nhé!" Tô Tình Không thẹn thùng, móc thêm một phong thư màu hồng đưa cho Điềm Tâm. Hơ... Hoá ra cô ấy thích Kim Thánh Dạ thật. Điềm Tâm ôm chocolate cùng thư tình mà Tô Tình Không cưỡng ép nhét vào ngực mình, thử thăm dò, "Bạn học Tô, mình nghĩ chuyện này, cậu vẫn nên tự đưa cho anh ấy thì hơn..." "Nhưng mình xấu hổ lắm, mình xấu hổ không dám nhìn vào mắt Kim thiếu luôn, Điềm Tâm, xin cậu, với cậu cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi mà." Mới ban nãy còn bạn học Lạc, được một lúc đã gọi mình là Điềm Tâm rồi... Điềm Tâm không tiện từ chối, đành phải chấp nhận, "Thôi… thôi được." "Cảm ơn cậu, bạn học Lạc! Cậu nhất định phải nhìn Kim thiếu đọc xong thư tình của mình nhé, sau đó phải cho một câu trả lời thì cậu mới được rời đi. Vậy nhé, ngày mai đến trường mình sẽ sang lớp tìm cậu, bái bai." Tô Tình Không vui vẻ nói xong thì quay đầu bước đi. Điềm Tâm chớp mắt, đành phải nhét thư tình vào ba lô của mình. Ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ thấy mỗi xe đẩy ở đó, không thấy bóng dáng Trì Nguyên Dã đâu hết! Bỏ chocolate vào trong xe đẩy, Điềm Tâm quay đầu ngó nghiêng khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm thấy Trì Nguyên Dã đứng cạnh một kệ hàng. Trì Nguyên Dã đang phách lối chỉ huy người bán hàng, "Là một nữ sinh mười sáu tuổi, tóc ngang vai, thoạt nhìn ngốc nghếch nhưng lại thật đáng yêu, cô mau vào tìm cô ấy cho tôi!" Đối diện với một Trì Nguyên Dã mang giọng điệu nghiêm túc như vậy, người bán hàng không dám thờ ơ, vội vàng mở miệng, "Vâng, tôi biết rồi." Ui trời, tên ác ma này lại đang làm gì! Điềm Tâm xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng đi tới, kéo Trì Nguyên Dã đi, mãi đến khi tránh khỏi tầm mắt người bán hàng vừa rồi, cô mới quay lại quát cậu, "Trì Nguyên Dã, anh đang làm cái gì đấy hả?" Trì Nguyên Dã vô tội chớp mắt, "Em còn không biết xấu hổ mà nói anh? Ai bảo em vào nhà vệ sinh thôi mà cũng lâu như thế?" Hại cậu tưởng con nhóc tiểu học đáng chết này bị làm sao trong nhà vệ sinh. "Anh không kiên nhẫn chờ được thì sao không gọi điện thoại cho em?" "Anh không mang di động!" Giọng điệu hợp tình hợp lý, mặt Trì Nguyên Dã căng lên, nghiêm túc uốn nắn, "Còn nữa, cái gì gọi là không kiên nhẫn? Con nhóc tiểu học vô lương tâm, bổn thiếu gia đây là đang lo cho em!" "..." Cô chỉ muốn quỳ lạy tên ác ma này! *** Mua xong, Trì Nguyên Dã ném túi đồ đã mua vào cốp sau, chocolate mà Tô Tình Không nhờ Điềm Tâm chuyển cho Kim Thánh Dạ cứ thế rơi ra ngoài. Cái gì đây? Trì Nguyên Dã nghi ngờ cầm lấy, nhìn qua gói quà tuyệt đẹp này, khoé miệng cậu cong lên. Rốt cuộc con nhóc tiểu học cũng đã nghĩ thông suốt rồi, còn lén chuẩn bị quà cho cậu vui nữa?