Editor: Nguyetmai A a a, sau khi kịp phản ứng, Điềm Tâm liền phát điên, xấu hổ vùi đầu vào ngực Trì Nguyên Dã không chịu đi ra, "Trì Nguyên Dã anh đủ lắm rồi, nhiều người nhìn như vậy cơ mà…" Xấu hổ muốn chết luôn. Trì Nguyên Dã ôm chặt lấy cô, ngông nghênh nói, "Bổn thiếu gia không yêu cầu họ đứng nhìn." Nói xong thì hơi ngừng lại, cúi đầu nhìn Điềm Tâm cười xấu xa, "Lại nói, không phải vừa rồi em cũng rất nhiệt tình sao?" Đồ chết tiệt nhà anh… Mặt Điềm Tâm nóng đến đỏ bừng, không nhịn được đạp cho Trì Nguyên Dã một cước, lại bị cậu ôm chặt hơn. "Điềm Tâm, Nguyên Dã, chúc mừng hai người…" Kim Thánh Dạ cười nhạt như gió thoảng, đường nét gương mặt cực kỳ nhu hoà. Thất Tịch gật đầu lia lịa, "Đúng vậy đúng vậy, vất vả lắm hai người các cậu mới được ở bên nhau, phải thể hiện một chút chứ? Ôi chao, lại nói tối nay mình còn chưa ăn cơm nữa, đói quá đi…" Trì Nguyên Dã sảng khoái, "Tâm trạng của bổn thiếu gia rất tốt, tôi làm chủ, muốn ăn gì cứ việc gọi." Mưa tuyết nhỏ dần, cơn gió dữ dội cũng dần tản đi… Bốn người song song đi tới, Thất Tịch nắm cánh tay Điềm Tâm, hưng phấn vô cùng, "Để mình nghĩ xem mình nên ăn gì nào, mình muốn ăn thật nhiều, hôm nay nhất định không buông tha các cậu!" Điềm Tâm cười, "Được, tuyệt đối đừng khách khí." "Chậc chậc chậc, được lắm, lập tức lên giọng bà chủ kìa." Thất Tịch nói xong, nhẹ nhàng bưng mặt mình, "Bị tổn thương mười nghìn lần, không biết bao giờ anh Hữu Thần của mình mới về nước đây…" "…" Lúc nói chuyện, bốn người đã đi đến cạnh xe, cả bốn quyết định về nhà tắm rửa trước, sau khi thay quần áo sẽ cùng đi ra ngoài. Tài xế nhà họ Trì đã chờ ở một bên, đón Trì Nguyên Dã và Điềm Tâm về nhà. Kim Thánh Dạ vốn tự lái xe tới, hai anh em đi đến cạnh xe. "Lát nữa gặp nhé." Thất Tịch mở cửa bên ghế phụ lái, vẫy tay với Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã. Kim Thánh Dạ nhìn Điềm Tâm rồi lại thu hồi tầm mắt, không trực tiếp bày tỏ sự quan tâm với Điềm Tâm mà chuyển ánh mắt lên người Trì Nguyên Dã, "Nguyên Dã, đêm lạnh, lát nữa ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo một chút. Về nhà nhớ bảo chị Trương nấu canh gừng đuổi hàn khí." Trì Nguyên Dã phất phất tay, "Biết biết, đi nhanh đi. Nhớ đi chậm chút." "Lát nữa gặp nhé…" Điềm Tâm cười với hai người kia, ngồi vào trong xe nhà họ Trì. Ngồi vào xe, điều hoà bên trong thổi tới, Điềm Tâm xúc động, "Ôi, ấm quá." Trì Nguyên Dã lấy một chiếc khăn bông lau tóc cho Điềm Tâm, hành động này rất tự nhiên. "Để em tự làm." Điềm Tâm hơi ngại ngùng. "Ngồi đàng hoàng cho anh! Tay đã bị thương thành như vậy, sao tự làm được?" Giọng điệu của Trì Nguyên Dã vẫn mang vẻ ta đây như cũ, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng. Thôi được thôi được, Điềm Tâm nhắm mắt lại hưởng thụ, không giãy giụa nữa. Sau khi lau sạch gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã bắt đầu kiểm tra vết thương trên tay cô, dùng hòm thuốc trong xe băng bó tay cho Điềm Tâm xong, cậu còn không quên hung dữ trừng mắt với cô, "Con nhóc tiểu học vụng về!" Điềm Tâm tủi thân dẩu môi, "Em đang bị thương mà anh lại hung dữ như vậy…" Có lẽ ngay chính cô cũng không phát hiện, lúc nói ra câu này, âm cuối kéo dài, mang theo ý làm nũng. Trái tim Trì Nguyên Dã ngưa ngứa, bắt lấy cánh tay Điềm Tâm, đột ngột cúi người hôn lên môi cô. "Anh, anh làm gì đó!" Điềm Tâm ngả ra sau. Trì thiếu lý lẽ hùng hồn, "Ai bảo em dụ dỗ anh trước." Cô dụ dỗ bao giờ?