Editor: Nguyetmai Thất Tịch nói xong thì cầm túi xách của mình chạy theo Kim Thánh Dạ, hai anh em lái xe chạy ở phía sau. Bên trong bệnh viện. Điềm Tâm ngồi ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt trống rỗng, cô vẫn chưa kịp phản ứng với ranh giới sống còn trong tai nạn lúc nãy. Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng bị người bên trong đẩy ra, Lăng Dĩ Sóc còn đang hôn mê, vừa truyền nước vừa được đẩy ra ngoài. Hàng mi dài của Điềm Tâm khẽ run lên, cô hồi phục lại tinh thần, vội vàng đứng dậy tiến đến. "Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?" Điềm Tâm hấp tấp hỏi thăm. Bác sĩ phụ trách chính kéo khẩu trang xuống nói với Điềm Tâm: "Cháu là gì với bệnh nhân?" "Cháu, cháu là bạn của anh ấy." "Là thế này, hiện tại bạn của cháu đã qua cơn nguy kịch, chẳng qua trước mắt vẫn còn hôn mê, cô bé, nói thật nhé, nếu không phải kỹ thuật lái xe của thiếu niên này quá tốt thì hôm nay tình hình hai người các cháu chẳng thể nào tưởng tượng được đâu!" Phù… Lăng Dĩ Sóc không sao, thật tốt quá! Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm. "Còn nữa…" Bác sĩ hơi dừng lại, nhìn Điềm Tâm: "Chắc cháu là người rất quan trọng với thiếu niên kia nhỉ?" Người quan trọng sao? "Bởi vì lúc xảy ra tình huống đó, người điều khiển xe vô thức bảo vệ mình nên sẽ đánh tay lái qua bên trái, đây chính là nguyên nhân vì sao khi xảy ra tai nạn thì người ngồi ghế cạnh tài xế luôn chịu thương vong nghiêm trọng nhất." Điềm Tâm nghe chẳng hiểu gì cả, bác sĩ có ý gì? "Nhưng thiếu niên này lại bảo vệ cháu, nên đánh tay lái sang bên phải… Đó là lý do vì sao cháu gái có thể bình yên vô sự như bây giờ." Lăng Dĩ Sóc… bảo vệ mình? Điềm Tâm ngơ ngác, cô nhìn đôi mắt khép chặt của Lăng Dĩ Sóc, cậu ta vẫn còn đang hôn mê. Sau khi trở lại phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra mấy lần xong mới xoay người rời khỏi. Tâm trạng Điềm Tâm rất phức tạp, cô ngồi bên cạnh đầu giường của Lăng Dĩ Sóc, mấy câu nói của bác sĩ không ngừng quanh quẩn trong đầu, cậu ta bảo vệ cháu, cho nên cháu mới có thể bình yên vô sự… "Lạc Điềm Tâm…" Một giọng nói lạnh lẽo kéo cô về với thực tế. Điềm Tâm vội vàng ngước mắt lên nhìn, thấy Lăng Dĩ Sóc nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại đang nhìn mình thì kích động đến mức thiếu chút nữa đã nhảy lên, "Lăng Dĩ Sóc, anh tỉnh rồi sao?" Lăng Dĩ Sóc khẽ ừ một tiếng. "Anh có đói bụng không? Khát nước không? Tôi gọt táo cho anh ăn trước nhé. Đúng rồi, anh có muốn thông báo cho người nhà không?" Điềm Tâm nói một hơi dài rồi cầm quả táo lên gọt. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẻ mặt của Lăng Dĩ Sóc vẫn chẳng hề sợ hãi chút nào, cậu lạnh nhạt nói hai chữ, "Không cần." Điềm Tâm mấp máy môi, "Lăng Dĩ Sóc, cảm ơn anh! Bác sĩ nói anh bảo vệ tôi, cho nên mới …" Ánh mắt Lăng Dĩ Sóc trở nên sâu thẳm, anh nhìn lướt qua Điềm Tâm rồi lại thu về, "Cô không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ theo bản năng mà thôi, cho dù hôm nay người ngồi trên ghế cạnh tài xế chẳng phải là cô thì tôi cũng sẽ làm như vậy." Điềm Tâm không nói gì, cô chỉ yên lặng gọt táo, sau đó đẩy tới trước mặt Lăng Dĩ Sóc, "Anh ăn tạm đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại rồi mua cái gì đó cho anh ăn nhé." Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, bây giờ đã trễ mất rồi, chắc chắn là mình chẳng thể nào đi dự tiệc sinh nhật của Trì Nguyên Dã được nữa. Điềm Tâm vội vàng muốn đi gọi điện cho Trì Nguyên Dã để giải thích. Ai ngờ mới vừa đứng dậy thì Lăng Dĩ Sóc bỗng kéo tay cô lại rồi nói, "Đừng đi vội, hãy ở bên cạnh tôi."