Editor: Nguyetmai M* nó, đồ biến thái chết tiệt… Điềm Tâm thầm khinh bỉ Trì Nguyên Dã, nhưng cô chỉ có thể bĩu môi cất điện thoại vào lại trong cặp. Trì Nguyên Dã bắt đầu khởi động xe, một tay nắm vô lăng, một tay tự do tựa lên khung cửa sổ, đôi mắt đen nhánh liếc nhìn ba lô phình to trong tay Điềm Tâm: "Mua cái gì vậy?" "Không nói cho cậu biết đâu!" Điềm Tâm thở hổn hển, cô vẫn còn tức giận chuyện tiếng chuông điện thoại nên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Trì Nguyên Dã cười khẽ, "Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết thôi." "Nhưng bây giờ tôi cứ không nói cho cậu biết đấy." Điềm Tâm lườm người kia. "Ngốc nghếch." "…" *——**——* Thứ hai đến trong nháy mắt. Hôm nay chính là sinh nhật của Trì đại thiếu, dường như nó cũng trở thành ngày chúc mừng của toàn trường, học sinh cả trường tặng quà nhiều đến mức chất đầy cả bàn học. Vậy mà Trì Nguyên Dã chỉ ở trong lớp một buổi sáng, tới chiều thì biến mất không rõ tung tích, Thất Tịch với Dạ cũng biến mất theo. Điềm Tâm có cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi… Mãi đến tiết thứ ba buổi chiều cô mới nhận được một tin nhắn. Là một bản đồ do Thất Tịch gửi tới, nhóm người này đang ở trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Điềm Tâm nghiêng đầu, chắc tiệc sinh nhật của Trì Nguyên Dã tổ chức ở đó nhỉ? Ngay sau đó, Thất Tịch lại gửi đến tin nhắn thoại, giọng nói ngọt ngào mang theo ý cười: "Điềm Tâm, tất cả bọn mình đều sẵn sàng rồi, chỉ chờ một mình cậu nữa thôi… lát nữa sẽ có tài xế đến đón cậu, chuẩn bị đi nhé… nhớ trang điểm với ăn mặc xinh đẹp vào." Điềm Tâm nghe xong chẳng hiểu ra sao cả, tiệc sinh nhật là của Trì Nguyên Dã, họ muốn cô chuẩn bị gì chứ? Còn ăn mặc xinh đẹp nữa, làm như Điềm Tâm cô là nhân vật chính hôm nay vậy. Nhìn giáo viên vẫn còn đang giảng bài trên bục giảng, Điềm Tâm nhắn lại ba chữ: Mình biết rồi. Sau khi tan học, Điềm Tâm đeo ba lô ngồi lên chiếc xe đến đón mình tới khu nghỉ dưỡng. "Chú tài xế, phiền chú đưa cháu đến trung tâm thương mại XX trước, cháu muốn lấy một thứ ạ." Điềm Tâm lễ phép nói với người tài xế. "Được." Tài xế trả lời, sau đó lái xe tới trung tâm thương mại. Rất nhanh xe đã dừng ở trong hầm đỗ xe, Điềm Tâm vừa mở cửa vừa chào chú tài xế một tiếng, sau đó chạy một mạch tới tiệm nhẫn DIY. Ai ngờ tiệm này lại đóng cửa! Trên cánh cửa bị đóng chặt có treo một tấm bảng viết là: Có chuyện đi ra ngoài, nếu cần xin gọi tới 139XXXXXX. Làm gì vậy chứ… Đã nói là thứ hai tới lấy nhẫn mà? Điềm Tâm hơi sốt ruột, cô vội vàng lấy di động ra gọi vào số điện thoại dán trên cửa. Bên kia nhanh chóng nghe máy. "A lô?" "A lô. Chào anh, hai ngày trước em có làm một cặp nhẫn ở chỗ anh, nói chiều hôm nay sẽ tới lấy, nhưng anh đóng cửa mất rồi…" "Khụ khụ… À à, em là em gái xinh đẹp đó à, anh nhớ em rồi, thật ngại quá, hôm nay anh phát sốt nên đang ở nhà nghỉ ngơi, không có sức tới mở cửa tiệm, nhưng nhẫn của em anh đã làm xong và cầm về nhà rồi, hay là em tới lấy đi, hoặc nhờ ai tới lấy cũng được, thật sự xin lỗi em, khụ khụ…" Phía bên kia không ngừng truyền đến tiếng ho khan, Điềm Tâm cũng không đành lòng trách cứ người ta, cô chỉ thở dài rồi nói: "Được rồi, vậy em phải tìm anh ở đâu để lấy nhẫn ạ?"