Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai Sau khi tan học. Điềm Tâm đeo ba lô, ngoan ngoãn đứng chờ trước cổng trường, rũ đầu khi có khi không đá chân trên mặt đất, chưa được bao lâu đã nghe thấy bên cạnh có tiếng còi xe vang lên ầm ĩ. Trì Nguyên Dã ấn nút hạ kính xe, để lộ ra gương mặt đẹp trai yêu nghiệt, một tay tùy ý chống tay lái, ra lệnh, "Con nhóc tiểu học, lên xe!" Ngông cuồng kiêu ngạo không gì diễn tả nổi. Thật kỳ lạ, hình như cậu lái xe từ ngoài đường lớn vào chứ không phải trong trường đi ra. Chẳng lẽ cậu đã ra khỏi trường từ trước, rồi bây giờ lại quay về đón mình? Điềm Tâm mở cửa xe chui vào, sau khi đã cài chắc dây an toàn, chiếc xe hơi thể thao màu bạc lập tức tăng tốc chạy như bay ra ngoài. "Trì Nguyên Dã, chiều nay cậu đi đâu vậy?" Điềm Tâm hỏi. Trì Nguyên Dã thong thả ung dung mở miệng, "Tôi ra ngoài một chút." "Ồ..." Điềm Tâm miễn cưỡng đáp một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ tựa đầu vào cửa sổ xe. "Sao mà ỉu xìu vậy? Có phải cô bị cảm chưa khỏi không?" Trì Nguyên Dã nhìn cô. Điềm Tâm lắc đầu. "Cô mở ngăn để đồ trước mặt ra đi." Trì Nguyên Dã thu ánh mắt lại, nhìn thẳng phía trước, mở miệng nói. Hả? Điềm Tâm ngồi thẳng lưng dậy, nghe lời mở ngăn để đồ trước mặt mình, phát hiện ra bên trong là một hộp quà xinh đẹp tinh xảo. "Đây là gì vậy?" "Mở ra xem đi." Điềm Tâm ừ một tiếng, vừa định gỡ chiếc nơ đỏ ra đã phát hiện hộp quà đang động đậy! Mẹ ơi, cái gì vậy? Có con gì còn sống bên trong! Điềm Tâm sợ hãi hét lên, nhét hộp quà trở lại ngăn đựng đồ. Trì Nguyên Dã nhếch miệng cười, "Nhát gan vậy sao?" "Trì Nguyên Dã, không phải cậu định trêu tôi đấy chứ?" Định cố ý bắt mấy con côn trùng bé xíu đáng sợ để dọa cô sao. Trì Nguyên nhíu mày trợn mắt nhìn cô, "Trong lòng cô tôi là loại người như thế sao?" Do từ đầu cậu đã có hình tượng ác ma đấy chứ. Điềm Tâm làu bàu rồi cầm lại hộp quà, hít sâu một hơi, lo lắng sợ hãi gỡ chiếc nơ bướm thắt phía trên, mở hộp quà ra. "A..." Điềm Tâm hô lên, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Bên trong hộp là một chú mèo con, cặp mắt to xanh biếc như hai viên đá quý. Trong khoảnh khắc Điềm Tâm mở nắp hộp ra, đôi tai nhỏ xíu đáng yêu khẽ run run, đôi mắt ngây ngô dễ thương nhìn Điềm Tâm. Dễ thương tới mức tim Điềm Tâm sắp tan chảy mất rồi! Điềm Tâm mừng rỡ ôm chú mèo con đáng yêu, bàn tay bé nhỏ không ngừng vuốt ve, quay đầu nhìn Trì Nguyên Dã, trong đôi mắt ngập tràn ý cười, "Cậu kiếm được nó ở đâu vậy?" "Lúc nãy tôi có việc phải ra ngoài, tình cờ đi qua một cửa hàng thú cưng, thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nhóc này khá giống cô, nên mua về ghép lại với cô thành một đôi." Trì Nguyên Dã cà lơ phất phơ nói. Dáng vẻ ngốc nghếch giống cô sao? Lại còn mua về ghép lại thành đôi với cô?! Khóe miệng Điềm Tâm giật giật: "Vậy tôi phải cảm ơn cậu rồi!" Nhưng... chú mèo đáng yêu quá! Chú mèo nhỏ này thật sự quá dễ thương, hệt như một tiểu tinh linh bước ra từ phim hoạt hình hay truyện tranh vậy. Điềm Tâm vô cùng thích chú mèo nhỏ, ôm nó vào lòng không ngừng âu yếm, "Trì Nguyên Dã, đây là giống mèo gì vậy? Đẹp quá. Mắt nó xanh biếc, thật là đẹp." Trì Nguyên Dã xoa cằm, "Hình như là mèo Ragdoll." "Dễ thương quá đi mất, tôi thích nó lắm." Điềm Tâm đùa giỡn cùng chú mèo nhỏ trong ngực, nở nụ cười rực rỡ, "Để chị đặt tên cho em nhé? À... đúng rồi, chị gọi em là Tiểu Dã nhé, có được không? Tiểu Dã Tiểu Dã…" Thái dương Trì Nguyên Dã nổi gân xanh, "Con nhóc tiểu học, cô muốn chết à?" Dám lấy tên cậu để đặt cho mèo!