Editor: Nguyetmai Giám đốc như được trút gánh nặng, vội vàng nói cảm ơn Điềm Tâm, rồi đi như chạy trốn. Trì Nguyên Dã khoanh tay đứng dựa lưng vào máy bán đồ uống bên cạnh, khó chịu mở miệng: "Này, con nhóc tiểu học, cô làm gì mà cười tươi với người đàn ông kia như vậy?" Con nhóc tiểu học đáng chết này lại cười xán lạn với người đàn ông khác, coi cậu là không khí chắc? Điềm Tâm cạn lời, lười để ý đến cậu ta, chỉ yên lặng đẩy xe chờ tính tiền. Trình Nguyên Dã bị làm lơ thì càng khó chịu, cậu bước lên vài bước, túm cánh tay của Điềm Tâm, "Con nhóc tiểu học, tôi cảnh cáo cô, đừng có hơi một tí là lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn người đàn ông khác, còn cả cười ngây ngô nữa, cô nghe chưa?" "Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm tức giận nhìn cậu, nghiến răng nói: "Cậu nói chuyện dễ nghe một chút được không? Chú giám đốc vừa rồi cũng sắp bốn mươi tuổi, cũng đáng tuổi của ba tôi rồi, cái gì mà tôi cười ngây ngô quyến rũ chú ấy chứ?" Rõ ràng kia là một nụ cười lễ phép cơ mà? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Ngay cả việc cô cười với ai cũng muốn quản, có phải tên khốn kiếp này quản hơi rộng rồi không? Trì Nguyên Dã vừa bá đạo vừa ngang ngược, giọng điệu không để ai xen vào, "Tôi mặc kệ ông ta bao nhiêu tuổi. Tóm lại là không cho phép cô tùy tiện cười với đàn ông khác!" Á!!! Điềm Tâm điên luôn rồi, làm ơn có chị thần tiên nào đến đưa tên ác ma mất trí này đi đi! Rốt cuộc đến lượt Điềm Tâm, cô khom người lấy đồ trong xe đẩy ra đặt lên quầy tính tiền. Trì Nguyên Dã đứng bên cạnh, ngạo nghễ như một ông vua, không hề có ý lấy đồ giúp Điềm Tâm. Mà khi nhìn thấy Trì Nguyên Dã, ánh mắt của nhân viên thu ngân liền không dời đi được. Thiếu niên trước mắt này thật là đẹp trai! Trời ơi! Làm trái tim thiếu nữ của cô sắp nổ tung rồi! "Chào cô, tổng cộng là năm trăm hai mươi mốt tệ… thật là con số hạnh phúc." Nhân viên thu ngân nhìn hoa hồng trong xe đẩy, rồi nhìn Điềm Tâm đầy hâm mộ. Trời đất, vừa đúng 521*? (*) 521 đọc gần giống với anh yêu em/em yêu anh. Gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm hơi ửng đỏ, đáp một tiếng rồi vội vàng móc ví của mình ra. Hic, mua đồ hết hơn năm trăm tệ, đau lòng quá đi. Ai ngờ Điềm Tâm còn chưa kịp lấy tiền ra thì Trì Nguyên Dã đã ném thẻ đen lên quầy, "Quẹt thẻ của tôi." Điềm Tâm sửng sốt nhìn Trì Nguyên Dã. Trì Nguyên Dã cười lạnh, "Sao tôi có thể để một cô gái như cô trả tiền chứ?" Nhân viên nghe được câu này, ánh mắt nhìn Điềm Tâm càng thêm hâm mộ ghen tị. *** Mua đồ xong, hai người đẩy xe xuống hầm đỗ xe. Điềm Tâm nhìn bó hoa hồng to trong xe đẩy hỏi: "Bó hoa này thì sao?" Trì Nguyên Dã nhét túi đồ vào cốp sau, không ngẩng đầu lên, "Vứt đi." "Không muốn, tiếc lắm. Chúng ta mang vào xe nhé." "Bẩn xe tôi." Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm với vẻ mặt ghét bỏ. Ầy, thật đáng tiếc mà… Điềm Tâm đau lòng cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong xe đẩy. Vứt thật sao? Bó hoa này có mấy đóa vẫn là nụ, còn chưa nở ra đâu. Trì Nguyên Dã nhìn dáng vẻ này của Điềm tâm thì thấp giọng mắng một câu, "Con gái đúng là phiền phức!" Nói xong, cậu trực tiếp nâng xe đẩy lên, đổ toàn bộ hoa hồng vào cốp sau. Điềm Tâm kinh ngạc, ngơ ngác nhìn một cốp xe đầy hoa hồng. Trì Nguyên Dã rầm một tiếng đóng cốp xe lại, hung dữ mở miệng: "Lên xe." Nói rồi, cậu mở cửa xe đi vào xe trước.