Editor: Nguyetmai "Hả?" Điềm Tâm ôm bó hoa hồng to vào lòng, chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ, "Sao... sao cậu lại cho tôi…" "Chẳng lẽ muốn tôi tự mình ôm sao? Xấu như vậy." Gương mặt Trì Nguyên Dã lộ ra vẻ ghét bỏ. Sự thẹn thùng trong lòng Điềm Tâm hóa thành mây khói trong nháy mắt! Cô nghiến răng tức giận nhìn Trì Nguyên Dã, "Đây là cậu mua, tự cậu cầm lấy đi!" "Bây giờ tôi cho cô rồi!" Trì Nguyên Dã bày ra vẻ mặt rắm thối. "Tôi từ chối!" "Từ chối không có hiệu quả, thứ mà bản thiếu gia cho cô, cô không có quyền từ chối!" Giọng nói của cậu vẫn phách lối như trước đây. "Cậu…" Điềm Tâm sắp bị tức chết rồi. Tại sao lại có người bá đạo như vậy chứ? Điềm Tâm ôm một bó hoa hồng to như vậy đi trong siêu thị, người nào đi ngang cũng đều nhìn thẳng qua, khiến cô xấu hổ đỏ rần cả mặt. Nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đẩy nhỏ, Điềm Tâm vội vàng bỏ bó hoa vào trong, sau đó trùm túi xách của mình lên phía trên, lúc này cô mới thấy nhẹ nhõm. Được rồi, tiếp theo chính là khoảng thời gian mua đồ vui vẻ. Điềm Tâm đẩy xe đẩy đi vào siêu thị, đầu chuyển động như một cái radar, nhanh chóng tính toán danh sách thức ăn cần phải mua. Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi, lạnh lùng đi sau lưng Điềm Tâm, đôi mắt đen nhánh đảo qua đảo lại, quan sát từng kệ hàng xung quanh. "Trì Nguyên Dã, tối nay cậu muốn ăn món gì?" Một tay Điềm Tâm đẩy xe, một tay khác đặt lên môi, quay đầu nhìn về phía Trì Nguyên Dã. Người kia bày ra dáng vẻ cao ngạo giống như vương giả, vung tay chỉ điểm giang sơn, "Cái này, cái này, cái này, cái này, còn cái này nữa…" Khóe môi Điềm Tâm giật giật, "Cậu không cảm thấy mình muốn ăn quá nhiều rồi sao?" "Thì thế nào? Mua hết về để cô từ từ mà nấu!" "Quá lãng phí, ăn không hết, để hỏng rồi phải bỏ. Hơn nữa, đồ ăn để lâu cũng không còn tươi, cậu lựa ra vài thứ trước, lần sau lại mua tiếp nữa." Điềm Tâm vừa rũ mi mắt nghiêm túc chọn rau vừa giảng giải cho Trì Nguyên Dã. Trì Nguyên Dã nhìn dáng vẻ này của cô, trong phút chốc không thể nào dời mắt được nữa. Loại cảm giác này thật yên bình, giống như mình và con nhóc tiểu học này đã là cặp vợ chồng già nhiều năm rồi, vô cùng ấm áp. Trì Nguyên Dã khẽ cong môi, hơi nhướng mày lên, "Được, nghe lời cô." Điềm Tâm kinh ngạc nhìn cậu, thật không dễ dàng gì mới được tên ác ma độc đoán này nghe theo. Điềm Tâm nhanh chóng chọn một ít thức ăn, xe mua đồ cũng dần dần đầy lên. Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo Điềm Tâm vang lên, cô lấy ra nhìn thì thấy màn hình hiện tên của Thất Tịch, cô cười toe toét nhận cuộc gọi. "A lô?" "Điềm Tâm à, cậu đang ở đâu?" "Ở trung tâm mua sắm XX. Sao vậy?" "Oa, thật tốt quá, Điềm Tâm, mình muốn ăn…" Thất Tịch lảm nhảm chừng một phút mới nói xong danh sách đồ ăn vặt mà mình muốn mua, sau đó cô ấy dừng lại uống một hớp nước rồi nói tiếp: "Sau khi mua đồ xong, chúng ta gặp nhau ở cửa trang viên nhé." Điềm Tâm mở to mắt, "Hả? Muốn làm gì vậy?" "Tối hôm nay có mưa sao băng Sư Tử* đó. Mình với anh trai muốn gọi cậu và Nguyên Dã cùng đi xem, có được hay không?" Thất Tịch làm nũng. (*) Mưa sao băng Sư Tử (Leonids) có điểm xuất phát của vệt sao băng từ vị trí của chòm sao Sư Tử (Leo). Đặc biệt, lấy tâm là chòm Sư Tử, những vệt sao băng vụt bay tỏa thành chùm xung quanh chòm sao, tạo hình như bờm sư tử. Điềm Tâm nghĩ nghĩ rồi lấy tay che kín điện thoại, sau đó nhìn về phía Trì Nguyên Dã đang cà lơ phất phơ đứng sau lưng mình, "Này, Thất Tịch nói tối nay có mưa sao băng, bảo chúng ta cùng đi xem, có đi không?"