Editor: Nguyetmai Trì Nguyên Dã cứ như vậy mà đẩy cửa đi ra ngoài, Điềm Tâm nấu mì sợi xong thì bưng lên bàn. Trên bàn ăn kiểu châu Âu lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Điềm Tâm yên lặng hút từng sợi mì trơn nhẵn. Ôi… Sao đột nhiên không thấy có hứng ăn nữa vậy? Điềm Tâm dùng đũa quấn sợi mì, chống cằm nhìn về phía đối diện, tưởng tượng dáng vẻ của Trì Nguyên Dã khi ngồi trước mặt mình. Cô cẩn thận suy nghĩ về mấy lời vừa rồi của cậu. Cậu ta để ý đến việc mình đến gần Lăng Dĩ Sóc, cho nên mới tức giận đánh mất lý trí à? Chẳng biết vì sao trái tim của Điềm Tâm đập nhanh kinh khủng. Thình thịch, thình thịch. Vừa mạnh vừa dồn dập, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn vậy. Điềm Tâm lắc lắc đầu, cúi đầu nghiêm túc ăn mì sợi. *** Sau khi Trì Nguyên Dã rời khỏi thì bên ngoài bắt đầu mưa, mưa thu rơi tí tách, yên lặng làm ướt nhẹp mọi thứ xung quanh. Điềm Tâm vùi cả người lên trên ghế sofa xem gameshow giải trí trong tivi, nhưng lại chẳng yên lòng được, cứ vô tình hay cố ý nhìn về phía chiếc đồng hồ treo trên tường. Kim phút quay xong một vòng rồi lại một vòng… Bây giờ đã là 11 giờ đêm. Tên ác ma Trì Nguyên Dã… vẫn chưa trở về. Điềm Tâm bất giác lo lắng không yên. Bên ngoài vẫn còn đang mưa, Trì Nguyên Dã đi đâu rồi? Sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng truyền tới tiếng mở khóa cửa. Điềm Tâm vội vàng quay đầu lại, liền thấy Trì Nguyên Dã ngông nghênh, vẻ mặt không cảm xúc đi vào. Hình như cậu bị dính nước mưa nên tóc hơi ướt, mấy sợi tóc trên trán bết lại, trông cậu không còn vẻ phóng túng ngang ngược như bình thường nữa, mà có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu… Hiển nhiên Trì Nguyên Dã không ngờ tới Điềm Tâm vẫn chưa đi ngủ, cậu đứng cách đó không xa nhìn cô rồi lập tức thu hồi ánh mắt, bước tới trước tủ lạnh lấy một lon Coca ướp lạnh ra, sau đó mở nắp lon rồi đưa lên đôi môi mỏng của mình. "Chờ chút." Điềm Tâm đang im lặng đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế sofa. Tiếp đến, cô đi đôi dép hồng chạy lạch bạch vào trong phòng bếp, bưng ra một bát nước gừng nấu với coca mà mình vẫn luôn giữ ấm ở trong nồi, rồi ngại ngùng đặt nó lên bàn, giọng nói nho nhỏ hơi mất tự nhiên, "Buổi tối không nên uống Coca ướp lạnh, cậu uống cái này đi." Nói xong, Điềm Tâm cúi đầu định đi lên trên lầu, nhưng cổ tay lại bị Trì Nguyên Dã nắm lấy. Tay của cậu hơi lạnh, nắm lại cánh tay cô, khiến cô bất giác run lên. "Cái này là đặc biệt nấu cho tôi sao?" Trì Nguyên Dã nhướng mày nhìn bát canh kia. "…" Cậu có cần phải hỏi trắng ra như vậy không hả? Điềm Tâm hơi mất tự nhiên rụt bàn tay của mình về, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Nhìn thấy Điềm Tâm ngượng ngùng như vậy, Trì Nguyên Dã mím môi, buông lỏng tay cô ra, giọng nói gợi cảm vang lên: "Lên lầu đi, ngủ sớm một chút." Hiếm khi Trì Nguyên Dã lại có dáng vẻ chính trực như thế. Điềm Tâm ừ nhẹ một tiếng, sau đó chạy lên lầu trên. "Này, con nhóc tiểu học." Đột nhiên có một giọng nói nặng nề truyền tới từ phía sau. Điềm Tâm khựng bước chân lại, xoay lưng về phía cậu, im lặng không lên tiếng. "Hứa với tôi, sau này cách xa Lăng Dĩ Sóc ra một chút." Giọng nói trầm thấp của Trì Nguyên Dã dập dờn trong căn biệt thự trống trải, kèm theo tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, như nhỏ từng giọt vào trong lòng Điềm Tâm… Những lời này không mang theo giọng điệu phách lối thường ngày của Trì Nguyên Dã, càng không phải là ra lệnh, mà khàn khàn u ám, càng giống như là nỉ non.