Editor: Nguyetmai Trì Nguyên Dã làm lơ, cũng không bởi vì Điềm Tâm hò hét mà đi chậm lại. Điềm Tâm lảo đảo chạy theo, có mấy lần thiếu chút nữa đã ngã nhào. "Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm tức giận nhìn chằm chằm cậu. Trì Nguyên Dã đột nhiên dừng bước. Ngay sau đó, cả người cô bị đẩy lên trên tường, động tác của cậu vô cùng lỗ mãng. Điềm Tâm bị đau nên xoa vai mình, còn chưa kịp phản ứng thì Trì Nguyên Dã đã dùng sức vòng tay vây cô lại trong ngực mình. "Lạc Điềm Tâm, tốt nhất là cô nên giải thích rõ ràng cho tôi, vừa rồi hai người đang làm gì vậy, hả?" Giọng của cậu âm trầm giống như tiếng gầm tới từ địa ngục, một tiếng "hả" cuối cùng được nhấn mạnh, mang theo mùi vị cực kì nguy hiểm. Điềm Tâm đã từng thấy Trì Nguyên Dã gắt gỏng, Trì Nguyên Dã ngông cuồng, Trì Nguyên Dã không nói lý, Trì Nguyên Dã ra vẻ ta đây. Thế nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một Trì Nguyên Dã âm u lạnh lẽo lộ ra vẻ tàn nhẫn thế này. Điềm Tâm ngây ra. Cô vừa ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của thiếu niên như tụ lại một tầng sương mù thật dày, lửa giận trong đáy mắt đang bốc cháy, suýt chút nữa là thiêu trụi cô luôn rồi. Điềm Tâm ngơ ngác nhìn cậu, trong nháy mắt giống như quên cả hô hấp. Advertisement / Quảng cáo "Tôi bảo cô đi mua Coca, không phải để cô ra ngoài dụ dỗ đàn ông!" Giọng nói tức giận không kiềm chế được gào thét bên tai cô. Điềm Tâm chớp chớp mắt, thật là quá đáng, cái gì gọi là dụ dỗ hả? Đáng ghét, cậu có cần phải nói khó nghe đến như vậy không? Điềm Tâm cắn chặt môi dưới, cứ như vậy nhìn cậu, bướng bỉnh không nói lời nào. Toàn bộ kiên nhẫn của Trì Nguyên Dã đều đã bị rút hết, cậu chửi khẽ một tiếng rồi buông Điềm Tâm ra, sau đó hung hăng đá lên trên mặt tường bên cạnh. Cậu đá xong rồi mà vẫn còn chưa hết giận, thế là cậu vừa trừng Điềm Tâm vừa tiến lên mấy bước, vươn một tay ra nắm cằm cô, "Đáng chết, cô nói chuyện cho tôi!" "Tôi ghét cậu!" Điềm Tâm đột nhiên mở miệng. "Cô nói cái gì?" "Tôi nói tôi ghét cậu, Trì Nguyên Dã, cậu thật sự quá kiêu căng, tôi ghét cậu, tên ác ma đáng ghét!" Điềm Tâm oán hận nói xong rồi giậm mạnh, sau đó đẩy mạnh cậu ra, muốn chạy đi. Tức chết rồi, tại sao cứ động một chút là cậu ta lại hô to gọi nhỏ với mình chứ? Tại sao lại nói mấy câu châm chọc kia để sỉ nhục mình? Cái gì gọi là dụ dỗ hả? Điềm Tâm tủi thân muốn chết. Advertisement / Quảng cáo "Lạc Điềm Tâm, bây giờ cô có bản lĩnh rồi đúng không?" Giọng nói tức giận không kiềm được của Trì Nguyên Dã truyền đến từ phía sau. Điềm Tâm làm như mắt điếc tai ngơ. "Cô quay lại cho tôi!" Điềm Tâm có chết cũng không trở về. Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một giây sau đó, cổ tay cô bị ai đó dùng sức kéo lại. Điềm Tâm có cố hết sức để đi tiếp cũng không được, thế nên cô đành quay đầu sang tức giận trừng cậu, "Cậu làm gì vậy?" "Không phải là cô chán ghét tôi sao?" Trì Nguyên Dã cười lạnh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, rồi đột nhiên dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm lên, sau đó ra sức hôn xuống. "A, Trì Nguyên Dã…" Điềm Tâm trừng lớn hai mắt, hiển nhiên không ngờ tới Trì Nguyên Dã lại hôn mình. Dây thần kinh nào của cậu bị đứt rồi à? Tại sao nói hôn thì hôn ngay vậy? Điềm Tâm sắp bị làm cho tức chết rồi, cô đưa bàn tay nhỏ bé ra đẩy lồng ngực của cậu, nói một cách mơ hồ: "Buông tôi ra!" Nhưng tiếc rằng sức lực của thiếu niên quá lớn, lực đẩy của Điềm Tâm lên ngực Trì Nguyên Dã nhẹ giống như là gãi ngứa cho cậu vậy. Nụ hôn này chẳng khác gì con người của Trì Nguyên Dã, bá đạo đến cực điểm, cứ nghiền môi của Điềm Tâm một cách vô tình.