Editor: Nguyetmai Đó là gương mặt như thế nào nhỉ? Mỗi một đường nét trên mặt đều tràn ngập cảm giác lạnh như băng, nhất là đôi mắt sâu không thấy đáy kia, hờ hững như tất cả sự vật trên thế gian này đều chẳng liên quan gì đến cậu. Vừa nhìn thoáng qua, đáy mắt của cậu giống như băng tuyết vỡ vụn trên mặt đất, rét lạnh đến thấu xương. Điềm Tâm bất giác lạnh run người. Điện thoại của Điềm Tâm ở bên cạnh chân cậu thiếu niên kia, nhưng cậu lại chẳng có ý muốn giúp cô nhặt lên, mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn chiếc điện thoại rồi lách sang một bên bước đi. Lúc cậu đi ngang qua Điềm Tâm, còn mang theo một cơn gió, làm vài sợi tóc của cô bay bay, ánh mắt cô vô thức đuổi theo hình bóng của cậu thiếu niên kia. Cậu đi về phía dãy lớp mười một. Không bao lâu sau, ở phía xa truyền đến tiếng thét chói tai của đám con gái mê trai. "Lăng Dĩ Sóc, là Lăng Dĩ Sóc kìa!" "Trời ơi, anh ấy thật sự tới rồi!" "Đẹp trai quá đi!" Đối mặt với sự hỗn loạn xung quanh, Lăng Dĩ Sóc vẫn bước đi một cách thờ ơ, trên gương mặt đẹp trai không có chút cảm xúc nào, mặc cho đám mê trai đang thét gào. Điềm Tâm chớp chớp mắt rồi phục hồi lại tinh thần. Cô ôm cánh tay rùng mình một cái. Ôi, bạn nam này thật là lạnh nhạt chết đi được! Điềm Tâm bĩu môi, vội vã nhặt điện thoại rơi trên đất lên rồi chạy như bay về phòng học của mình. *** Advertisement / Quảng cáo Trong phòng học. Đến tận bây giờ mà Trì Nguyên Dã vẫn chưa về lại lớp, không biết cậu chạy đi đâu chơi rồi, nào có ngoan như Điềm Tâm, chăm chỉ ngồi ở đây nghe giảng bài. ╭(╯^╰)╮ Điện thoại của cô đột nhiên rung lên. Điềm Tâm bị dọa sợ đến mức cơ thể run lên, vô thức ngước mắt nhìn thầy giáo trên bục giảng, sau đó lén lén lút lút lấy điện thoại ra. Là tin nhắn Trì Nguyên Dã gửi tới. Trên màn hình điện thoại hiện lên mấy chữ ngắn gọn: Cho cô mười phút, lập tức đến vườn cây bên cạnh hồ Bích Lam. Làm gì hả? Mình cúp học thì thôi đi, còn lôi kéo Điềm Tâm cô trốn học cùng à? Điềm Tâm quyết định làm như không thấy, làm như không nghe, yên lặng cất điện thoại vào. Ai ngờ chưa được bao lâu thì lại có tin nhắn tới: Con nhóc thối, cô dám không trả lời tin nhắn của tôi à? Điềm Tâm bĩu môi, gõ cạch cạch mấy chữ rồi gửi đi: Tôi phải học! "Tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô, mau tới đây!" Giọng điệu không chấp nhận phản bác. Chuyện vô cùng quan trọng à? Điềm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, "Chờ sau khi tan học thì tôi đến tìm cậu." "Không được, ngay bây giờ!" M* nó, cậu gấp gáp như vậy là muốn lôi Điềm Tâm cô đi cướp ngân hàng à? Advertisement / Quảng cáo Điềm Tâm vô cùng bất mãn, cô tiếp tục vùng vẫy giãy chết: "Có thể không đi được không?" "Cô còn năm phút!" Giọng điệu tràn đầy tính uy hiếp. A… Mình thật sự muốn điên rồi! Nhất định Trì Nguyên Dã là sao chổi của mình, đồ sao chổi! Không còn cách nào khác, Điềm Tâm mấp máy môi, dựng thẳng sách giáo khoa lên trên bàn học để che chắn, rồi dè dặt ngước mắt nhìn thầy giáo đang đưa lưng về phía mọi người, viết gì đó lên bảng đen, sau đó cẩn thận khom lưng nhích từng bước về phía cửa sau. Phù phù, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình… Điềm Tâm tự thôi miên bản thân, cuối cùng chạy ra ngoài từ cửa sau. Vừa ra khỏi cửa sau, cô đã liều mạng chạy về hướng bên ngoài dãy phòng học. Dọa chết người, đây chính là lần đầu tiên cô to gan dám cúp học trước mắt thầy giáo đó. Đều là nhờ Trì Nguyên Dã ban tặng mà! Điềm Tâm nghiến răng nghiến lợi, chạy tới vườn cây bên hồ Bích Lam. Quả nhiên, từ rất xa, cô đã thấy được tên Trì Nguyên Dã ngông nghênh kia đang lười biếng gối đầu lên hai tay, cả người ngả lên trên một cây to. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mấy cánh hoa màu hồng nhạt trên cây lất phất rơi xuống. Hình ảnh này hòa thành một với cảnh đẹp ở phía sau, trông xinh đẹp giống như là một bức tranh sơn dầu.