Editor: Nguyetmai Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, yên tĩnh phác họa ra một bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ ở đằng xa. Áo sơ mi trắng, quần tây dài màu đen, tôn lên dáng người vô cùng thon gầy của cậu thiếu niên. Đôi mắt đen nhánh như sao của cậu nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn luống cuống của Điềm Tâm, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và gợi cảm hơi nhếch lên. Cậu thở hổn hển, mái tóc màu đen bởi vì chạy đổ mồ hôi mà dính sát trên trán, hơi rối, nhưng vẫn rất đẹp trai. Là cậu, là Trì Nguyên Dã! Trì Nguyên Dã vịn vào một cái cây, sau khi nhìn thấy bóng dáng Điềm Tâm, cậu âm thầm thở phào một hơi, đứng thẳng người, một tay đút túi, lạnh lùng đứng đó, "Này, con nhóc tiểu học…" Trì Nguyên Dã vẫn chưa nói hết câu, Điềm Tâm đã đột nhiên chạy về phía cậu. Cô chạy, kéo theo một cơn gió, kèm theo mùi hương của cô, tất cả bổ nhào vào lòng cậu. Advertisement / Quảng cáo Trì Nguyên Dã khẽ giật mình, vô thức đưa tay ôm lấy Điềm Tâm, nhưng vì lực chạy của Điềm Tâm quá mạnh, cậu hoàn toàn không hề phòng bị, vì vậy ngã ngửa ra sau… Hai người song song ngã xuống đất cái "bịch". Trì Nguyên Dã vô thức bảo vệ Điềm Tâm trong lòng, lấy thân mình làm đệm thịt, lưng kề sát mặt đất. Rừng sâu vắng vẻ tĩnh mịch, sao lốm đốm đầy trời, tô điểm cho bầu trời đêm đen kịt vô tận, thời gian dường như dừng lại trong chốc lát. Điềm Tâm vùi mặt vào ngực cậu, im lặng khóc thút thít. Có trời mới biết, vừa rồi cô sợ cỡ nào. Điềm Tâm không thể hình dung tâm trạng vừa rồi của mình, chỉ biết là mình sợ đến nỗi lưng áo ướt đẫm. Trì Nguyên Dã không cựa quậy, cũng không vội đứng dậy, chỉ nằm yên trên đồng cỏ mềm mại như thế, ôm lấy cô bé như mèo con trong lòng, để mặc cho cô ôm mình, giọng nói luôn ngang ngược càn rỡ vào giây phút này lại rất dịu dàng, cậu gượng gạo vỗ vào lưng Điềm Tâm, "Được rồi, đừng sợ, tôi tới tìm cô rồi." Sau lưng là bãi cỏ, mùi cỏ thơm ngát, hòa quyện với mùi hương dễ ngửi trên người Trì Nguyên Dã, tất tần tật bay đến mũi Điềm Tâm. Cô tham lam hít sâu lấy cảm giác an toàn không dễ kiếm này… Advertisement / Quảng cáo Thật lâu sau, rốt cuộc tâm trạng của Điềm Tâm cũng ổn định trở lại, vô cùng tội nghiệp cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ngẩng đầu lên, vừa định mở miệng nói chuyện thì lại phát hiện, giờ phút này, môi của cô và Trì Nguyên Dã lại gần nhau đến vậy… Chỉ cách cỡ một nắm đấm mà thôi. Gần đến nỗi, Điềm Tâm chỉ cần hơi cúi người, hai người sẽ chạm môi… Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay tóc của hai người, trong không trung xen lẫn sự mập mờ. Cả người Điềm Tâm đều nằm trên người Trì Nguyên Dã, tư thế mờ ám, nữ ở trên, nam ở dưới. Gương mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã phóng đại vô hạn trước mắt cô, chỉ cần cô hơi nghiêng người về phía trước là sẽ có thể hôn lên đôi môi mỏng và gợi cảm kia… OMG… Điềm Tâm hóa đá ngay tại chỗ. Sau khi phản ứng kịp, cô khẽ hô một tiếng, vội vàng muốn đứng dậy, ai ngờ vừa mới đứng dậy thì cổ tay lại bị Trì Nguyên Dã nắm chặt, sau đó kéo xuống… "Á…" Điềm Tâm kinh ngạc thốt lên, lại ngã vào lòng cậu lần nữa, còn chưa chờ Điềm Tâm kịp phản ứng, Trì Nguyên Dã đã đột nhiên bá đạo lật người cô lại, trở mình đè lên người Điềm Tâm.