Editor: Nguyetmai Cái gì? Cái tên khốn này đang nói gì? Cậu lại dám ví von cô thành chó? Lòng biết ơn của Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã biến mất sạch sẽ trong nháy mắt! Cô tức giận phồng má, trừng mắt nhìn bộ dạng của Trì Nguyên Dã, tức đến mức muốn đánh cậu! Cô nghiến răng: "Trì Nguyên Dã, tôi nhớ kĩ cậu rồi!" Dứt lời, Điềm Tâm quay đầu bước đi, Tức chết mất, đúng là tức chết! Cái tên khốn này, đồ chó má, đểu giả, miệng chó không mọc được ngà voi! "Này, cậu đi đâu đấy? Đừng có chạy loạn, nếu lát nữa lại bị lưu manh trói đi thì làm sao bây giờ?" Trì Nguyên Dã cất giọng nói. "Không cần cậu quan tâm!" "Cậu quay lại cho tôi!" "Không! Đã nói không cần cậu quan tâm rồi!"Advertisement / Quảng cáo "Lạc Điềm Tâm! Tôi đếm đến ba, nếu cậu còn không quay lại cho tôi thì cậu chết chắc rồi!" Giọng điệu cảnh cáo. "Cho dù cậu đếm tới năm sau thì cũng chẳng liên quan đến tôi!" Điềm Tâm còn đang tức giận. "Con nhóc tiểu học, cậu muốn chết phải không?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã lộ vẻ âm u, cất bước đi về phía Điềm Tâm. Cô định làm phản hả! Điềm Tâm kêu lên sợ hãi, vội vàng chạy trốn sau lưng Kim Thánh Dạ và Kim Thất Tịch, chơi trò "diều hâu bắt gà con" với Trì Nguyên Dã. "Con nhóc ranh này, có phải cậu đã quên giao kèo giữa chúng ta rồi không hả?" Trì Nguyên Dã đang nhắc nhở Điềm Tâm. Điềm Tâm phồng má. "Tôi nói lần cuối, lăn tới đây ngay lập tức cho tôi!" Giọng điệu cậu phách lối đến ngông cuồng. Trời xanh ơi, kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì mà kiếp này cô lại ngã vào tay Trì Nguyên Dã vậy? Điềm Tâm mếu máo, bước đi lên cực kì không tình nguyện. Trì Nguyên Dã cốc mạnh vào đầu Điềm Tâm. "Cậu!" Điềm Tâm ôm đầu mình, trừng mắt nhìn cậu. "Đây là sự trừng phạt vì cậu không nghe lời!" Trì Nguyên Dã hừ lạnh, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ ra lệnh, "Sau này không cho phép cách xa tôi quá năm mét!"Advertisement / Quảng cáo Mỗi lần con nhóc chết tiệt này rơi khỏi người cậu thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, quả thực không để cậu bớt lo được, ở bên cậu vẫn an toàn hơn. Tên biến thái! Điềm Tâm thầm chửi rồi trợn mắt. … Chỉ chớp mắt, màn đêm buông xuống. Thầy cô trong trường tập hợp tất cả học sinh lại, nói về những điều cần chú ý trong trò chơi thử thách lòng can đảm. "Các em, mọi người tự do chọn tổ cho mình, mỗi tổ bốn người, đến chỗ thầy cô để lấy huy hiệu cài áo, đèn pin, bản đồ và bộ đàm. Sau đó, xuất phát từ cửa này, căn cứ bản đồ mà trường đã cung cấp cho mọi người, đi xuyên qua rừng, đến địa điểm được chỉ định để tìm con dấu, đóng dấu lên chỗ sau bản đồ của các em. Tất cả có sáu ô con dấu, đóng được hết tất cả thì đến cửa ra vào đối diện, như thế là chiến thắng, có thể đặt huy hiệu cài áo của mình trên tường dũng cảm của trường. Tổ nào đến sớm nhất sẽ thành ngôi sao dũng cảm của năm nay! Nhận được bằng khen và phần thưởng toàn trường!" Điềm Tâm đứng trong đám người, vốn đang ỉu xìu uể oải nhưng sau khi nghe thấy mấy chữ cuối cùng thì đôi mắt vụt sáng. Điềm Tâm kéo tay Kim Thất Tịch, nhỏ giọng nói: "Thất Tịch, phần thưởng sẽ là cái gì vậy?" Kim Thất Tịch xoa cằm nghĩ, "Như năm ngoái thì là iphone 6, khi đó iphone 6 còn chưa được bán chính thức, trường học đã nghĩ cách lấy được bốn con iphone 6 bản thử nghiệm đấy." Đậu xanh, đây đúng là trò chơi nhà giàu! Trong nháy mắt, ý chí chiến đấu của Điềm Tâm hừng hực cháy lên. "Nếu như các em gặp phải nguy hiểm trong rừng, hoặc bị lạc đường thì nhất định phải liên hệ kịp thời qua bộ đàm với các thầy cô. Trên huy hiệu đeo trước ngực các em đều có phần mềm định vị, chúng tôi sẽ phái nhân viên chuyên nghiệp đến cứu các em, các em phải nhớ rõ! Được rồi, sau đây mời bốn người kết thành một tổ, xếp thành hàng bước lên đây nhận bản đồ, bộ đàm và huy hiệu."