Phùng Kiệt: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Lục Hình Văn ngẩng đầu, dùng ánh mắt nhìn một đứa ngớ ngẩn mà nhìn Phùng Kiệt.
Phùng Kiệt bị chọc phát hỏa, dậm chân đùng đùng: “Cậu cái thứ…….” Phùng Kiệt muốn nói là đồ chó cắn, nhưng dù sao thì Lục Hình Văn cũng là ông chủ của y, cho nên khó khăn nhịn xuống.
“Cậu không phải nói là không có ý định tán tỉnh Phí Khả sao?!”
Lục Hình Văn vẫn bộ dáng tất cả là đương nhiên: “Lúc trước thật sự không nghĩ là sẽ tán.”
“Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại…..” Lục Hình Văn nghiêm túc suy nghĩ mười mấy giây, “Nếu không có cái giao dịch này, tôi sẽ trực tiếp mà theo đuổi em ấy.”
Đúng rồi, nếu không có cái giao dịch này.
Phùng Kiệt thở ra một hơi: “Xem ra cậu cũng còn chút lý trí.”
Lục Hình Văn lại nói tiếp: “Vốn dĩ là nghĩ thôi đi, nhưng tối qua giống như có chút không khống chế nổi.”
Phùng Kiệt: “….. Cậu có thể nói hết một hơi không.”
Lục Hình Văn nhìn Phùng Kiệt và Lương Hoa, trực tiếp nói: “Trước tiên để ê kíp chuẩn bị mấy phương án đi.”
“….. Phương án gì?” Phùng Kiệt ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi.
“Mấy phương án theo các tình huống khác nhau: một, nếu như tôi theo đuổi thành công, Phí Khả và tôi hẹn hò, cuối cùng lại chia tay; hai, theo đuổi thành công, cuối cùng không chia tay; cuối cùng, theo đuổi thất bại, đương nhiên tôi cho rằng khả năng này rất thấp.”
Phùng Kiệt bị sự tự tin của Lục Hình Văn làm cho ngỡ ngàng: “Cậu có biết không? Miêu Hân nhắn tin cho tôi, Phí Khả là thẳng nam.”
“Thích nam hay thích nữ đều không quan trọng.” Lục Hình Văn nói, “Thích tôi là được.”
Phùng Kiệt và Lương Hoa: “…………….”
Từ lúc trở thành người đại diện của Lục Hình Văn, những thời khắc không nói nên lời của Phùng Kiệt cũng không ít, nhưng năm nay lại đặc biệt quá nhiều.
Phùng Kiệt cố nén cái xung động muốn đập cho ông chủ mình một trận: “Cậu ngàn vạn lần đừng có xằng bậy, thẳng nam không dễ bị bẻ cong, vạn nhất cậu làm cho người ta phản cảm ------“
Lục Hình Văn liếc Phùng Kiệt một cái, trong lời nói đầy ý trào phúng: “Em ấy đều ngoan ngoãn để tôi hôn rồi, anh cho rằng em ấy sẽ phản cảm? Tôi nói chứ, anh tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, sẽ mà cứ thần kinh thô như vậy? Cứ như thế này, chừng nào thì anh mới thoát ế được chứ?”
Nếu không phải Lương Hoa kịp thời kéo lại, Phùng Kiệt e là đã phạm pháp rồi.
“Hắn yêu đương hai lần, đều thất bại, dựa vào đâu mà trào phúng anh? Hắn lấy đâu ra cái tự tin đó!” Lửa giận Phùng Kiệt bừng bừng, oán trách không ngừng với Lương Hoa, “Anh làm sao mà thoát ế hả? Hả? Nguyên một năm nay, đều phải giúp hắn xử lý cái đống rác do bồ cũ của hắn tạo ra, anh lấy đâu ra thời mà đi yêu đương?”
Lương Hoa mở máy tính, bắt đầu viết vài phương án ứng phó với công chúng.
Phùng Kiệt tiếp tục lải nhải oán thán, Lương Hoa đột nhiên mở miệng ngắt lời y: “Trước tiên anh phải nghĩ một chút, vạn nhất theo đuổi thất bại, đồng thời trong quá trình theo đuổi làm người ta nổi nóng, dẫn tới hai năm tiếp theo cự tuyệt phối hợp PR, thì phải làm sao?”
Phùng Kiệt muốn thăng thiên ngay tại chỗ.
Tuy Lục Hình Văn nói chuyện nhẹ bẫng như vậy, nhưng thực tế thì trong lòng ba người bọn họ đều rõ ràng rằng, cứ cho là Phí Khả có hảo cảm với Lục Hình Văn, có thể tiếp nhận Lục Hình Văn, vẫn còn một ẩn số chưa chắc được.
Tiếp nhận Lục Hình Văn, ý là, tiếp nhận toàn bộ con người của Lục Hình Văn.
Ham muốn khống chế mạnh mẽ của anh, sở thích đặc thù của anh trên phương diện **
Nếu không phải là cam tâm tình nguyện, trong lòng thật sự tán thành phương diện đó của Lục Hình Văn, thì dù có thật lòng yêu nhau thế nào, cuối cùng cũng không vui vẻ, cũng sẽ biến thành dằn vặt lẫn nhau.
“Em cảm thấy, hắn thoát ế so với anh còn khó khăn hơn.” Lương Hoa an ủi Phùng Kiệt.
Phùng Kiệt nghĩ thấy cũng đúng, không chỉ là khó khăn đâu, còn dễ tạo thành hậu quả thảm họa nữa.
“Bỏ đi, tha lỗi cho hắn đi, còn có thể làm cái gì đâu?” Phùng Kiệt đại nhân đại lượng mà biểu thị ý khoan dung.
Ở một diễn biến khác, Phí Khả ngồi trong xe bảo mẫu.
Miêu Hân cầm điện thoại, mang vẻ mặt không thể tin nổi mà chất vấn Phí Khả: “Đây là chuyện gì? Đây rốt cuộc là cái chuyện gì?”
Bọn họ đang chuẩn bị xuất phát, bay đến nơi khác tham gia hoạt động tuyên truyền cho “Tiên Hoa Tông Môn Lục”.
Phí Khả ấp úng giải thích: “Lúc đó có phóng viên, anh ấy nói, muốn cho phóng viên chụp hình.”
“Cho nên là?” Miêu Hân dùng móng tay hồng tươi của cô gõ gõ vào màn hình điện thoại, “Cho nên em thật sự để anh ta hôn em? Mười phút?”
Phí Khả không trả lời được.
Cậu không biết là mấy phút nữa, giống như rất lâu rất lâu, lại giống như chỉ có chốc lát.
Miêu Hân phát điên: “Em đứa nhỏ này chuyện gì đây hả? Chuyện gì đây? Em là người có não mà, em đường đường là điểm tốt nghiệp 680* mà, em là người có thể giải được đề toán mà, em là người thích con gái mà, tại sao em lại để anh ta hôn em mười phút?!”
*điểm cao, đậu được nhiều trường tốt.
Phí Khả muốn tìm cái hố nào đó rồi chui vào đó luôn cho rồi, cậu cũng muốn biết là tại sao.
Giống như là, chỉ cần Lục Hình Văn kêu cậu làm cái gì đó, cậu luôn không tự chủ được mà nghe theo, ngoan ngoãn đi làm.
Miêu Hân hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại: “Anh ta tặng cho em xe gì?”
“Một chiếc Maserati.”
“….. Tại sao lại tặng xe cho em?”
“Nói là quà năm mới.”
Miêu Hân trực tiếp hỏi: “Em cong rồi?”
Phí Khả lắc đầu, ngay sau đó lại trầm mặc, cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu.
Miêu Hân nghĩ nghĩ, quay lại chỗ ngồi của mình, một lúc sau, ngữ trọng tâm trường mà nói:
“Tiểu Khả, em là do Hân tỷ ký hợp đồng vào công ty, chị lớn hơn em mấy tuổi, chị cảm thấy chị phải có trách nhiệm với em. Giao dịch với Lục Hình Văn, vốn là chị cũng không mấy tán thành, nhưng chị hoàn toàn tôn trọng ý kiến cá nhân của em. Tình huống bây giờ, em nhất định phải nói cho chị biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị là người đại diện của em, chị cần phải hiểu rõ, mới có thế biết nên phản ứng như thế nào. Lục Hình Văn là thật sự thích em, hay chỉ là đối với em có hảo cảm, trêu chọc em một chút?”
“Những câu hỏi này, thuần túy xuất phát từ quan tâm của chị tới em. Tiểu Khả, chị không thể can thiệp vào chuyện yêu đương của em. Nhưng mà đối tượng có đáng tin hay không, em tự mình mở mắt nhìn cho rõ.”
Phí Khả ngẩng đầu nhìn Miêu Hân, biết là Miêu Hân đang lo lắng cho cậu, lắc đầu nói: “Hân tỷ, đừng lo. Chuyện không phải như vậy, thật sự là vì Lục tiên sinh anh ấy muốn để phóng viên chụp hình, làm PR thôi.”
“Nhưng cái này đã vượt quá tiêu chuẩn PR bình thường rồi.” Miêu Hân nhấn mạnh.
“Hai người bọn em… có thể là… có một chút…” Phí Khả gian nan tìm từ ngữ thích hợp, “nhập vai.”
“Cái gì?” Miêu Hân rít lên.
Phí Khả vội vàng khoát tay: “Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi. Lúc quay chương trình thực tế em có chút cảm thấy, Lục tiên sinh có thể là… đối với em có chút hảo cảm….” Phí Khả đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân nói không nên lời, “Cũng có thể là do em mặt dày…. Dù sao thì Lục tiên sinh có lúc là để làm PR, có lúc giống như có chút cố ý trêu em….”
Miêu Hân muốn trợn trắng mắt: “Em đối với chính mình tự tin một chút đi, anh ta thích em, thì làm sao nói là em mặt dày được, mà là anh ta trâu giả thích gặm cỏ non.”
Phí Khả bị mấy lời miêu tả Lục Hình Văn của Miêu Hân làm cho sững sờ.
Trâu già…..
Sao lại có thể nói Lục tiên sinh như vậy?
Hễ ai nói động tới anh nhà nó là nó lại sững người phẫn nộ… vậy mà còn đòi làm thẳng nam…
“Không phải đâu, tuy là có lúc hơi bị nhập vai. Nhưng hai người bọn em trong lòng rất rõ ràng, đây đều là giả, chỉ là làm PR mà thôi.” Phí Khả giải thích, “Lục tiên sinh cũng có nói qua với em mấy lần, chỉ là vì làm PR thôi.”
Miêu Hân thật sự muốn đánh cho tên lừa đảo bạn nhỏ Lục Hình Văn này một trận, đau tim nhức óc mà hỏi: “Vậy em rốt cuộc là có thích anh ta không? Có phải là đối với anh ta có hảo cảm không? Anh ta hôn em xong, nói với em đây là làm PR, không phải tên lừa đảo sao? Anh ta lừa em một câu để chụp hình, em liền để anh ta hôn em mười phút, còn 2 năm tới thì sao, em đợi tới lúc bị anh ta gạt thân gạt tâm thì phải làm sao?”
Mặt Phí Khả đỏ mới mức muốn nhỏ máu, gạt thân gạt tâm?
Phí Khả liên tục lắc đầu: “Không thể nào, anh ấy không phải loại người đó.”
Miêu Hân: “………”
Phí Khả nghiêm túc: “Em… đối với Lục tiên có chút hảo cảm, không phải là loại hảo cảm đó, chỉ là loại hảo cảm của fan đối với thần tượng thôi. Tóm lại, em rất rõ ràng tình huống hiện tại, không hồ đồ mà bị gạt đâu, chị yên tâm đi.”
Phí Khả rất rõ ràng, Lục Hình Văn hoặc là đối với cậu có hảo cảm, muốn ghẹo ghẹo cậu, nhưng ngoài chuyện đó ra, Lục Hình Văn sẽ không làm chuyện quá đáng hơn.
Anh là một người rất ghét giả dối, cho nên anh sẽ không chơi cái thủ đoạn ám muội thật giả lẫn lộn như vậy.
Sau nụ hôn đêm giao thừa, Phí Khả lập tức bay đến nơi khác công tác, mười ngày nửa tháng không có quay về. Lục Hình Văn mỗi ngày đều nhắn weixin cho cậu, hỏi cậu hôm nay ở đâu, đang làm gì.
Phí Khả đều ngoan ngoãn trả lời.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Lục Hình Văn có lúc nhắn thoại cho cậu. Hai người cũng không nói cái gì nhiều, có lúc Lục Hình Văn sẽ nói, anh thấy những tin bên lề của Không Bình Dịch, diễn rất tốt. Có lúc Lục Hình Văn sẽ thương lượng với cậu, tết đến thì làm thế nào, có nên cùng nhau đến nhà của hai bên để làm khách mấy ngày không.
Mấy lần Phí Khả nhắc chuyện trả lại chiếc xe cho Lục Hình Văn, Lục Hình Văn đều nói anh cũng không lái siêu xe, trả cho anh cũng chẳng để làm gì.
Lục Hình Văn tổng cộng có ba chiếc xe, một chiếc Audi màu đen, đã chạy mấy năm rồi, mặc dù kiếm được nhiều tiền, anh cũng không muốn đổi, một chiếc xe bảo mẫu, vì tính thoải mái, so với Audi còn đắt hơn chút, còn một chiếc xe giống như cái nhà di động, lúc quay phim thời gian dài sẽ lái đi.
Anh không có hứng thú với xe cộ, cũng không cảm thấy việc bản thân có siêu xe hay không là cần thiết.
“Quá đắt rồi, em không thể nhận đâu. Ngài* đã chi rất nhiều tiền rồi, trước đây còn quyên 20 triệu, gần đây phải là còn muốn đầu tư phim ảnh sao?”
*vâng, không hiểu sao tự nhiên đó đổi qua kính xưng.
Lục Hình Văn ở đầu dây bên kia giống như thở dài vài cái, giọng nói mang theo ý cười: “Bạn nhỏ đang lo lắng anh không có tiền xài sao? Em đừng có nghe Phùng Kiệt nói, tuy là anh có lúc tiêu tiền loạn thật, nhưng không phải là trong lòng không nắm chắc. Một năm anh có bốn năm cái hợp đồng đại diện, công thêm những nguồn thu nhập khác, thù lao quay phim, đại khái cũng có sáu mươi bảy mươi triệu. Năm nay đầu tư “Kiếm Phong” thành công, tình huống tài chính tương đối lạc quan. Rõ ràng rồi chứ?”
Phí Khả bị thu nhập trong năm của Lục Hình Văn làm cho phát ngốc, quên mất phải trả lời, quay một lúc mới nói: “Nhưng mà em thật sự không cần siêu xe, em chỉ cần một chiếc xe bình thường để đi lại* là được rồi.”
“Được, chúng ta lại đi xem một chiếc xe bình thường để đi lại.”
*nguyên văn: xe dùng thay cho đi bộ. ý chỉ một chiếc xe bình thường thôi.
Phí Khả nhẹ nhàng từ chối nhiều lần, Lục Hình Văn nhịn không được nói: “Bạn nhỏ à, đây là quà năm mới, tại sao lại không muốn nhận? Bạn bè của anh, mỗi người đều đã từng nhận quà của anh, Phùng Kiệt còn nhận một chiếc Roll Royce.”
Phí Khả biết, Phùng Kiệt đã nói qua, Lục Hình Văn thích tặng quà cho người khác, Du Vân cũng từng nhận siêu xe do Lục Hình Văn tặng.
Phí Khả cũng không nói rõ là vì sao, chỉ có chút không thể vui vẻ mà nhận.
Cậu rất thích những tấm bưu thiếp của Lục Hình Văn, nhưng cậu không muốn nhận chiếc siêu xe này.
Chỉ là không muốn nhận.
Phí Khả tìm không ra nhiều lý do để cự tuyệt, lại không thể nói ra câu “chỉ là không muốn nhận”, vì thế lại trầm mặc.
Lục Hình Văn qua một lúc mới phát hiện Phí Khả không nói chuyện, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phí Khả cũng không biết làm sao vậy, thế mà lại không muốn trả lời.
Lục Hình Văn nghĩ là cậu đang không cầm điện thoại, qua một lúc lại hỏi: “Bạn nhỏ, còn ở đó không?”
Phí Khả lầu bầu: “Em không nhận.”
Lục Hình Văn ngẩn người: “Thật sự không nhận? Em không thích có phải không? Vậy chúng ta đi đổi chiếc khác.”
“Không muốn!” Phí Khả nói xong chữ không muốn này, bất kể Lục Hình Văn hỏi cậu thích cái gì, đều không muốn mở miệng trả lời.
“Đây là đang xù lông cái gì đây? Bạn nhỏ à?”
Lục Hình Văn ở đầu dây bên kia, vậy mà có chút luống cuống tay chân rồi.
“Không nhận thì không nhận. Vậy đợi em quay lại, em tự mình đi mua một chiếc, được không?”
Phí Khả được toại nguyện rồi, mà cậu lại có chút không vui mà đồng ý, cũng không biết bản thân làm sao, nhưng cuối cùng vẫn nói một tiếng được.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
3 chương
168 chương
80 chương
173 chương