Hợp Ý

Chương 54

<img alt=5963b74a2550dcb9f691524aece0ad9fjpg src="https://static./chapter-image/hop-y/5963b74a2550dcb9f691524aece0ad9f.jpg" data-pagespeed-url-hash=1128026943 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Hợp đồng tình yêu biến thành hợp đồng kết hôn, cuộc sống của hai con người vốn dĩ chỉ ngang qua đời nhau cũng biến thành cuộc sống gia đình hòa hợp. Vì vậy, có rất nhiều thay đổi đã xảy ra, trước hết là tủ quần áo của Đỗ Yến Lễ. Thói quen chỉ mặc ba màu trắng, đen, xám vạn năm không đổi bị phá vỡ. Những màu sắc độc đáo nhưng không kém phần chín chắn như xanh đậm, tím than,… công khai chen vào, trở thành sự lựa chọn của anh. Tiếp đó, hai đầu bếp và một trợ lý sinh hoạt cũng gia nhập nhóm giúp việc trong nhà Đỗ Yến Lễ, đó là những người đã quen phục vụ cho Đan Dẫn Sanh. Cả phong cách nội thất, số lượng xe để trong gara cũng thế, tuy có thay đổi nhưng đều đâu vào đấy. Cảm giác như nước chảy đá mòn, vừa ăn ý vừa nhanh nhẹn, chính là tác phong làm việc bao lâu nay của Đỗ Yến Lễ. Đan Dẫn Sanh vô cùng hài lòng với tốc độ và hình thức tiến triển này. Hắn thích ở bên Đỗ Yến Lễ từng giây từng phút, hưởng thụ những vui sướng của một khởi đầu hoàn toàn mới. Nếu hỏi hắn còn gì bất mãn trong cuộc sống hoàn hảo của mình, thì đó chính là vừa hết Tết, công việc của Đỗ Yến Lễ liền trở nên bận rộn, hơn nữa lần này còn đúng nghĩa “đầu tắt mặt tối”, vì ngoài tăng ca ra, Đỗ Yến Lễ còn đang ngáp ngắn ngáp dài kia kìa. Đỗ Yến Lễ tăng ca Đan Dẫn Sanh không nói, Đỗ Yến Lễ không phải kiểu giám đốc cưỡi ngựa xem hoa như hắn, anh ấy phải hoàn thành công việc, cùng lắm thì hắn đến văn phòng với anh ấy thôi. Nhưng Đan Dẫn Sanh khó chịu khi thấy Đỗ Yến Lễ đang mệt mỏi vô cùng mà vẫn phải tăng ca, tập đoàn Đỗ thị nuôi nhiều nhân viên như thế để cả ngày ngồi làm cảnh à? Sao lại để sếp mình hết giờ hành chính mà vẫn phải gắng gượng làm việc cơ chứ? Bên ngoài phòng khách, trăng tròn vành vạnh. Bên trong phòng khách, ánh đèn sáng rực soi tỏ từng ngóc ngách. Bây giờ là 8 giờ tối, Đỗ Yến Lễ đang ngồi ở bàn ăn video call với nhân viên chi nhánh nước ngoài. Hôm qua ngủ hơi muộn nên hôm nay Đỗ Yến Lễ không tỉnh táo lắm, trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi mà anh đã đưa tay ấn nhân trung hai lần. Đến lần thứ ba, Đan Dẫn Sanh đang lượn lờ xung quanh bỗng nhiên bước tới, vô cùng nghiêm túc gõ gõ bàn, đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Yến Lễ ý bảo mình có chuyện muốn nói. Đỗ Yến Lễ bèn dừng cuộc họp: “Tạm nghỉ 5 phút.” Dứt lời, anh khép máy tính lại, quay sang Đan Dẫn Sanh: “Sao thế?” Đan Dẫn Sanh nhìn Đỗ Yến Lễ: “Anh buồn ngủ.” Đỗ Yến Lễ: “Có chút chút…” Đan Dẫn Sanh: “Bây giờ là buổi tối.” Đỗ Yến Lễ: “Ừ?” Đan Dẫn Sanh: “Anh có thể không làm nữa, trực tiếp đi ngủ.” Đỗ Yến Lễ trầm ngâm: “Nhưng tôi còn phải làm việc, cũng sắp xong rồi, tới 9 giờ là hoàn thành.” Biết ngay anh sẽ nói vậy mà… Đan Dẫn Sanh hoàn toàn không ngạc nhiên, hắn tiếp tục kiến nghị lần hai: “Em có thể giúp anh không?” Đỗ Yến Lễ: “…” Anh giật mình nhìn Đan Dẫn Sanh. Từ trước đến giờ, hai người luôn ngầm hiểu không được đụng chạm đến công việc riêng của nhau. Nhưng hiện tại Đan Dẫn Sanh thẳng thắn vượt qua giới hạn này… thật ra cũng vừa hay. Quá khứ khác với hiện tại, để Đan Dẫn Sanh hiểu thêm về Đỗ thị cũng là chuyện bình thường, huống hồ lí do anh tăng ca cũng có liên quan đến hắn. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Đỗ Yến Lễ đáp: “Serie Sanh Ca Yến Vũ đột ngột cháy hàng ở nước ngoài. MUSES đang toàn lực đẩy mạnh để chiếm thị phần bên đó, chi nhánh Đỗ thị cũng có các dự án hợp tác mới, bọn họ đang xác nhận lại trước khi liên hệ với MUSES… Em đến đúng lúc lắm, thử nghe ý kiến của họ rồi cũng nêu ý kiến của mình xem sao.” Đan Dẫn Sanh thế mới biết Đỗ Yến Lễ tăng ca để xử lý chuyện gì. Hóa ra vẫn liên quan đến mình… Tim hắn khẽ nhói: “Không thành vấn đề, anh về phòng nghỉ đi.” Đỗ Yến Lễ nghe lời gật gật đầu: “Vậy nhờ em nhé, tôi đi ngủ trước.” Đỗ Yến Lễ đáp ứng quá nhanh, Đan Dẫn Sanh có chút không yên lòng. Hắn không thể làm gì khác ngoài giám sát đối phương leo lên giường, đắp kín chăn. “Tôi ngủ đây.” “Ừm.” “Em giúp tôi nhé.” “Ừm ~ ” Lòng tự trọng đàn ông đột nhiên được thỏa mãn vô cùng! Đan Dẫn Sanh mỹ mãn khom lưng hôn Đỗ Yến Lễ một cái, xuống lầu chuẩn bị làm việc. Đỗ Yến Lễ nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh dần xa của đối phương. Thảm trải sàn mềm mại đã giảm bớt đa số tiếng động, chỉ còn nghe loáng thoáng bên tai, cảm giác như tiếng chân mèo con bước trên thảm vậy. Đỗ Yến Lễ chờ tới khi Đan Dẫn Sanh đến cửa phòng liền mở mắt ra, gọi: “Dẫn Sanh…” Đan Dẫn Sanh quay đầu hỏi: “Sao thế?” Đỗ Yến Lễ: “9 giờ là ngưng nhé.” Đan Dẫn Sanh hơi bực mình: “Cần anh nhắc chắc? Em đâu giống anh, tăng ca như cơm bữa vậy…” Đỗ Yến Lễ nở nụ cười, lại nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng “tách” nhỏ, đèn vụt tắt, bóng tối lan tỏa, ánh trăng xa xôi xuyên qua cửa sổ, phủ thêm một lớp lụa mỏng cho không gian huyền ảo. Đêm nay trăng thật đẹp, sao Đỗ Yến Lễ có thể cô phụ được. 30 phút trôi qua rất nhanh, Đỗ Yến Lễ nằm trên giường nghỉ ngơi, đúng 8 giờ 50 là ngồi dậy. Anh bước xuống cầu thang, đứng ở chiếu nghỉ tầng hai nhìn về phía phòng ăn. Đan Dẫn Sanh đưa hai tay gối đầu, vắt chéo đôi chân dài, tư thế lười biếng nửa nằm nửa ngồi nói chuyện với nhân viên qua laptop, không chú ý Đỗ Yến Lễ đang đứng trên lầu. Đỗ Yến Lễ không quấy rầy Đan Dẫn Sanh đang làm việc chăm chỉ. Anh đi ra vườn từ cửa chính, ngẩng đầu nhìn trăng sáng đang treo lơ lửng trên không, sau đó bước vào kho lấy thứ đã làm anh ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày trời ra, đặt trong vườn. Không lâu sau, tất cả đã chuẩn bị xong. Lúc này Đỗ Yến Lễ mới lấy điện thoại gửi cho Đan Dẫn Sanh một tin nhắn. “Ra vườn hoa đi.” Tin nhắn được gửi lúc 9 giờ. Đan Dẫn Sanh nói cũng được kha khá, đang chuẩn bị tắt máy rồi lên lầu, di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên, thông báo có tin nhắn. Đan Dẫn Sanh thờ ơ liếc một cái, một giây sau đã ngu người: “???” Ai nói cho tôi biết Đỗ Yến Lễ từ phòng ngủ bay ra vườn hoa từ khi nào vậy? Đan Dẫn Sanh vội vàng chạy tới, chợt nhìn thấy thứ Đỗ Yến Lễ muốn cho hắn xem. Trên thảm cỏ là một dãy lồng đèn. Tổng cộng có mười hai cái, đều là đèn trời (1) y hệt nhau, ở giữa được nối bằng ống nhỏ xếp thành hình tròn trên mặt đất, nhìn rất đặc biệt. Trong đêm trăng, Đỗ Yến Lễ nở nụ cười với Đan Dẫn Sanh: “Nguyên tiêu vui vẻ.” Đan Dẫn Sanh giật mình: “…Nguyên tiêu vui vẻ. Em còn tưởng anh đã quên hôm nay là ngày gì rồi, hóa ra anh chờ ở đây? Anh xếp đèn này à, làm từ bao giờ thế? Sao em không phát hiện?” Đỗ Yến Lễ cười không đáp, đưa điều khiển từ xa cho Đan Dẫn Sanh, nói: “Ấn nút này thì đèn sẽ bay lên đấy.” Đan Dẫn Sanh tiếp nhận dụng cụ điều khiển từ xa. Hắn cúi đầu, thấy trong tay là một chiếc remote đơn giản hình vuông, bên trên chỉ có một cái nút màu đỏ. Hắn vừa ấn nút, ánh sáng chợt bừng lên. Từng chiếc đèn lần lượt chiếu rọi thảm cỏ, y như những vì sao từ trên trời sa xuống. Khi mười hai chiếc đèn đã sáng hết, “tách” một tiếng, chúng từ từ bay cao. Đèn hơi lắc lư khiến quầng sáng cũng dao động theo. Giữa không gian mờ ảo ấy, Đỗ Yến Lễ nắm chặt tay Đan Dẫn Sanh. Anh vừa nhìn đèn, vừa kéo Đan Dẫn Sanh đi về phía trước vài bước, khi đã ở ngay bên dưới, anh đưa tay chỉ, nói: “Dẫn Sanh, em nhìn này.” Đan Dẫn Sanh ngước mắt trông theo. Đèn đã lên cao, bọn họ ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời qua dãy đèn ấy. Đêm tối mênh mông bao phủ lấy chúng, ánh đèn khiến màn đêm thưa dần, ánh sao biến mất, để cuối cùng chỉ còn lại mặt trăng cô độc. Vòng tròn sáng ngời kia hòa làm một với mặt trăng, vừa như đang ôm mặt trăng vào lòng, cũng vừa như phủ thêm một lớp áo mới cho nó. Mà đây chỉ là bắt đầu thôi. Những chiếc đèn bay cao, càng lúc càng nhỏ dần. Mặt trăng thoát ra khỏi vòng tròn, đèn vẫn sáng ngời, dần dần chếch đi, mới đầu từ bao bọc biến thành đan xen, sau đó trông như muốn vòng ra phía sau mặt trăng vậy. Ngay lúc ấy, Đan Dẫn Sanh đang ngẩng đầu nhìn đột nhiên lặng người. Mặt trăng rực rỡ, đèn trời lộng lẫy. Khi đèn bay chếch sang bên cạnh, mặt trăng như khảm nạm trên độ cong của dãy đèn, giống hệt như… Đan Dẫn Sanh càng ngạc nhiên hơn: “Nhẫn?” Chúng giống hệt như một chiếc nhẫn lơ lửng giữa bầu trời đêm. Đỗ Yến Lễ đang nắm tay Đan Dẫn Sanh cũng nhếch môi, khẽ mỉm cười. Sau khi được Đan Dẫn Sanh cầu hôn dưới bếp ngay ngày mùng 1, Đỗ Yến Lễ không thể không cất đôi nhẫn đã mua đi, anh vẫn luôn nghĩ xem phải đáp lễ bằng cách nào cho thật thú vị. Sau đó anh nảy ra ý tưởng này. Đỗ Yến Lễ hỏi Đan Dẫn Sanh: “Thích không?” Trong phút chốc, Đan Dẫn Sanh ngây ngẩn. Mắt hắn đột nhiên sáng bừng, cười to: “Đỗ Yến Lễ, sao anh lại phạm quy như vậy hả?! Anh thật sự quá…” Quá cái gì, Đan Dẫn Sanh không hề nói tiếp. Hắn dùng hành động trực tiếp biểu đạt cảm xúc của mình, lập tức ôm chầm lấy Đỗ Yến Lễ! Đỗ Yến Lễ hưởng thụ vòng tay nhiệt tình của người yêu. Anh thoả mãn gật đầu, nghĩ thầm: Không uổng công tôi vì muốn tạo bất ngờ cho em, ngày nào cũng đè em ra làm làm làm đến tận nửa đêm. Cơ mà làm đến đêm thật sự ảnh hưởng hiệu suất ban ngày, lần này là trường hợp đặc biệt, mai mốt tuyệt đối không được như vậy nữa! Hiềm nỗi dù Đỗ Yến Lễ có kiên quyết đến đâu thì cuối cùng cũng thất bại. Ai bảo cuộc sống này luôn tràn ngập ngạc nhiên và vui sướng? Bọn họ cũng có nỗi khổ riêng đó. Chỉ một chút thôi. ———————————————— (1) Đèn trời: Hay còn gọi là thiên đăng/ đèn Khổng Minh,… <img alt=25850_14jpg src="https://static./chapter-image/hop-y/25850_14.jpg" data-pagespeed-url-hash=3869286171 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>