Hơp Thể Song Tu

Chương 86 : Người tốt một đời bình an! (2)

Không giống với vẻ vui sướng của Ninh Phàm, Mạnh Sở thấy cỏ dại di động trong vườn trà, bộ dáng lại lộ ra vẻ đau lòng, liên tục than thở. - Ai... Lão phu cũng không biết tạo nghiệt gì, trong vườn trà lại có loại cỏ dại này, cũng chỉ khoảng mười năm nay, mới đầu chỉ một bụi, sau đó, lại đến mười bụi cây... Cỏ dại này tựa hồ thành tinh, lão phu đường đường Dung linh tu sĩ, căn bản không bắt chúng dừng lại được, tựa hồ rễ cỏ vốn không có hình thể... Chỉ là không có hình thể, vì sao lại hấp thu chất dinh dưỡng thổ địa, không có chân, vì sao lại đi bộ được. Tu giới những thứ mơ hồ khó hiểu quả thật quá nhiều... Ai, ngay cả tông chủ cũng không có biện pháp, trừ đi cỏ này... Mạnh Sở rên rỉ than thở, Ninh Phàm lại thu vui mừng, mỉm cười nói: - Ta có thể vì Mạnh Sở trưởng lão, trừ đi cỏ này. Nghe một chút lời ấy, Mạnh Sở cơ hồ lập tức phấn chấn tinh thần, hai mắt sáng lên! - Nếu như Ninh trưởng lão có thể vì Mạnh mỗ trừ đi cỏ dại đáng chết này, Mạnh mỗ... Mạnh mỗ vĩnh cảm đại ân trưởng lão! Kiếp sau, nguyện làm trâu làm ngựa cho trưởng lão... Uống trà, cơ hồ là yêu thích duy nhất của Mạnh Sở, cỏ dại này, đã khốn nhiễu lão mười mấy năm. Chẳng qua là Ninh Phàm vẫn không cách nào lý giải, trên thế giới lại sẽ có người, vì một vườn trà nho nhỏ, phát lời thề đời sau làm trâu làm ngựa báo ân. Mạnh Sở, quả nhiên là một kỳ ba. Bất quá mình lấy được Luyện Thần thảo, thật đúng là nhờ ơn Mạnh Sở kỳ ba này, cũng không biết lão giảng kinh gì về phía vườn trà, lại sinh Luyện Thần thảo như thế này. Ninh Phàm không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi đi tới ngoài trà viên, mà hắn tiến gần vào một chút nữa mười mấy bụi cây Luyện Thần thảo lập tức giấu mình vào trong đất, không biết tung tích đâu. Luyện Thần thảo có một tia linh trí, lúc chạy trốn, vô hình vô thể, thật khó bắt được. Bất quá Ninh Phàm, ngược lại biết cách hái Luyện Thần thảo như thế nào. Hắn lấy một ra lư hương, ở trong lư hương, thả mấy loại linh dược, chưởng lực phóng ra, chấn vỡ thành hương, đốt lên. Mấy loại linh dược này, đều là vật mộc linh lực cực kỳ đậm đà, trong đó còn có một vị, là mê hương chuyên đầu độc dụ dỗ nữ tử. Đốt lên sẽ bay mùi thơm, quanh quẩn từng tia, lượn lờ truyền ra. Từng bụi Luyện Thần thảo, tựa hồ ngửi được mùi này, theo bản năng lộ ra tham lam, mà mê hương trong đó dần dần đầu độc một tia linh trí của Luyện Thần thảo, khiến chúng mờ mịt chui ra thổ địa, bản năng giật giật đi tới Ninh Phàm. Mạnh Sở ở bên cạnh, cũng không dám thở mạnh. Đây tuyệt đối là từ khi lão tu ma cho tới nay, nhìn thấy chuyện quỷ dị nhất. Lại sẽ có người hạ thuốc mê cho linh dược, đầu độc linh dược, mời quân vào trong hủ! - Cao thủ a! Ninh trưởng lão nhất định là thường dùng thủ pháp này, mê đảo mười triệu người đẹp... Sách sách sách, thủ pháp này luyện quen như vậy, mê hương mê người như vậy, nếu lão phu là nữ tử, phỏng chừng cũng khó bảo toàn trong sạch... Mạnh Sở đối với Ninh Phàm, càng ngày càng bội phục, mặc dù nguyên nhân bội phục, có chút hiểu lầm. Khi Luyện Thần thảo đến gần Ninh Phàm, Ninh Phàm thần niệm càn quét ra, lấy vô hình thần niệm, bao lấy thần thảo. Ngay lập tức chợt vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy ra một hộp ngọc huỳnh quang lưu động, đem bỏ thần thảo vào trong đó, thu hồi lư hương, khẽ thở phào nhẹ nhõm. - May mắn không làm nhục mệnh. Hắn chắp tay một cái với Mạnh Sở, cáo từ rời đi. Còn Mạnh Sở, nhìn Cỏ dại trong vườn trà mất đi, cơ hồ cảm động muốn khóc. Ninh Phàm, thật là người tốt a! Đại ân này, nhất định phải nhớ cả đời! Người tốt một đời bình an a! - Lần sau nhất định phải cho Ninh trưởng lão, đưa đến những mầm móng tốt hơn... Linh trà chủng tử... Bất quá nếu Mạnh Sở biết, cỏ dại mà lão hết sức chán ghét, chính là thượng cổ thần dược cực kỳ đắt giá, không biết, lại nên có biểu tình ra sao. Đáng tiếc, lão vĩnh viễn sẽ không biết. Không có kiến thức, thật là đáng sợ. Bóng đêm thâm trầm, Ninh Phàm ngồi xếp bằng trong nhà, đem một chiếc Luyện Thần thảo thảo diệp, ngậm vào trong miệng. Luyện Thần thảo, có thần hiệu minh tâm kiến tánh, không chỉ có có thể sử dụng tu luyện Niệm Ngụy quyết, đồng thời uống mỗi ngày, sẽ giúp tu sĩ tăng lên ngộ tính. Ngộ tính, là một chuyện rất huyền diệu. Con đường tu đạo, lúc bắt đầu, có thể dùng đan dược để lót đường, đến tầng tu vi cao hơn, thường thường bế quan để tìm hiểu quan trọng hơn hẳn. Ngươi ngộ hiểu, chính là ngộ hiểu. Ngươi không ngộ hiểu, thì có hao phí bao nhiêu thời gian, uống bao nhiêu đan dược, đều không cách nào lên cấp. Tu giả như kiến, rất hiếm có người thành đạo, có thể thiên địa tranh phong chỉ lác đác không có mấy người. Một mảnh Luyện Thần diệp vào miệng, Ninh Phàm vội vàng nhắm mắt, để cho thảo diệp hòa tan. Dần dần, một tia cảm giác mát mẻ, chảy qua óc. Giờ khắc này, trí óc của Ninh Phàm trở nên cực kỳ rõ ràng, thậm chí hắn có thể nhớ lại lúc ba tuổi, bị người của Ninh gia thu làm con cháu. Nhưng trước ba tuổi, trí nhớ lại trống rỗng, giống như bị thẳng thừng xóa sạch đi. Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, nhưng cũng không kỳ quái quá mức, hài đồng của Ninh gia thu vào, phần lớn cũng sẽ bị xóa trí nhớ trước đó, là để hoàn toàn trung thành với Ninh gia. Thủ đoạn vô tình này, chính là truyền thống của tu chân giới. Thức Hải càng ngày càng mát, mà trong lòng Ninh Phàm, cảm ngộ càng ngày càng nhiều. Thần niệm của hắn, dần dần khuếch tán ra, quét về phía bầu trời đêm mênh mông. Thần niệm của hắn, phạm vi chỉ có cực hạn năm trăm dặm, nhưng ăn Luyện Thần thảo vào, thần niệm của hắn, chỉ hóa thành một tia, mà một tia thần niệm, bay xa hơn, xa hơn nữa! Ngàn dặm, vạn dặm, mười vạn dặm, trăm vạn dặm! Tự bản thân Ninh Phàm cũng không biết, hắn đang làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm —— thần niệm hóa tuyến! Thần niệm chi lực đem bao phủ nghiễm phạm vi lớn, ngưng tụ thành một tia nhỏ như sợi tóc, thì có thể tăng cường khoảng cách cảm giác rất xa. Thuật này, là Thần Ma thần thông thất truyền từ thượng cổ —— thần du vạn dặm! Bước đầu nắm giữ thuật này, chí ít cũng cần phải có Chân tiên tu vi, lại bị Ninh Phàm vô ý thi triển ra! Đang lúc Ninh Phàm mê mê mang mang, mơ hồ cảm thấy, thần niệm chi lực của mình, trở nên rất mỏng rất nhỏ, xuyên thấu lên cao đến chín trăm vạn trượng trên bầu trời, đâm rách bức tường ngăn cản Vũ chi tiên giới, bay vào Tiên giới, tinh không mênh mông! Trong tinh không, mỗi một ngôi sao sáng chói, đều có quỳnh lâu ngọc vũ trên đó, chẳng qua là cách quá xa, tu sĩ không cách nào đi mọi chỗ trên ngôi sao kia. Nhưng Ninh Phàm, lại thấy được! Trên tinh không, chính là tu sĩ khổ khổ cầu để phi thăng lên —— Tứ Thiên tiên giới! Thần niệm của hắn dài ra triển khai đến cực hạn, muốn giãn ra cũng không cách nào giãn ra nữa. Chỉ có thể cảm giác được, cách cách mình gần nhất một ngôi sao. Một ngôi sao, liền có mấy ngàn cái quốc đô trên đó, mỗi một cái, cũng lớn hơn so với Việt Quốc. - Động phủ chi tinh! Trong đầu Ninh Phàm, nhớ lại trong ký ức của Loạn Cổ đại đế, có một danh từ như vậy. Tu sĩ phi độn lui tới trong hư không, từng người khí tức ngưng tụ vô cùng kinh khủng, thậm chí có rất nhiều người, tu vi thậm chí ở trên Toái hư! Dường như cảm giác được Ninh Phàm thần niệm dò xét, nhất thời liền có đạo thanh âm lạnh lùng của một lão giả, tự động vang lên trên động phủ tinh. - Hừ! Tiểu bối phương nào, dám thi triển Thần du vạn dặm thần thông, theo dõi Huyền Vũ Tinh ta! Di? Ngươi không phải người từ Hư không giới, trong cơ thể không có Tiên chủng...