Hơp Thể Song Tu
Chương 49 : Uy Của Nguyên Anh, Vũ Điện Thần Sử
Tây Việt Minh tước cốc, là một tòa liệt cốc trùng điệp lớn hàng trăm dặm, quanh năm bị sương mù bao phủ, lộ ra quỳnh lâu ngọc vũ mơ hồ trong đó, rất có ý vị đào nguyên tiên cảnh.
Đáng tiếc, nơi này cũng không phải là đất lành gì, mà là Ma Tông tiếng tăm lừng lẫy Việt Quốc —— Quỷ Tước tông.
Tu sĩ lui tới, hoặc hóa thành lưu quang, hoặc thân cưỡi dị thú, gào thét xuyên vào trong sương mù. Mỗi khi có tu sĩ tiến vào sơn cốc, sẽ bị sương mù âm lãnh kia kích thích một chút.
Rõ ràng là mùa xuân ấm áp hoa nở, nhưng sương mù của Minh tước cốc, lại khiến cho người ta trong thần hồn có một loại cảm giác âm lãnh.
Một người thiếu niên, bạch y hắc sưởng, du nhà đi theo sóng người, chuyển vào sương mù, tiến vào Minh tước cốc. Thân ảnh của hắn, tu vi không lọ ra chút nào, có vẻ không có chút gì đáng để ý, cho nên không người chú ý.
Nhưng vào một cái chớp mắt hắn tiến vào sương mù, chợt ánh mắt chợt lóe, khẽ mỉm cười:
- Tốt khí tức âm lãnh, cũng không phải là cái lạnh của băng tuyết, mà là cái lạnh của thần hồn. . . Có ý tứ, đây cũng là sự thần diệu của Huyền Âm Khí sao. . . Trong Thiên Sương hàn khí, nó xếp hàng vào khí lạnh hàng thứ bảy, có thể ngưng kết thần hồn, không, nói chuẩn xác, là một khi chiếm đoạt Huyền Âm Khí, hàn khí này sẽ ở trong lúc vô tình, cải thiện thần hồn cường độ của tu sĩ. . . Vật này, quả đúng là một bảo bối, chỉ không biết là, nó bị cất giấu ở nơi nào. Xem ra Huyền Âm Khí, nhất định là rất khó lấy trộm. Dù sao, sư tôn ở trong Quỷ Tước tông bốn mươi năm, cũng không lấy trộm được Huyền Âm Khí. . . Nếu là dễ trộm đi, thứ đồ tốt này, hơn phân nửa đều bị người khác thuận tay dắt dê rồi.
Trên thực tế, điều khiến cho thiếu niên chú ý, không phải bản thân Huyền Âm Khí, mà là sau khi tiến vào phạm vi sương mù, Âm Dương tỏa bên trong đan điền có cảm ứng yếu ớt, tựa hồ nơi này có cái gì đó khiến cho Âm Dương tỏa vô cùng hứng thú.
Thiếu niên này, chính là Ninh Phàm một đường chạy tới đây. Hắn không khăn che mặt, không lộ sát khí, không hiện tu vi. Hắn thể trạng thon gầy, nụ cười như ánh mặt trời, giống như một phàm nhân công tử.
Sau khi tiến vào sương mù mười dặm, con đường trở nên chật hẹp, còn có Quỷ tước ma tu tuần thủ. Chốn này cho dù là dung linh lão quái đạp thiên mà đi, cũng phải rối rít hạ xuống đất, không dám phi hành nữa. Nếu không, sẽ bị tuần thủ cao thủ công kích.
Chẳng qua là trên bầu trời, mấy chiếc lâu thuyền bảo quang bốn phía, vẫn không hạ xuống, tiếp tục phi hành. Mà ngay cả Quỷ Tước tông cao thủ, cũng không dám cản trở.
Kim đan cao thủ! Tới Quỷ Tước tông xem đại điển thu học trò, không thiếu những Kim Đan lão quái của các tông môn khác. Quỷ Tước tông tổ chức đại điển thu học trò, mười năm một lần, là thịnh huống khó gặp. Hôm nay Thiên Ly tông bị tiêu diệt, Quỷ Tước tông nhảy lên một cái trở thành Việt Quốc đệ nhất Ma Tông, rất nhiều tông môn khác mang lòng
Edit
Bọn họ cần phải biết năm nay Quỷ Tước tông sẽ nhận được bao nhiêu đệ tử có tư chất ưu tú.
Cao thủ kim đan, thân phận hiển hách, cho dù mạnh như Quỷ Tước tông, cũng không dám tùy tiện lạnh nhạt.
Ninh Phàm dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ nếu mình lấy ra Thất Mai lâu thuyền, chắc hẳn cũng có thể trực tiếp hoành hành Quỷ Tước tông, không người ngăn lại. Nhưng mà ý niệm về điều này vừa dâng lên một chút, liền bị hắn lắc đầu một cái, đè xuống.
Thất Mai lâu thuyền, chiêu diêu quá mức, tự mình tới Quỷ Tước tông ăn trộm Huyền Âm Khí, nên chăng khiêm tốn một chút. Tuy nhiên, Ninh Phàm là học trò của lão ma, công thêm thân mang hào quang là phu quân của Lam Mi, danh tiếng nhất định sẽ nằm trên đỉnh sóng.
Vào lúc Ninh Phàm lắc đầu, một tráng hán áo gai ở bên cạnh, hướng Ninh Phàm đi tới với vẻ mặt chí thú tương đắc:
- Ai nha nha, vị nhân huynh này, bộ xem thường thần tiên sao, Lão Tử Vân Liệt cũng xem thường thần tiên như vậy. Thần tiên dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng, dựa vào cái gì mà cao nhân nhất đẳng. Bất quá, Lão Tử vẫn phải tu tiên, nếu không vĩnh viễn sẽ kém người một bậc, cảm giác này, thật là mâu thuẫn dằn vặt cái con mẹ nó a.
Thanh niên này có tên là Vân Liệt, dáng dấp khá có đặc sắc, mũi hướng lên trời, da mặt như bôi lọ nồi, bản mặt như cái đáy nồi, tóc quăn râu đỏ, người cao tám thước vạm vỡ. Tướng mạo này ngược lại vẫn là khôi ngô, bất quá vẻ mặt có chút bất cần đời.
Vẻ mặt bất cần đời, nếu như rơi vào người Ninh Phàm là loại anh tuấn công tử này, có lẽ ssẽ biến thành phong lưu hào phóng, bất quá rơi vào trên gương mặt xấu xí của tráng hán, liền có chút xấu xí cùng tức cười.
Nhưng Ninh Phàm không có ý xem thường tráng hán, vẻ mặt không nhúc nhích chút nào. Không thể xem bề ngoài của một người để đánh giá người ta được. Dung mạo xấu đẹp đối với Ninh Phàm cũng không coi trọng, cái hắn để ý, là tráng hán này có biểu tình miệt thị thần tiên, rất giống mình nửa năm trước đây.
Thế gian khó có công bình, thích ứng phép tắc Tu Chân Giới mới có thể sống sót, đây là bi ai của mỗi người tu sĩ.
Mấy tu sĩ ích mạch bên cạnh nghe đại hán tử xấu xí phóng cuồng ngôn, miệt thị thần tiên như vậy đều cười lạnh. Nhưng bất chợt bọn họ bị ánh mắt mắt của đại hán quét nhìn một cái, tất cả đều sống lưng lạnh run lên, vội vã im miệng.
Người đi đường đều thầm kinh hãi, rốt cuộc tráng hán này là người nào, sao có khí thế dọa người như thế?
- Nhân huynh đánh giá tiên thần thế nào? Nhìn người phàm như thế nào?
Hán tử xấu xí tên là Vân Liệt, không buồn để ý đến những tu sĩ mạch ích kia một chút nào, chỉ Kim Đan lâu thuyền trên bầu trời một cái, vẻ mặt khinh thường.
Lời của hắn dĩ nhiên là hỏi Ninh Phàm. Tu vi của Vân Liệt Ninh Phàm không nhìn ra, mà tu vi của Ninh Phàm, Vân Liệt nhìn một cái đã thấu. Khóe mắt Ninh Phàm co rụt lại, tráng hán tử xấu xí này, tu vi có chút cao thâm khó lường. Ninh Phàm có cảm giác mạnh hơn rất nhiều so với đám người Quỷ Tước tử.
Nguyên Anh kỳ cao thủ? Việt Quốc không có nguyên anh tu sĩ. Vị cao thủ này, nhất định là từ những quốc gia khác tới đây.
Ninh Phàm nhìn Kim Đan lâu thuyền, không tỏ vẻ gì. Vẻ mặt này, Vân Liệt thích. Mà Ninh Phàm nhìn dung mạo xấu xí của Vân Liệt, càng không có nửa phần khinh bỉ. Tâm tính này, Vân Liệt cũng vô cùng thưởng thức. Cho nên, mới có thể chú ý Ninh Phàm, có câu hỏi này.
- Tu vi là một tòa núi cao không cách nào vượt qua. Mà tiên, là người đứng ở trên núi. Tu vi là một cái lồng giam giữ tính người, mà phàm chính là bị bao vây trong lồng giam người đó. Nếu tránh thoát khỏi lồng giam của thiên địa, người phàm có thể thành tiên. Nếu cố tự cao tự đại phong bế chính mình, tiên có thể đọa phàm. Mà ở trong mắt ta, Kim Đan kỳ, vẫn còn xa mới trở thành tiên, ít nhất, trước mặt những nhân vật tuyệt thế, không có cách nào xưng là tiên.
Trước mắt Ninh Phàm, hiện ra hình ảnh Loạn Cổ đại đế, một chỉ là có thể đánh vỡ nát tinh cầu, một cái hít một nhịp thở là có thể nghịch động Tinh Hà. Cái người có loại đại pháp lực đó mới có tư cách trở thành tiên, thậm chí Niết Hoàng cũng không xứng!
Bên trong thân thể của Ninh Phàm có một ngạo cốt, không phải là ngạo mạn, mà là bất khuất.
Hắn nói xong, cùng hán tử Vân Liệt xấu xí chắp tay thi lễ, xoay người rời đi, cũng không có ý tiếp tục bàn sâu thêm. Mà Vân Liệt dường như cũng giống vậy, không theo lễ thường, ngay cả tên họ của Ninh Phàm cũng không hỏi, chẳng qua là nhìn theo bóng lưng Ninh Phàm mà lộ ra một tia tán thưởng.
- Không nghĩ là hạ cấp tu chân quốc Việt Quốc lại có nhân tài như vậy. Loại nhân tài này đặt ở Vũ thần điện ta đều là trăm năm mới gặp. Đáng tiếc, người này một thân ma công, căn cơ đã sâu, sợ là khó mà chuyển đổi sang chính đạo công pháp, các lão già ngoan cố của thần điện sẽ không cho phép ma tu gia nhập. Đáng tiếc, đáng tiếc, thật là lương tài tốt a...
Vào lúc Ninh Phàm rời đi, lâu thuyền trên bầu trời kim bích huy hoàng, một trong số đó truyền ra một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên là đã nghe được Ninh Phàm bình luận, mà cảm thấy khinh thường.
- Phàm sẽ thành tiên? Tiên có thể đọa phàm? Cho dù là Kim Đan, không xứng gọi là tiên. . . ha ha, tiểu bối bây giờ thật đúng là giọng điệu không nhỏ. Cho nên mới cần bọn Kim Đan tiền bối ta, xuất thủ giáo dục. Hắc hắc, Hoàng Phong tử ta sẽ giúp trưởng bối của kẻ này này, giáo dục hắn một chút vậy.
Một cổ thần niệm Kim Đan sơ kỳ già nua, từ trong lâu thuyền lạnh lùng đánh thẳng xuống thức hải của Ninh Phàm.
Kim Đan lão quái thật là bá đạo, chỉ vì người bên cạnh bình luận chỉ điểm một câu, liền muốn giết người. Động cơ giết người này dường như cũng có chút hoang đường. Nhưng trên thế gian bởi vì một lời bàn mà đả thương người còn thiếu hay sao?
Kim Đan cao cao tại thượng, không cho phép lời bàn dị đoan.
Kim Đan lão quái thần niệm công kích, ngông cuồng bá đạo, không mảy may che giấu, uy thế mãnh liệt phong tỏa Ninh Phàm, cuốn Ninh Phàm trong vòng mười trượng. Một người đi đường bên cạnh rối rít kinh hãi, làm gì không biết, là có Kim Đan lão quái muốn giáo huấn Ninh Phàm.
Ninh Phàm thần sắc lạnh lẽo, Trảm Ly kiếm đã tàng trong tay áo. Kim Đan lão quái không khỏi lấn hiếp người quá mức. Nếu như thế, mình làm gì tiếc rẻ một kiếm, đốt luôn thần niệm của lão quái.
Phần hồn thần thông, ngay cả Niết Hoàng thần niệm cũng có thể cắn nát, há chỉ là Kim Đan thần niệm nhỏ nhoi.
Nhưng Ninh Phàm còn chưa xuất thủ, hán tử Vân Liệt xấu xí bên cạnh còn chưa đi xa, nhưng đã nổi giận trước. Mắt hổ của y lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng, một chưởng chụp tới, hung hăng hướng thiên không bóp một cái, thiên địa linh lực, đều vào giờ khắc này nghịch loạn.
- Toái!
Một trảo chụp tới, trên lâu thuyền ở trên cao ngàn trượng của Hoàng Phong tử, đường đường là trung phẩm pháp bảo, lại bị hán tử xấu xí một trảo cách không, bóp nát bấy.
Nguyên anh điên phong!
Lâu thuyền nát bấy, vô số thân thể người vỡ thành huyết vụ theo. Kim Đan sơ kỳ Hoàng Phong tử trọng thương, từ trên thiên không rớt xuống, mặt đầy kinh hoàng.
- Nguyên. . . Nguyên Anh tiền bối! Vãn bối lỗ mãng, vãn bối có mắt không biết Thái Sơn! Cầu tiền bối tha mạng!
Đường đường Kim Đan lão quái, nhân vật sống mấy trăm năm, lại ở trước mặt hán tử xấu xí xin tha thứ, ngay cả lực phản kháng cũng không có.
- Hừ, Lão Tử không thèm giết ngươi làm gì.
Hán tử xấu xí dời ánh mắt, nhìn Ninh Phàm một cái với thâm ý sâu sắc.
Sau khi hắn xuất thủ mới phát hiện cho dù mình không tự ra tay, chỉ sợ Ninh Phàm cũng có thủ đoạn chém Kim Đan.
- Dung linh tiểu bối này, không đơn giản a. . . Sợ rằng không ngoài mười năm, hắn liền có thể danh tiếng lẫy lừng Việt Quốc.
Giờ khắc này bởi vì hán tử xấu xí chụp một trảo, những lâu thuyền trong bầu trời, Kim Đan lão quái đều sợ hãi hết sức, làm gì còn có nửa phân kiêu ngạo trước kia. Trong Quỷ Tước tông, Quỷ Tước tử đang cùng các trưởng lão nghị sự, bỗng nhiên đứng dậy lộ ra vẻ chấn kinh.
- Nguyên Anh pháp thuật, Toái chưởng quyết ! Đây là, đây là Vũ chi thần điện thần sử. Không phải là thần sử gần đây chỉ đi chánh đạo tông môn sao, tại sao lại tới Ma Tông ta.
- Đi xem một chút!
Sắc mặt mấy Kim Đan lão quái đều ngưng trọng, vội vã vọt ra đại điện.
- Đa tạ!
Ninh Phàm chắp tay thi lễ đối với hán tử xấu xí lần nữa, cũng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, vội vã xuyên qua đám người. Hắn vốn không muốn nói khoác, ngay cả Thất Mai lâu thuyền cũng không cần, nhưng nếu lại cùng hán tử xấu xí đứng chung một chỗ, mình không phải là phách lối, mà là vạn chúng chúc mục.
- Khách khí.
Vân Liệt đối với Ninh Phàm gật đầu một cái, một cái độn quang đã không thấy tung tích.
Thuấn di! Là loại thần thông mà số ít Nguyên Anh lão quái mới có thể lĩnh ngộ!
Sự xôn xao nơi này bình tĩnh rất nhanh, khi đám người Quỷ Tước tử chạy tới, Ninh Phàm không còn có ở đây nữa. Vân Liệt cũng không biết tung tích đâu.
- Nguyên Anh cao thủ, khó khăn lắm mới nhìn thấy!
Một Quỷ tước Kim Đan trưởng lão dường như cảm thán, âm thầm thở phào thực là nhẹ nhõm.
Mà Quỷ Tước tử, thì đầu mày nhíu tít, lẩm bẩm nói,
- Xem ra tin đồn từ Vũ chi thần điện lại là thật. Đường đường thần điện, lại thật sự phát động tám trăm tu chân quốc Vũ giới đi tìm một người... Bọn họ tìm ai...?
Nơi sương mù sâu nhất xuất hiện cái ngã ba, một đường đi thông Ngoại sơn môn, một đường đi thông vào bên trong Quỷ Tước tông sơn môn.
Quỷ Tước tông Thu Đồ Đại điển chính là tiến hành Ngoại sơn môn, mà học trò mà họ thu, nhất luật là ngoại môn đệ tử. Ngoại môn đệ tử góp nhặt môn phái cống hiến đủ rồi, và cũng có tu vi sau năm tầng ích mạch trở lên, thì có thể đi vào bên trong sơn môn, trở thành nội môn đệ tử. Mà nội môn đệ tử đột phá tám tầng ích mạch trở lên, cũng góp nhặt đủ cống hiến cho môn phái, thì được tấn thăng làm tông môn chấp sự.
Tông môn chấp sự góp nhặt đủ công đức, sau đó đột phá tu vi dung linh thì có thể tấn thăng làm tông môn trưởng lão.
Trên tông môn trưởng lão, thân phận cao hơn chính là Quỷ tước Tứ Ma Tôn!
Đại đa số tông môn, cơ bản đều là kiểu này. Chánh đạo bất đồng cùng ma đạo, đại khái là phương thức đạt được cống hiến cho môn phái.
Thí dụ như chánh đạo tông môn, trong vòng một tháng trưởng lão truyện pháp không đến muộn, bên trong tông môn không sanh sự, liền có thể đạt được 1 điểm môn phái cống hiến.
Đối với ma đạo tông môn, trong vòng một tháng chiến bại ít nhất ba tên sư huynh đệ, liền có thể được 1 điểm cống hiến.
Chánh đạo chú trọng khiêm tốn, còn ma đạo chú trọng cạnh tranh.
Ngoại sơn môn chưa mở ra, phàm là người tới bái sư đều tụ tập ở bên ngoài Ngoại sơn môn. Còn cao thủ ngoại tông tới xem thịnh điển, đã sớm được dẫn vào bên trong sơn môn nghỉ ngơi, do nội tông đệ tử tự mình tiếp đãi.
Đối với tấn thăng chức vị tông môn, Ninh Phàm không có chút hứng thú nào. Đối với Quỷ Tước tông, hắn chỉ còn có một hứng thú rưỡi. Huyền Âm Khí xem là một, Lam Mi được xem là phân nửa.
Ngoại sơn môn chậm chạp không mở, trưởng lão khảo hạch chậm chạp không xuất hiện, dường như cũng thử sự kiên nhẫn của đệ tử. Con đường Tu đạo khô khan và cô độc, nếu ngay cả chút kiên nhẫn cũng không có, thì không đủ tư cách để tu tiên.
Truyện khác cùng thể loại
249 chương
33 chương
10 chương
28 chương
429 chương