Hơp Thể Song Tu

Chương 47 : Cướp Giết? Hay Là Đại Lễ?

Tu sĩ tám phương, sau lễ đan tất cả đều rời đi.  Mười mấy tông môn, mười mấy viên Hóa Anh đan. Đối với một nhà nhỏ yếu nhất, Ninh Hắc Ma cam kết giao phó đan dược trong vòng mười năm. Vì để giành thứ tự có đan dược trước, những tông môn thực lực mạnh mẽ, quả thật đã vung tay chi lớn một phen. Chẳng qua là hết thảy các thứ này không liên quan đến Ninh Phàm. Trong vòng ba ngày ở Việt Quốc, thanh danh Ninh Hắc Ma nổi lên, nhưng cơ hồ không ai biết rằng, người đó chính là Ninh Phàm. Ánh trăng vằng vặc, Ninh Phàm lẳng lặng ngồi trên tảng đá ở rừng phong ngoài thành, thân hình hơi tiêu điều một chút. Buồn a, trăm năm tu thành Toái Hư.... Thật là khó khăn. Kim Đan mười năm, có thể được hay không? Có người mấy trăm năm cũng không thể tu thành Kim Đan. Nghe nói kết thành Kim Đan, có một tâm ma kiếp, vừa nguy hiểm, lại hao tổn thời gian. Nguyên Anh hai mươi năm, có thể có hay không? Ở Việt Quốc những lão quái bị người quên lãng, ai ai cũng tu hành ngàn năm nhưng vẫn không kết thành Nguyên Anh. Kết Anh, rõ ràng là càng khó khăn chật vật hơn. Hóa Thần, Luyện Hư, Toái Hư. . . Vũ giới Toái Hư lão quái, người nào không tu hành mấy vạn năm. - Thời gian. Ta cần thời gian. Ninh Phàm nắm chặc quả đấm, những thứ ràng buộc mình, càng ngày càng nhiều, trăm năm sau, Niết Hoàng sẽ đến, hủy đi hết thảy những ràng buộc. Niết Hoàng là mười đại cao thủ ngang dọc chín giới. Ngay cả Vũ thần hoàng, cũng không dám chính diện đối địch. Trong túi đựng đồ ở bên hông có rất nhiều linh dược đủ loại, đều là lễ phẩm của các đại tông môn đưa tới. Cổ tay trái mang một cái thủ hoàn màu đen, trông rất bình thường không có gì lạ, chính là Đỉnh Lô hoàn, trong đó chứa một cụ cổ quan, một cụ nữ thi. Đỉnh Lô hoàn, thật là huyền diệu hết sức, bên trong tự thành không gian, nhưng thành không gian này lại là mấy ngàn không gian không hỗ tương tiếp giáp. Mỗi một cái không gian, đều có to lớn giống như Tư Phàm cung vậy. Không gian nơi này tràn ngập hồng vụ, là nơi chuyên chứa đỉnh lô nữ tử. Để vào trong hồng vụ không gian, nữ tử sẽ bị hồng vụ thôi miên, ngủ say, mà hồng vụ kia, tựa hồ còn có thể đem tu vi của nữ tử tăng lên dần dần, mặc dù tốc độ thật chậm.  Đỉnh Lô hoàn này, nhìn có vẻ mạo bất kinh nhân, nhưng bàn về sự huyền diệu, thứ ở Vũ chi Tiên giới có thể cùng sánh với nó tuyệt đối không nhiều. - Trăm năm, vô luận như thế nào, ta cũng phải Toái Hư! Vào lúc Ninh Phàm tự nói, bên trong đan điền, trong Âm Dương tỏa, xuyên ra một đạo thanh âm của cô gái đã lâu hắn chưa nghe thấy. - Hì hì, lang quân muốn trăm năm đột phá Toái Hư, thời gian này, không đủ đâu nga. Ai, tỷ tỷ mới ngủ một hồi mà, lang quân tựa hồ lại gây ra phiền phức lớn rồi? Không thể nghi ngờ, người nói là cô gái thần bí trong Âm Dương tỏa. - Ngươi tỉnh ngủ rồi? Giọng của Ninh Phàm hơi nhu hòa. Nữ tử này mấy lần trợ giúp mình, mình đối với nàng ta, không có địch ý gì. - Ừ. Đột phá Toái Hư, ít nhất cần vạn năm. Cho dù ở Tứ Thiên tiên giới cũng không thể sửa đổi được điều này. Nhưng mà ở Tứ Thiên tiên giới có thông qua một loại thủ đoạn, có thể để cho thời gian trôi qua, trở nên chậm chạp. - Vậy à? Còn có loại thủ đoạn này, Loạn Cổ ký ứcsao lại không có nói tới. Ninh Phàm nhướn mày, nếu có thể để cho thời gian trôi qua chậm chạp, hắn có thể đem trăm năm biến thành vạn năm hay không. Nghịch thiên thần thông như vậy, sao Loạn Cổ ký ức lại không nói tới. Ở trong ký ức Loạn Cổ, chỉ có một câu có liên quan tới thời gian. - Thời gian đối với chân tiên mà nói, không có ý nghĩa chút nào. Những lời này, nguyên lai là có nhiều bẫy như vaậy. Thời gian đối với chân tiên có ý nghĩa hay không, Ninh Phàm không biết, nhưng đối với mình thì rất có ý nghĩa. Mình thiếu thời gian. - Thân phận của tỷ tỷ, cùng một thế lực thượng cổ có chút ân oán. Thế lực đó được đặt tên là Di Thế cung, đồng dạng là một thế lực truyền thừa từ cổ xưa trên Tứ Thiên. Thế lực này, như Thần Hư các vậy, trải rộng trên chín đại Tiên giới. Vũ chi Tiên giới, cũng có không ít Di Thế cung phân điện. Mỗi nơi một phân điện, cũng xây có một tòa Di Thế tháp . Ở Vũ giới, hẳn là Ngân tháp, chỉ có bảy tầng . Trong tầng thứ nhất, thời gian trôi qua so với ngoại giới bằng một phần hai , tầng thứ hai một phần tư, tầng thứ ba một phần tám, tầng thứ bốn một phần mười sáu . . Tầng thứ bảy một phần một trăm hai mươi tám . . . Cô gái thần bí nói đến đây, thanh âm hơi ngập ngừng. Sắc mặt của Ninh Phàm kinh dị, không ngờ trên thế gian lại có truyền thừa thần bí như vậy, có thể nghịch đổi thời gian như vậy. Nếu mình có thể đi vào Di Thế tháp kia tu luyện, tiến vào tầng thứ bảy, tu luyện một năm, sẽ tương đương với một trăm hai mươi tám năm khổ công. Một trăm năm, liền tương đương với vạn năm dài! - Làm thế nào mới có thể đi vào Di Thế tháp kia. Tháp này thần diệu như vậy, nghĩ đến chuyện tiến vào tu luyện, cái giá phải trả ắt là đắt đỏ cực kỳ. Ninh Phàm đưa tay sờ càm, hơi trầm ngâm. - Hì hì, lang quân thật là thông minh. Truyền thừa của Di Thế cung kia có thượng cổ đại đạo Thế, giỏi về nghịch đổi thời gian. Bọn họ mở Di Thế tháp, dĩ nhiên là dùng để hốt bạc. Giá cả đắt đỏ, căn bản không phải cao thủ từ Nguyên Anh trở xuống có thể chịu đựng được. Bất quá, tựa hồ Di Thế cung cực kỳ xem trọng luyện đan sư, lấy lang quân có thuật luyện đan đến tứ chuyển, nếu thông qua được Di Thế cung bình thẩm về thuật luyện đan, xem ra vào trong tháp tu luyện, có thể giảm đi một cái giá không nhỏ. Cô gái thần bí nói xong, lười biếng ngáp một cái, tựa hồ lại mệt nhọc. - Tỷ tỷ lại giúp ngươi một lần, ngươi phải nhớ thật kỹ cho tỷ tỷ nha. Ngày sau nhớ đem tỷ tỷ cứu ra ngoài. Tỷ tỷ lại đi ngủ một hồi đây. - Ngươi lại ngủ! Ninh Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. - Không có biện pháp nha, trong Huyền Âm giới, toàn là một mảnh hoang vu, tỷ tỷ không ngủ, sẽ cảm thấy rất tịch mịch. Bị nhốt ở chỗ này, cũng mấy chục ngàn năm rồi? Mấy trăm ngàn năm? Không nhớ rõ. . . Quá lâu. . . Tỷ tỷ ngủ đây. . . Chỉ chốc lát sau, cô gái thần bí liền truyền tới thanh âm lừ rừ mớ ngủ. Ninh Phàm thở ra một ngụm trọc khí, ánh trăng trên đỉnh đầu đã phai nhạt mấy phần. Đứng dậy, chân hóa băng hồng, độn thân một cái, như lưu tinh như phá vỡ bóng đêm, tiến vào Ninh thành, trở lại bên trong phòng của Chỉ Hạc. Trong nhà, Chỉ Hạc cùng Tư Vô Tà chân trần, mỗi người ôm cái gối mà ngủ. Hai nàng nằm ngã ở trên giường, ngay cả chăn mỏng cũng quên nắp. Tựa hồ họ trước đó trò chuyện cái gì đó, trò chuyện rất sảng khoái, cởi mở cõi lòng. Ninh Phàm khe khẽ thở dài, ngày mai, hắn sẽ phải đi Quỷ Tước tông rồi, nhưng hắn không chuẩn bị mang theo Chỉ Hạc, cũng không chuẩn bị mang theo Tư Vô Tà. Ninh thành hôm nay nhìn có vẻ như hào nhoáng rạng rỡ, trên thực tế vẫn nguy hiểm nặng nề, bị vô số lão quái nhìn chằm chằm. Không Tư Vô Tà trấn giữ, Ninh Phàm không yên tâm. Mà Chỉ Hạc, Ninh Phàm không chuẩn bị mang đi Quỷ Tước tông. . . Quỷ Tước tông, cuối cùng là một Ma Tông, bên trong tốt xấu lẫn lộn, ma đạo ác đồ, tuyệt đối không ít. Ninh Phàm bận bịu với tu luyện, sợ rằng không để ý tới Chỉ Hạc, vạn nhất Chỉ Hạc bị người nào đó để mắt tới, giá sợ rằng sẽ gây ra điều gì đó Ninh Phàm hối hận cả đời. Chỉ Hạc nhất định rất cô độc, hôm nay Tư Vô Tà bị xóa đi trí nhớ, cũng thuần chân như Chỉ Hạc vậy, xem ra Chỉ Hạc đã có người bạn thứ nhất trong đời rồi. Chỉ Hạc, tuy là trời sanh mị cốt, nhưng lòng của nàng, không thích hợp tu ma, không thích hợp bị con đường tu chân đầy huyết quang này ô nhục. - Ta nguyện để cho nàng, cả cuộc đời, bình an hỉ lạc, thiên chân vô tà. Ninh Phàm cười một tiếng, đắp chăn cho Chỉ Hạc, sau khi hơi do dự, cũng đắp chăn cho Tư Vô Tà. Hắn quyến luyến nhìn Chỉ Hạc một cái, xoay người đẩy cửa, rời đi dưới bóng đêm. Chờ hắn rời đi một khắc, Chỉ Hạc cùng Tư Vô Tà, đồng thời mở mắt. Trong mắt Chỉ Hạc, tràn đầy vẻ thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nàng tự nhiên nghe được, Ninh Phàm trong lúc vô tình đã bày tỏ cõi lòng. Còn Tư Vô Tà, thì cũng là giả bộ ngủ, nghe được lời của Ninh Phàm, trong mắt tinh khiết, tràn đầy sự bất mãn, mặt đầy vẻ tức giận. - Chỉ Hạc muội muội, vì sao chủ nhân đối với muội tốt như vậy, đối với ta lại lãnh đạm như vậy, không công bình! - Không biết nha. . . Có phải là bởi vì, tỷ không cùng Phàm ca ca đồng phòng rồi?  Chỉ Hạc tay thon vò bứt lỗ tai, cũng đầy vẻ nghi hoặc. - Cùng phòng. . . Cùng phòng là cái gì? Tư Vô Tà không hiểu. - Chính là. . . Nha, không thể nói! - Hẹp hòi, Tư Tư cũng phải cùng chủ nhân cùng phòng, chẳng qua là cùng phòng, kết quả là cái gì chứ. . . Tựa hồ, có chút bài xích. . . . . . Rời khỏi Ninh thành, Ninh Phàm hóa thành băng hồng, lẩn với trong bóng đêm phi độn, thân ảnh có chút cô độc. Ánh trăng mịt mờ, thiếu niên lạnh lùng, không người biết, thiếu niên này chính là Ninh Hắc Ma ở Việt Quốc dậm chân một cái là chấn động cả nước. Không người biết, thiếu niên này chính là người một tay tiêu diệt ma tông đầu sỏ số một của Việt Quốc. Không người biết, chính là thiếu niên này, gài bẫy Niết Hoàng, khiến cho kẻ này trọng thương. Không người nào biết, càng tốt. Ma, chính là phải biết lừa dối. Độn hành trong bóng đêm, không biết phi độn mấy trăm dặm, Ninh Phàm không ngờ ánh mắt chợt lạnh lẻo. Hắn mơ hồ cảm thấy một chút bất an. Vừa phi độn, vừa bấm ngón tay, vận chuyển chính là Bặc quái chi thuật . Loạn Cổ đại đế, cả đời kiến thức cực kỳ rộng, đối với bói quẻ chi đạo, cũng rất là tinh thông. Mà Bặc quái chi thuật này, có thể mơ mơ hồ hồ tính ra một ít chuyện tương lai. Dĩ nhiên, thuật này ít nhất phải có tu vi đạt tới dung linh mới có thể thi triển, Ninh Phàm đã có tư cách thi triển nó. Ninh Phàm bắt pháp quyết bói một quẻ, nhất thời sáng tỏ trong lòng mình vì sao lại có một chút bất an. Thi triển Bặc quái chi thuật, trước mắt hắn, tựa như hiện ra một cái hình ảnh. Trong hình, mình đứng lơ lửng ở trên trời, mười mấy Kim Đan, dung linh cao thủ, chận đường mình, xuất kỳ bất ý, lùng bắt bản thân hắn! - Cực Âm môn, muốn bắt ta! Thì ra là như vậy, Tử âm ma đồng đó, còn không chịu thu liễm tâm tư a. Ninh Phàm thần niệm nhẹ nhàng phóng ra, mơ hồ cảm giác được, phía sau mình có mười mấy tiếng xé gió cực kỳ nhẹ vì bị che giấu, quả thật là có người theo dõi. Quả nhiên là Cực Âm môn muốn đánh lén mình sao. Ninh Phàm tâm tư xoay chuyển trăm vòng, một thoáng liền biết Cực Âm môn có động cơ gì.Ninh Hắc Ma biểu hiện ra thực lực, khiến cho Cực Âm môn kinh hoàng, cho nên, Cực Âm môn liền đem chủ ý xấu này đánh tới trên người của mình. Muốn thông qua lùng bắt mình, uy hiếp Ninh Hắc Ma ? Hừ, Tử âm ma đồng, thật là mưu kế thâm độc. Bản thân Tử âm, tựa hồ không tới, đại khái cảm thấy, hắn đường đường là Kim Đan điên phong cao thủ, tới bắt một tên dung linh tiểu bối, quá mất công. Ninh Phàm khóe mép cười lạnh, chỉ cần Tử âm tự bản thân không đến, mình, chưa chắc đã sợ người của Cực Âm môn. Sau lưng truyền tới khí tức, hai đạo mạnh mẽ, mười lăm đạo hơi yếu, xem ra là hai Kim Đan sơ kỳ cao thủ, cùng với mười lăm dung linh cao thủ. Cực Âm môn phái ra nhiều cao thủ như vậy lùng bắt mình, thật là cấp cho mình mặt mũi. Đáng tiếc, hôm nay những cao thủ này, toàn bộ sẽ đứt gảy chầu trời trong tay Ninh Phàm! Trước mặt chưa tới mười dặm, chính là một nơi hoang sơn dã lĩnh, chỗ tuyệt hảo để bắt người. Xem ra người của Cực Âm môn, sẽ ở chỗ này động thủ. Thậm chí nói không chừng, phía trước còn có người của Cực Âm môn, tiếp ứng mai phục. Ninh Phàm mắt lộ ánh sáng lạnh lẻo, nếu như thế, thì giết cho Cực Âm môn một cú xuất kỳ bất ý vậy. Trên bầu trời đêm, Ninh Phàm đột nhiên thu bước chân. Cử chỉ này, khiến cho Cực Âm môn cao thủ ẩn thân theo dõi ai ai đều lộ sắc mặt không hiểu. - Tỷ tỷ, hắn làm sao không đi nữa. Tới trước mười dặm, chính là chỗ Tức Mặc sư huynh mai phục. Hắn có phải là đã phát hiện ra chúng ta hay không. . .  Một Kim Đan sơ kỳ nữ tu, đối với một vị khác truyền âm nói, thanh âm yêu mỵ. - Không biết, chính là một tên dung linh thôi, há có thể phát hiện thuật ẩn thân của bọn ta. . .  Một vị Kim Đan nữ tu khác đáp, thanh âm lại vừa hơi có trong trẻo vừa lạnh lùng. Nhưng nàng vừa dứt lời, phía trước Ninh Phàm, lại đột nhiên xoay người, cười lạnh nhìn về mọi người Cực Âm môn. Ánh mắt bén nhọn cực kỳ, dưới ánh trăng, mang theo sát cơ cả đời của tiên đế, gào thét ra, trực tiếp đem mười bảy cao thủ Cực Âm môn bị chấn hiện ra thân hình, ai ai cũng đều sắc mặt đại biến. Mười bảy người, nhưng lại không một ai không phải là nữ tu! - Cực Âm môn, thật là cấp cho Ninh Phàm ta, một cái đại lễ a. Đỉnh Lô hoàn, có đồ để chứa đựng rồi. Ninh Phàm chân đạp băng hồng, thi triển độn quang có thể so sánh với Kim Đan tu sĩ, đồng thời một luồng thanh quang chợt lóe, quanh thân che giấu vô ảnh. Còn hai vị Kim Đan nữ tu thì cũng trong lúc đó mặt đẹp biến đổi. - Kim huyền cấp ẩn thân linh trang, không thể nào, mới chỉ là dung linh, làm như thế nào lại có chí bảo này!