Hơp Thể Song Tu

Chương 38 : Phá Kén Thành Điệp, Ngọc Hoàng Đan

Tây Việt Lỗ gia gia chủ, Lỗ Nam tử, lần đầu tiên trong đời, bị người lợi dụng điểm yếu uy hiếp, vơ vét tài sản.  Đường đường là dung linh điên phong, y chán nản ngã trên ghế ngồi, vẻ mặt đờ đẫn.  Bị bắt rồi... Dung linh tu vi Lỗ Minh, cùng với 500 Nam Lâu chiến vệ, toàn quân chết hết...  - Đây chính là chiến vệ ta huấn luyện mấy chục năm a!  Hắn một chưởng vỗ nát cái bàn uống trà nhỏ bên cạnh, nhưng không cách nào tiêu trừ lửa giận trong lòng.  Theo như Nam Cung nói ở đầu bên kia của ngọc phù, chủ nhân của hắn, chính là Ninh thành thành chủ —— Ninh công tử.  Ninh công tử... Việt Quốc có nhân vật như vậy sao? Người này tu vi gì, lai lịch gì, lại bất động thanh sắc bắt sống 200 Nam Lâu chiến vệ.  Điều khiến cho Lỗ Nam tử không cách nào tin, không phải là chết đi 300 chiến vệ, mà là bắt sống 200 chiến vệ. Những chiến vệ này đều là người từ nhỏ bị Lỗ Nam tử thu nuôi, một đường huấn luyện đến hiện tại. Bọn họ tu vi có lẽ không cao lắm, nhưng bày trận hợp kích, uy lực kinh khủng. Hơn nữa, bọn họ từ nhỏ bị Lỗ Nam tử quán thâu một lý niệm.  Chỉ có thể chết trận, không thể khuất hàng! Nam Lâu chiến vệ, chính là tử sĩ!  Nhưng cái vị xưng là Ninh công tử, có thể bắt sống 200 chiến vệ, thậm chí không cho 200 chiến vệ cơ hội để tự vận... Đây tuyệt đối là chuyện khó khăn hơn nhiều so với giết 200 người.  200 chiến vệ, cùng với Lỗ Minh, phải cứu trở về. Mất đi thế lực này, Tây Việt Lỗ gia, thực lực cơ hồ co lại một nửa. Nhưng Lỗ Nam tử lại không chuẩn bị tuân theo cách mà Nam Cung lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, đi lấy tiền tài chuộc người. Dầu gì hắn cũng là dung linh điên phong cao thủ, nửa bước kim đan tông sư nhân vật, chuộc người, thật là mất hết mặt mũi!  - Hừ! Đi tìm mấy bằng hữu vậy... Nếu có cơ hội, san bằng luôn Ninh thành!  Hắn trong mắt lóe lên một tia âm vụ, chiêu ra một đóa Tam Văn tiên vân, đạp vân phi độn đi.  Tam Văn tiên vân, đạp mây này, Lỗ Nam tử phi độn tốc độ cơ hồ có thể so với Kim Đan tu sĩ sơ kỳ.  Một ngày sau, hắn đi lại hơn nửa Việt Quốc, tổng cộng mời tới ba bằng hữu.  Hai dung linh điên phong, một Kim Đan sơ kỳ. Lỗ Nam tử hắn không phải ngu ngốc, nếu ’Ninh công tử’ kia có thể dễ như trở bàn tay bắt sống 200 chiến vệ, nhất định thần thông quảng đại. Nhưng dù có lợi hại hơn nữa, Lỗ Nam tử cũng không tin đối phương là Kim Đan lão quái, dù sao Kim Đan lão quái, căn bản không thể coi trọng cái loại vùng đất hoang quê nghèo đó, ở chỗ đó xây thành.  Đối phương không phải Kim Đan lão quái, mình lại mời tới Kim Đan chân chính, diệt một cái Ninh thành, dư sức có thừa.  Hai vị dung linh điên phong, một họ Chu, một họ Trần. Còn Kim Đan sơ kỳ lão quái tên là Nam Dương tử, ở Việt Quốc cũng coi là cao nhân khai tông lập phái thế hệ trước.  Nam Dương tử nghe Lỗ Nam tử trần thuật, hơi trầm ngâm, lông mi dài nhíu thành hình chữ bát.  - Nam Lâu chiến vệ bị diệt, Lỗ Minh tiểu tử kia, cũng bị bắt... Kim Đan lão quái Nam Dương tử, cùng cha của Lỗ Minh, ngược lại có một chút giao tình. Đây cũng là nguyên nhân lão quyết định xuất thủ, trợ giúp Lỗ Nam tử.  Bốn tên cao thủ, đằng vân giá vũ, mấy giờ sau, bay tới bầu trời trên Ninh thành.  Lỗ Nam tử nhìn xuống Ninh thành, mép nhếch lên một tia cười lạnh.  Hắn nhìn một cái thì đã nhìn ra, Ninh thành rách nát không chịu nổi, trước đó vốn còn có một chút cẩn thận, giờ phút này sự khẩn trương đổi làm khinh thị.  Nhà gỗ thạch thành... Cư ngụ ở thành trì đơn sơ như vậy, thành chủ Ninh công tử của nó, há sẽ là cao thủ sao?  Xem xét lại mình, không chỉ là dung linh điên phong cao thủ, còn mời tới hai dung linh điên phong, một Kim Đan sơ kỳ.  Lỗ Nam tử cười đắc ý, vô luận là phàm trần, hay là Tu Chân Giới, bạn bè nhiều, lộ số quảng, mới là chân lý. Càng là lão quái có tu vi cao thâm, càng thích phóng hữu luận đạo, giao hữu khắp thiên hạ.  Vào lúc Lỗ Nam tử quan sát Ninh thành, ba lão quái khác cũng đang quan sát Ninh thành.  Lão quái họ Trần cùng lão quái họ Chu cũng có thần tình giống như Lỗ Nam tử vậy, vừa nhìn thấy Ninh thành đơn sơ như vậy, đều lộ ra nụ cười khẩy.  Duy chỉ có Kim Đan tu vi Nam Dương tử, thần niệm đảo qua Ninh thành, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó lộ ra vẻ suy tư, sau đó nữa lẻ vẻ khó tin, cuối cùng, trên mặt lại cho thấy sự chấn kinh nồng nặc.  - Đây là... Đan cấp đại trận! Đan cấp đại trận, là phòng ngự đại trận đủ để đánh giết Kim Đan lão quái. Trong toàn bộ Việt Quốc, cũng chỉ có Thái Hư phái, Thiên Ly tông cùng các loại tông môn tương đương, có tư cách bày đan cấp đại trận. Ngay cả Quỷ Tước tông, cũng bất quá là linh cấp đại trận mà thôi, chỉ có thể chống đỡ được dung linh.  Chỉ là một cái Ninh thành nho nhỏ, một cái thành đơn sơ chỉ tốn một ngày là xây lên, lại thiết lập đan cấp đại trận/ Ninh thành thành chủ’ Ninh công tử’ này, rốt cuộc có lai lịch ra sao?  Bốn tên lão quái, ba người đang khinh thị Ninh thành, còn Nam Dương tử có tu vi cao nhất thì đã đem ‘Ninh công tử’ chưa gặp mặt coi thành người quyết không thể trêu chọc vào.  Không đợi Nam Dương tử giải thích cho đám người Lỗ Nam tử hộ thành trận pháp kinh khủng thế nào, trong Ninh thành, bỗng nhiên như thủy triều vậy, xông ra 1400 tên ma tu, người người tu vi đều ở ích mạch tầng năm trở lên!  Tam vệ ma tu, ở ngoài thành xếp hàng bày thành ba cái đại trận, túc sát chi khí bay ngất trời, khiến cho Nam Dương tử lần nữa cả kinh.  Ninh thành lại có ba đội chiến vệ, mà mỗi một đội chiến vệ, cũng không kém gì Nam Lâu chiến vệ, điều này sao có thể!  Một đội chiến vệ, cũng đủ để ngăn cản một kim đan cao thủ, ba đội chiến vệ, bốn người mình cùng tiến lên, cũng không nhất định có thể thủ thắng!  Nam Dương tử mơ hồ cảm thấy, lần này nhận thù lao đi theo Lỗ Nam tử tới Ninh thành, tựa hồ là một quyết định sai lầm. Mà ý tưởng của lão vừa mới dâng lên, thì ba đạo thân ảnh, đã đạp trời phá không mà tới.  Một nam tử âm nhu, một đại hán như hắc tháp, và một kẻ cười lạnh như kiếm. Ba người, hai tên dung linh trung kỳ, một tên dung linh hậu kỳ.  Lỗ Nam tử, lão quái họ Trần, họ Chu đều là dung linh điên phong, không đem Tam thống lĩnh để vào trong mắt. Nhưng Nam Dương tử dùng nhãn lực của Kim Đan mà xét, lại phát hiện, trên người của ba người đều có chỗ bất phàm.  Nam Cung đã đổi sang bận một bộ quần áo tím, tóc dài như thác, ánh mắt âm nhu mà lạnh lẽo. Ánh mắt lạnh như băng, rơi vào trong mắt của Lỗ Nam tử, còn không cảm thấy gì, nhưng rơi vào trong mắt Nam Dương tử, lại khiến cho Nam Dương tử thần hồn run lên. Ánh mắt băng hàn ấy, dường như có thể xuyên thủng thần niệm!  Úy Trì thân cao hai trượng, thân như Thiết Tháp vậy, mặt đầy hồng quang. Tu vi không cao, bất quá dung linh trung kỳ, nhưng ôm Tiểu Trư trong ngực, mơ hồ khiến cho Nam Dương tử một loại cảm giác hồn nhiên sẵn có, sợ rằng người này không ngoài mười năm, sẽ có thể đột phá Kim Đan kỳ!  Mà Tư Đồ gây cho Nam Dương tử ấn tượng sâu sắc nhất! Một bộ Phật y, không tăng không đạo, lưng đeo một kiếm, kiếm ý kinh thiên. Rõ ràng tu vi chỉ dung linh hậu kỳ, nhưng một thân kiếm ý, lại gây cho Nam Dương tử một loại ảo giác, người này nếu thật sự nổi giận, cho dù là mình, cũng không nhất định có thể ngăn được kiếm mang của người này.  - Thật không ngờ, nước của Ninh thành, lại sâu như vậy... Nếu không phải cố kỵ mặt mũi, Nam Dương tử cơ hồ muốn lập tức nhấc chân bỏ đi. Lão sống mấy trăm năm, nhãn lực dù sao cũng có một ít, biết có những người quyết không thể đắc tội được.  Đáng tiếc, Lỗ Nam tử đám ba người, lại không có nhãn lực như Nam Dương tử, người người vẻ mặt đầy sự ngạo mạn.  - Trong vòng ba tức, bỏa thành chủ các ngươi, cút ra đây!  Lão giả họ Trần hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu lên tiếng.  Ba tên dung linh thì đã như thế nào, không có dung linh điên phong, không cách nào tạo thành khốn nhiễu đối với nhóm người mình.  Ba đội chiến vệ thì như thế nào? Ích mạch tiểu bối, không thể bay lên không, có thể đánh đến nhóm người mình sao?  Cái gọi là Ninh công tử, nhìn thanh thế thật lớn, trên thực tế, đơn giản là thứ đồ chỉ có hư danh.  Lỗ Nam tử ba người, đều mang loại tâm tư này, trong lòng cơ hồ lấy quyết định, hôm nay tất phải tiêu diệt Ninh thành.  - Đòi tiền chuộc thất bại rồi a... Nếu là như thế, vậy giết bọn chúng cho xong vậy... Nam Cung âm nhu cười lạnh, cho dù đối phương là Kim Đan, hắn cũng không sợ chút nào. Thực lực chân thật của hắn, còn ở trên Tư Đồ, hắn vốn là đại ca của Tư Đồ mà!  Một trận tranh đấu, mắt thấy đang súc thế chuẩn bị diễn ra, nhưng liền vào giờ khắc này, bầu trời Ninh thành, bỗng nhiên linh lực bạo loạn cả lên. Trên trời không quang đãng, nửa bên thiên không, chợt nhiễm lên một tầng ngọc sắc vân hà, còn nửa bên kia, lại kéo đầy vân hà màu ô kim.  Khi hai đám mây màu xuôi ngược giao nhau, trên bầu trời, chợt hiện ra một cái vòng xoáy linh lực mênh mông.  Ban ngày hiện vân hà, vòng xoáy linh lực, cảnh tượng này, không nghi ngờ chút nào, là tứ chuyển đan dược thành hình!  Lần này, không chỉ có Nam Dương tử chấn kinh, ngay cả Lỗ Nam tử, lão giả họ Trần họ Chu, đều sắc mặt kinh hãi.  Trong Ninh thành, không ngờ lại có tứ chuyển luyện đan sư! Tứ chuyển luyện đan sư, là cao thủ mà Nguyên Anh lão quái đều phải tôn sùng lên thành hàng thượng khách!  Không chỉ là đám người Nam Dương tử chấn kinh, mà ngay cả bọn Nam Cung cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ chỉ biết Ninh Phàm bế quan, cũng không biết Ninh Phàm là đang luyện chế tứ chuyển đan dược!  Trong mắt Tam thống lĩnh, đồng loạt lộ ra lửa nóng. Thiếu chủ nếu thành tứ chuyển luyện đan sư, cho dù tu vi vẫn là dung linh trung kỳ, thì lực hiệu triệu cũng sẽ trở nên cực kỳ kinh khủng. Thậm chí, cho dù là Thái Hư tông chủ, cũng không dám tùy tiện đắc tội Ninh Phàm!  Tiếp theo một cái chớp mắt, vòng xoáy linh lực bể tan đi, một luồng đan hương phóng lên cao, cùng trong lúc đan thành, Thiên Lôi nửa kim nửa đen cuồn cuộn, đánh xuống!  Ở dưới Thiên Lôi này, cho dù là Nam Dương tử, cũng chỉ cảm thấy tâm kinh đảm hàn.  Tứ chuyển Thiên kiếp, là Thiên kiếp có thể tùy tiện đánh chết kim đan tầm thường!  - Thiếu chủ, có thể chặn Thiên kiếp hay không...  Đám người Nam Cung, trong mắt hơi cảm lo âu.  ...  Trong Luyện đan phòng, Ninh Phàm vỗ một cái lên nắp Toái Đan đỉnh, tay áo bào quấn một cái, mấy viên đan dược nửa vàng kim nửa đen, bị hắn chiêu vào ở trong lòng bàn tay, thu vào bình thuốc.  Thần niệm đảo qua, cảm ứng được bầu trời trên Ninh thành có địch tới đánh, Ninh Phàm ánh mắt lạnh lẻo.  - Tư Tư, đi chặn Thiên kiếp... Người tới xâm phạm, một tên cũng không cho chạy thoát! Hắn hướng ra ngoài cửa phân phó một tiếng, rồi ngồi xếp bằng, thở thật sâu ra một ngụm trọc khí, trầm ngâm thật lâu, uống vào một viên Ngọc hoàng đan, đem những đan dược khác tạm thời thu hồi.  Đan dược vào cổ họng, từ từ luyện hóa, mà một thân thương thế của Ninh Phàm bằng tốc độ kinh người đã chữa lành trở lại. Kinh mạch thương thế, một thoáng là đã khỏi hẳn, xương cốt nát bấy, trong khoảnh khắc phục hồi như cũ. Ngay cả ám thương bị từ nhiều năm trước, đều nhất nhất khôi phục. Không những như vậy, thân thể của Ninh Phàm, rõ ràng so với trước mạnh mẽ hơn một chút, không còn thể chất suy nhược như trước đây nữa.  Nhưng hắn còn không kịp cao hứng, bỗng nhiên, một luồng đau nhức chợt đánh tới, cơ hồ khiến cho hắn đau đến mức bất tỉnh.  Kinh mạch, đứt từng khúc! Xương cốt toàn thân, nát hết!  Nhưng điều quỷ dị chính là, theo sức thuốc luyện hóa, kinh mạch, xương cốt của Ninh Phàm lần nữa lành lặn, cũng cứng cáp hơn xưa.  Chẳng qua là sau một khắc... Kinh mạch, lần nữa đứt đoạn...  Nhiều llần kinh mạch đứt từng khúc, xương cốt nát bấy, rồi nhiều lần chúng lần lượt khỏi hẳn. Thân thể của Ninh Phàm ở trong quá trình này, phá kén trùng sinh!  Đây chính là do Ngọc hoàng đan, bá đạo Ngọc hoàng đan, viên thuốc này có thể sửa lại thể chất, khiến cho một người phàm có được siêu tiên thể mà tiên ma cũng phải hâm mộ. Tuy nhiên, người sử dụng nó cũng phải bỏ ra một cái giá thật lớn.  Hồ Điệp phá kén, trong nháy mắt từ trong kén phá kén mà ra, là phải xé đi tầng một da đầy thống khổ, đau thấu xương đứt phổi, rất nhiều con hồ điệp đều ở một khắc phá kén mà ra kia, bị đau đến chết.  Mà người uống Ngọc hoàng đan, có chín phần mười, đều ở trong quá trình phá xong rồi lập này đau đớn chết đi, trong đó, bao gồm cả Thần Ma!  Thần ma bất diệt thể, có thể phòng ngự hết thảy công kích, lại không thể ngăn được sự đau đớn. Ngăn trở đau đớn, thứ cần không phải pháp lực, mà là một tấm lòng và ý chí cường đại!  - Phải nhịn cho được, nếu không, sẽ chết!  Ninh Phàm đau đến nỗi đôi môi trắng bệch, cắn răng kiên trì.  Ở trong nhiều lần thống khổ như vậy, xương cốt của Ninh Phàm, dần dần dâng lên một tia ngân quang, giống như ngôi sao...  Cái này ở trong giới luyện thể tu sĩ, bị gọi là, Ngân Cốt cảnh! Là luyện thể cảnh giới vô số kim đan cấp luyện thể tu sĩ, đều mơ tưởng cầu khẩn có được...  Ninh Phàm, nhẫn nại đau khổ, chỉ vì sau khi phá kén trở thành bướm như vậy!  Đau, đau, đau...  Trong cơn đau đớn, viên Ngọc hoàng đan thứ nhất rốt cuộc hoàn toàn luyện hóa. Ninh Phàm gầm nhẹ một tiếng, da thịt quanh thân, chợt tản mát ra ngân quang nhàn nhạt, dưới xương cốt lại dính vào một màu bạc nhạt.  Màu bạc vô cùng nhạt nhẻo, khoảng cách đạt tới Ngân Cốt cảnh vẫn còn xa vời vô tận, nhưng hôm nay thân thể của Ninh Phàm đã mạnh mẽ đến một trình độ kinh khủng.  Áo quần bị mồ hôi ướt đẫm, pháp lực động một cái, Ninh Phàm làm cho quần áo bốc hơi, thở ra một ngụm trọc khí.  Da thịt so với dĩ vãng trắng hơn nhiều, không một chút tạp chất. Phá rồi sau đó lập, đây mới thật sự là tẩy kinh phạt tủy! Vỗ vào trữ vật đại, Ninh Phàm lấy ra một món hạ phẩm trung cấp trường kiếm. Một kiếm chém vào cánh tay, chỗ bị chém bị ngân quang bảo phủ, phát ra tiếng kim thiết va chạm, hơi tê dại, nơi cánh tay chỉ lưu một lại một vết đỏ.  Một viên Ngọc hoàng đan, có thể khiến cho Ninh Phàm lấy thân thể, ngăn cản phi kiếm!