Hơp Thể Song Tu

Chương 289 : Ngọc mệnh cảnh! (1)

Chương 226: Ngọc mệnh cảnh! (1) Giờ khắc này, Ninh Phàm ở trong mắt Nghiêm Trung Tắc, lại thật giống như thành một tòa cự nhạc cao phong với ma khí vọt trời, gai nhọn với trời, bất khuất! Chiến ý của Ninh Phàm là bất khuất! Chính là thiên địa cũng không thể khiến cho người này khuất phục! Giờ khắc này Ninh Phàm chỉ dựa vào chiến ý không khuất đó đã đủ khiến cho Nghiêm Trung Tắc cảm thấy kiềm chế. Mà nếu hắn ngưng tụ ra thần ý, bất luận là chủng loại gì, cũng có thể cùng Nghiêm Trung Tắc đánh một trận! Hứa Như Sơn hiện thân, cùng Tả Đồng hai mắt nhìn nhau một cái, đều sinh pháp lực, phong bế thiên địa khí cơ. Đấu pháp nơi đây không ngừng một phần, mà Hứa Như Sơn muốn nhìn một chút, người này, kết quả có thể tiếp năm chưởng của Nghiêm Trung Tắc hay không? - Nếu hắn có thể tiếp năm chưởng, Địa mẫu chi tâm lão phu chắp tay dâng lên, nhưng hắn làm được sao?! Nghiêm Trung Tắc hạ xuống Thăng Tước đài. Còn Ninh Phàm xoa xoa mái tóc xanh của nữ thi, tỏ ý không có gì đáng lo, một bước, bước qua vũng máu của Triệu Tử Kính, nhảy lên Thăng Tước đài. Đài đồng ngàn trượng, chiến ý tiêu túc! Nghiêm Trung Tắc chưởng động, Ninh Phàm quyền động! - Ngươi muốn mượn vân ý của lão phu, cảm ngộ ý bất khuất của ngươi, được thôi! Lão phu tác thành cho ngươi! Cũng coi là cùng Chu đạo hữu kết làm một phen thiện duyên. Tuy nhiên ta nhắc nhở ngươi, năm chưởng, ngươi không tiếp nổi... Nếu ngươi có thể tiếp lão phu ba chưởng, lão phu liền giúp ngươi làm thuyết khách, thuyết phục Hứa lão nhi, khiến cho hắn đem Địa mẫu chi tâm tặng cho ngươi... Chưởng thứ nhất! Nghiêm Trung Tắc nhẹ nhàng một chưởng vỗ ra, mềm yếu vô lực, nhưng đánh vào trong thiên địa, vô số đảo vân vỡ nát, hóa thành một tia vân lực, vân lực thành chưởng! Một cái vân chưởng ngàn trượng hiện lên kim quang, vỗ xuống từ trường không. Chưởng phong lướt qua, bầu trời bể tan tành, lộ ra hư không u ám! Một chưởng này là mười thành lực! Bất kỳ tu sĩ dưới hóa thần, vào chớp mắt chạm đến chưởng lực đủ để bỏ mình! Dưới chưởng phong đó, hai đầu gối của Ninh Phàm mềm nhũn, lại có khuynh hướng quỳ sụp xuống đất thần phục! Khó trách Nghiêm Trung Tắc trước đó không toàn lực xuất chưởng. Một khi ngay trước mọi người toàn lực, Ninh Phàm cưỡng bức chưởng lực quỳ xuống, là chịu nhục, hai người lương tử coi như là kết tử rồi. Xương đầu gối đau muốn bể, nhưng ngặt một nỗi Ninh Phàm không quỳ! - Ta, không khuất phục! Nếu ta khuất phục, thì người sau lưng ta, ai tới che chở...? Ta không quỳ! Đảm nhiệm xương đầu gối bể vụn, nhưng Ninh Phàm vẫn không quỳ! - Ngọc mệnh, ngọc mệnh! Một chữ ngọc đó không phải ngọc thành, mà là khí khái ‘thà làm ngọc vỡ’. Sau khi nhìn trước ngó sau là quyền ý vỡ! Hoảng sợ lui về phía sau, liền nói lòng chết! Thân ta có thể chết nhưng ý của ta bất diệt. Quyền có thể làm ngọc bể, lòng không thể khuất phục! Như vậy mới là thần ý! Như vậy mới có thể là ngọc mệnh! Giờ khắc này, hắn quên đau đớn, quên hết thảy, trong mắt chỉ còn dư đỉnh đầu một chưởng, thiên địa yên lặng! - Băng toái! Hắn một quyền đánh ra, nhưng lần này, hàn băng trong thiên địa, lại đều... màu đen! Màu đen kia là một cổ ma ý ngập trời! Tả Đồng, Nghiêm Trung Tắc, Hứa Như Sơn! Bọn họ là hóa thần, bọn họ có thần ý! Còn Ninh Phàm đang ngưng tụ là ma ý! Nó vẫn còn chưa thành hình, nhưng khí thế, đã vượt qua Vũ chi thần ý, có thể so với thất phẩm, thậm chí còn lên cao... Băng màu đen! Nghiêm Trung Tắc co rụt khóe mắt lại. Băng này cho lão cảm giác cực kỳ khó chịu. Cơ hồ trong nháy mắt, Ninh Phàm quyền như mưa cuồng, hướng kim vân một chưởng liên kích hai mươi bảy quyền! ‘Đông! Đông! Đông!’ Băng quyền đánh vào trên kim vân, lại phát ra âm thanh trầm muộn dị thường. Hai mươi bảy quyền này, mỗi một quyền đánh ra, Ninh Phàm chợt lui một bước khỏi Thăng Tước đài, tựa như thân thể của hắn, cũng không chịu nổi phản lực của quyền ra. Mỗi khi lui một bước, trên đài đồng liền in dấu thật sâu dấu chân của bước kế tiếp. Hai mươi bảy quyền, Ninh Phàm đột nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cười to! - ‘Giỏi một cái nhu vân chấn’ Nghiêm Trung Tắc! Nhưng một chưởng muốn khiến cho Chu mỗ khuất phục, không đủ! Khí thế trầm ngưng, hàn băng nát bấy, Ninh Phàm quanh thân thật giống như nổi lên phong bạo, đánh xơ xác tuyết đen, xông thẳng tới trời! Hai mươi bảy quyền quyền lực hợp nhất, kim vân ầm ầm rung một cái, hóa thành kim quang chấn vỡ! Ngọc mệnh một kích, Ninh Phàm hắn hoàn toàn tiếp! Kình phong làm nát bấy kim vân, cuốn ùa ra ngoài, đảo vực ngàn dặm, vô số cỏ cây, gãy rạp một mảnh! - Hắn lại tiếp nhận Nghiêm Trung Tắc toàn lực một chưởng! Tử Phù lão tổ Tả Đồng, trong ánh mắt già nua, tử mang chợt lóe, âm thầm chấn kinh. Trong 13 hóa thần của ngoại hải, ngọc mệnh cảnh thể tu, chỉ có Nghiêm Trung Tắc, Hứa Như Sơn hai người có thể chính diện lấy thân thể tiếp Nghiêm Trung Tắc toàn lực một chưởng. Chính là Tả Đồng lão đều làm không được, chỉ có Hứa Như Sơn có thể làm được! Người này, làm được chuyện Tả Đồng lão không làm được, coi như thật bất phàm! Người này dù chưa phải là hóa thần, nhưng một thân thủ đoạn, hơn phân nửa ngay cả hóa thần đều khó đánh bại người này... Mình không bởi vì tông môn đại tu sĩ bị giết mà truy cứu trách nhiệm người này, xem ra là làm đúng! Nghiêm Trung Tắc cũng ánh mắt đông lại một cái, chợt bật cười ha hả. - Khá lắm, tiểu oa nhi cuồng vọng. Lão phu thích điều đó! Lão ta đương nhiên nhìn ra, Ninh Phàm tuy có nửa bước ngọc mệnh cảnh giới, nhưng chẳng qua là nguyên anh hậu kỳ mà thôi. Nguyên anh hậu kỳ, cũng đã là người thứ nhất dưới hóa thần, lại dám cùng mình tranh phong, tiếp quyền mang của mình. Người này không tới hóa thần thì thôi, nếu hắn là hóa thần, sợ rằng trong nội hải, dưới Nội hải Thất tôn, người này có thể càn quét! Hứa Như Sơn trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt không biểu lộ một phần. Ninh Phàm một quyền này dư sức có thừa giết trong chớp mắt ngụy hoang thú! Có thực lực này tiến vào Toái Giới bí cảnh, chỉ cần mình khuynh lực tương trợ, người này giết hại 150 hoang thú, chẳng có gì lạ! Nhưng Hứa Như Sơn phát hiện, Ninh Phàm biểu lộ thực lực càng nhiều, mình ngược lại càng không nhìn thấu người này. Người này ngày đó trong vòng mười trượng, cho mình nguy cơ hẳn phải chết, cũng không phải là luyện thể thuật của hắn... Người này, còn có ẩn giấu! Ha! - Chu Minh này, đối mặt hóa thần tu sĩ, còn dám ẩn giấu thực lực! - Lão phu không dùng tới nguyên từ lực, chỉ có thể tiếp Nghiêm Trung Tắc ‘Bảy chưởng hợp nhất’, nếu người này có thể tiếp Nghiêm Trung Tắc năm chưởng. Chiến lực, có thể so với hóa thần! Tâm tư của mọi người, Ninh Phàm không thèm nghĩ nữa. Hắn nhắm mắt, lặp đi lặp lại quanh quẩn hai mươi bảy quyền, chau mày. Không đúng, không đúng! Không lẽ như vậy! Mình tuy tiếp Nghiêm Trung Tắc một chưởng, nhưng 27 quyền hợp nhất, cái này vô hình trung là đã hướng Nghiêm Trung Tắc nhận thua, là tự nhận một quyền lực, so ra kém Nghiêm Trung Tắc một chưởng! Như vậy nào được tính là bất khuất, rõ ràng đã khuất phục trước khi ra quyền! Tuy thắng cũng như bại... - Vẫn chưa đủ! Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bức thị Nghiêm Trung Tắc. Trong mắt phải, tinh tuyền màu đen càng u ám hơn. - Được! Được! Được! Ngươi tên tiểu tử này, hết sức có khẩu vị đối với lão phu, xem ra là lão phu khinh thường ngươi. Như vậy, lão phu phải khiến cho ngươi kiến thức một chút, ‘Chưởng hợp chi thuật’ do lão phu tự nghĩ ra! Khí thế trong mắt Nghiêm Trung Tắc chợt biến đổi, quát lạnh một tiếng, hai tay mười ngón vỗ một cái. Cái vỗ này vỗ một tiếng ầm ầm trên Thăng Tước đài, lúc đó sụp đổ, mà hai người chân đạp đất, lần nữa châm phong tương đối.