Hơp Thể Song Tu
Chương 276 : Tình thiêu Tô Dao (3)
Chương 221: Tình thiêu Tô Dao. (3)
Nàng nhìn thấy với thực lực của Ninh Phàm, gây khó dễ chúng nữ dễ như trở bàn tay. Hắn cứu người đòi đền đáp tuy có mất phong độ, nhưng cũng không phải là sai. Cứu người, vì sao không thể đòi đền đáp chứ?
Dứt khoát mình trúng xuân độc, nếu không giao hợp với nam tử, luôn khó thoát khỏi cái chết, lúc trúng phải loại độc này đã sáng tỏ tử chí rồi.
Nếu có thể lấy một thân trong sạch, tu vi, từ dưới tay của Ninh Phàm, đổi lấy sự trong sạch, tính mạng cho những nữ đệ tử khác, mình rốt cuộc coi như có chút giá trị.
Mà sau khi mình bị Ninh Phàm sắc bổ, mình lấy cái chết tỏ rõ ý chí là được... Cũng coi như ngang dọc cả đời, không lưu ô danh.
Tô Dao cùng Ân Tố Thu bất đồng. Ân Tố Thu thì xung động, nhưng Tô Dao lại vĩnh viễn u tĩnh, trầm mặc.
Chẳng qua Tô Dao giống Ân Tố Thu, chính là xả thân vì người có lòng giúp đỡ người khác.
Cho dù không đành lòng mất đi trong sạch, nhưng nếu có thể từ dưới ‘ma trảo của Chu Minh’, cứu ra đám nữ nhân cũng coi là chuyện may mắn.
Nàng cũng không trông cậy vào Chu Minh sẽ nhìn trên mặt mũi của Ân Tố Thu, bỏ qua cho mình. Lòng người khó nói nhất, mà tiếng xấu của Chu Minh cũng quả thật quá thịnh...
Hắn thật sẽ vì một giới nữ nhân, bỏ qua cho đỉnh lô thật tốt trước mắt sao?
Thậm chí Tô Dao cũng không có bao nhiêu tự tin, Ninh Phàm sẽ bởi vì thu mình, bỏ qua cho những cô gái khác.
Chẳng qua là hết thảy tâm tư của nàng, đến trên mặt đều bình tĩnh.
Nàng với vẻ mặt tái nhợt, trầm tĩnh, nhưng trong sự nhu nhược có uy nghiêm không thể khinh nhờn.
Đây cũng là phong độ của người đứng đầu một tông sao...?
Ninh Phàm âm thầm gật đầu, cô gái này không hổ là Ân Tố Thu tỷ muội, nữ nhân anh khí như vậy, đặt ở Vũ giới cũng không được mấy người.
Xả thân vì người, cố chấp chánh đạo, người nói dễ dàng, làm lại quá khó khăn.
Ninh Phàm hắn tuy rình rập nguyên anh nữ tu của Bích Dao tiên đảo, nhưng còn không đến nổi chỉ vì 20 giáp pháp lực, khai thác hết tu vi của Tô Dao, khiến Tố Thu thương tâm.
Dù hắn có thu Tô Dao, hơn phân nửa cũng không phải thân phận của đỉnh lô...
Tô Dao nhẫn nhục mang nặng, tự tiến đỉnh lô chỉ là muốn cứu môn hạ đệ tử...
Phần lòng hiệp nghĩa đó ở tu giới lạnh lùng này đã là hiếm thấy.
Rõ ràng người trúng xuân độc, lại vẫn cố làm trấn định, phần cậy mạnh này, vô cùng giống với Ân Tố Thu, không hổ là tỷ muội tốt...
Ninh Phàm không thèm chú ý đến chánh đạo ngụy quân tử, nhưng đối với người chân chính giữ vững chánh đạo, vẫn có chút kính trọng.
Ít nhất một lòng vì người, loại chuyện như thế hắn tự hỏi không làm được. Lòng của hắn quá mức ích kỷ.
- Nếu Tô Dao tiên tử nguyện là đỉnh lô của Chu mỗ, Chu mỗ tự sẽ không cự tuyệt. Nhân vật tựa như tiên tử như vậy, ai có thể lấy được, đều tam sinh hữu hạnh.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, còn Tô Dao trong lòng âm thầm giận một câu ‘khinh bạc’, sắc mặt cũng không giận.
- Vậy sao...? Như vậy, đạo hữu có thể nguyện thả những người khác rời khỏi hay không...?
- Thả, dĩ nhiên ta thả, về phần sắc bổ tiên tử, đặt ở lần sau đi... Tán!
Ninh Phàm thu nụ cười, tay áo bào chợt cuốn, một cổ nguyên lực mênh mông tách ra từ thiên địa, vào trong cơ thể của hơn ba mươi kim đan nữ tu, chợt động chợt hợp, bức ra hắc sa.
Bất chợt hôi quang lóe một cái, Ninh Phàm bước ra một bước, đã thuấn di tới trước người Tô Dao, chợt nắm ở eo nhỏ nhắn của nàng.
Tô Dao thấy Ninh Phàm giải độc cho kim đan nữ đệ tử, trong lòng âm thầm buông lỏng một chút. Như vậy, mình một thân trong sạch, coi như đổi tánh mạng của đám đệ tử. Chẳng qua là nàng chưa nói cảm ơn, đã bị Ninh Phàm đến gần.
Tô Dao bị khuỷu tay của hắn động một cái, bao lấy eo nhỏ nhắn, lập tức, thân thể mềm mại của nàng căng thẳng, kêu to ngọt ngào một tiếng. Vốn dĩ nàng khổ sở đè nén xuân độc, lại càng tuôn ào ạt, hạ thân đã một mảnh bùn lầy.
Chỉ nói Ninh Phàm ôm mình, hơn phân nửa là muốn khinh bạc một hai.
Nàng sợ nhất Ninh Phàm sẽ ở trên hải vực, dưới con mắt mọi người, làm nhục, khinh nhờn mình, như vậy, vẻ tôn nghiêm cuối cùng của nàng hơn phân nửa đều phải hết sạch.
Chẳng qua là nàng không phản kháng, nàng chính là loại tính tình như thế... Cho dù không muốn lại biết không thể kháng cự.
Nhưng khiến cho Tô Dao kinh ngạc, là Ninh Phàm ôm lấy nàng, bước kế tiếp cũng không có động tác khinh bạc, chỉ là vận lên chỉ lực, điểm liên tục trên eo mềm mại, phong bế xuân độc lưu động.
Y đạo của hắn cao minh, quả thực Tô Dao bình sinh mới gặp, sợ rằng tứ chuyển luyện đan sư trong tông cũng so ra kém công pháp xoa bóp của hắn.
- Chu đạo hữu, ngài đây là... muốn ở chỗ này, cùng ta... cùng ta...
‘Cùng ta hợp hoan’, câu này Tô Dao rốt cuộc không hỏi ra miệng. Chẳng qua là bị Ninh Phàm phong bế xong mạch lạc, xuân độc cũng không tiêu tâm, miễn cưỡng có thể áp chế, nàng nhất thời ung dung tự tại.
- Độc của Tô tiên tử trúng phải đã bị Chu mỗ tạm thời phong bế, nhưng loại độc này bá đạo, cần một ít thủ đoạn đặc biệt mới có thể giải độc. Nếu như tiên tử nguyện ý, không bằng đến Hoan Hợp tiên đảo, đặt chân ở đó, Chu mỗ tìm cách giải độc cho tiên tử. Giờ phút này ư, xin tiên tử đi trước một bước, dẫn quý tông đệ tử đi Hoan Hợp tiên đảo. Về phần Chu mỗ, còn có chút chuyện nhỏ xử lý, sau này sẽ tới Hoan Hợp tiên đảo, cùng tiên tử hội hợp.
- Ừ...
Tô Dao âm thầm mím môi, có thể không bị Ninh Phàm sắc bổ trong cơn sóng thần là chuyện tốt rồi.
Chẳng qua là nàng nếu biết Ninh Phàm vốn thả nàng, chẳng qua là nàng hiểu lầm đức hạnh của hắn, cho nên tự tiến chẩm tịch... Nếu biết được, sẽ xấu hổ muốn chết bực nào, không đất dung thân đây.
Không biết, nàng rốt cuộc sẽ không biết. Nhưng chỉ ân cứu mạng, ân giải độc, hai lần ân tình, từ nghĩa lý mà nói, phải khiến cho nàng lấy thân báo đáp, cũng là chuyện hợp đạo nghĩa... Cho dù nàng không muốn...
Ninh Phàm nghiêng người sang nhường đường cho đám nữ nhân.
Đến đây, hai tên trưởng lão nữ tu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Họ vốn tưởng rằng Ninh Phàm xuất hiện, sẽ là cục diện dẫn hổ giết sói. Hiện giờ xem ra, con hổ này chỉ coi trọng Tô Dao, ngược lại bỏ qua cho hai người nàng.
Trong lòng hai nàng cảm thấy xấu hổ mà cảm kích đối với Tô Dao bỏ mình cứu người, đối với Ninh Phàm, chính là sợ thêm mắng thầm trong bụng.
Nữ thi từ đầu đến cuối yên lặng, nhẹ nhàng đứng yên, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn một mình Ninh Phàm.
Còn Dư Long, lần nữa mở rộng tầm mắt. Sau khi lão ta trở thành nô bộc của Ninh Phàm, đối với chủ nhân này, lão bội phục không thôi.
Hắn vẫy tay giết năm tên nguyên anh, thậm chí năm tên đó còn là ma đầu của nội hải.
Búng tay một cái thu đỉnh lô, hơn nữa đỉnh lô đó còn là Bích Dao tông tông chủ của ‘Thập tông tam đảo’, là nhân vật mà ngoại hải tôn sùng, nữ nhân tuyệt sắc như vậy, vô số đàn ông kính mến mà không gặp một lần...
Trong lòng lão ta khâm phục, âm thầm suy nghĩ, có nên vỗ mấy câu nịnh bợ, nịnh nọt Ninh Phàm một chút hay không.
Chẳng qua là nịnh bợ chưa ra tới miệng, thanh âm của Ninh Phàm lại cắt đứt sự suy tư của lão.
- Dư Long, ngươi quen thuộc với đường biển, dẫn Bích Dao tông chúng tiên tử đi Hoan Hợp tiên đảo, nếu có người nào không có mắt cản đường lập tức báo cho họ biết, những người này là nữ nhân của Chu Minh ta! Vật này còn có một đạo khí tức của ta, nếu có nội hải tu sĩ không biết Chu Minh, cố ý cản đường, cứ bóp vỡ ngọc này, ta tự biết...
- Dạ, dạ! Lão nô nhất định quang vinh hoàn thành nhiệm vụ!
Dư Long nhận lấy ngọc bội, theo ý Ninh Phàm dẫn chúng nữ nhân đi trước một bước, cũng không hỏi nhiều vì sao hắn ở lại.
Còn Tô Dao thì âm thầm cảm kích Ninh Phàm phái người hộ tống.
Có một đạo khí tức này, cộng thêm oai của Chu Minh, ngoại hải tu sĩ không phải lo, nội hải tu sĩ sau khi cảm giác đến khí tức hơn phân nửa cũng chiếu cố đến một hai.
Nàng phát hiện, tính cách của Ninh Phàm tựa hồ cũng không phải là không chịu nổi như trong tin đồn.
Người này có lẽ ngự nữ nhân như vân, nhưng tựa hồ đối với nữ nhân mà hắn mến yêu lại cực kỳ thương yêu, cũng không bạc tình.
Tô Dao không khỏi nhớ lại, nhớ lại hôm đó sơ ngộ cùng Ninh Phàm.
Người này một thân giao huyết, trọng thương, lại hộ tống Ân Tố Thu đi tới Bích Dao tiên đảo...
Người này có lẽ rất lạm tình, nhưng cũng chuyên tình vượt ngoài dự đoán của mọi người...
Chẳng qua là nếu Ninh Phàm đúng thật chuyên tình, như vậy vì Ân Tố Thu, cứu mình hơn phân nửa cũng không đến nổi sắc bổ chúng nữ.
Tựa hồ mình quá lo lắng... tự tiến đỉnh lô, tựa hồ uổng công không rồi sao?
- Nói cách khác, ta không hiến thân, cũng có thể đảm bảo chúng nữ nhân không việc gì, nhưng ta lại tự cho rằng hiến thân với hắn... là đúng!
Tô Dao mím chặt môi nhạt, mặt đẹp máu đỏ nóng bỏng.
Đây cũng nói, cho dù Ninh Phàm thật sự sắc bổ mình, cũng là mình ‘tự nguyện’, chứ không phải người ta cưỡng bách sao...?
Tại sao có thể như vậy... ? Sao mình làm ra một chuyện ngu như thế...?
Không biết hắn giải độc cho mình, là có cách khác, hay là... giao hợp...
Trong lúc nhất thời, Tô Dao lo được lo mất, phiền lòng bực mình, nhưng không trộm mắng Ninh Phàm một câu.
Người ta cứu người hai lần... không thiếu mình cái gì...
- Tông chủ, chúng ta rời khỏi đây, tránh ở tông môn có lão tổ che chở, chính là Chu Minh lợi hại hơn nữa, cũng không dám đến cửa sinh sự...
- Nhưng, ta đã đáp ứng hắn rồi... Lại nói còn phải mua đạo quả cho Tố Thu muội muội... Dứt khoát, Lạc trinh tán này không có thuốc nào chữa được, có lẽ mạng của ta chính là phải bị hắn...
Tô Dao lời nói không mạch lạc, tâm loạn như ma, nhưng chưa hề trốn đi.
Nếu nàng sợ, thì sẽ không tới Hoan Ma hải.
...
Sau khi chúng nữ nhân đi rồi, Ninh Phàm dắt nữ thi, đứng trong tuyết đen.
Cho đến khi đám người Tô Dao đi khỏi không thấy tung ảnh chút nào, Ninh Phàm lúc này mới nhướng mày một cái, nhìn trên bầu trời, một đóa hắc vân, mắt lộ hàn mang.
- Còn không ra, là ép Chu mỗ động thủ sao...?
- Ha ha, Chu Minh đạo hữu, lực nhìn rõ cực kỳ bén nhạy, bất phàm, bất phàm. Lão phu Hứa Như Sơn, ra mắt Chu Minh đạo hữu!
Hắc vân bể!
Một hắc bào lão giả từ từ hiện thân!
Vào một khắc người này xuất hiện, thiên nguyên đều bể, sóng biển nổ ầm, tuyết đen cuốn ngược!
Hoan Ma tông lão tổ, Hứa Như Sơn!
Người này, lại thư phục như thế!
- Hứa đạo hữu muốn cùng Chu mỗ là địch sao?
Ninh Phàm lạnh lùng hỏi.
- Ha ha, không hổ là người thứ nhất dưới hóa thần, gặp mặt càng nổi tiếng sâu hơn. Thế thì đạo hữu quả thật đáng giá cho lão phu lôi kéo một hai. Lão phu có một điều thỉnh cầu, nếu ngươi có thể làm được, Địa Mẫu minh nhũ, lão phu dâng tặng đạo hữu năm mươi giọt!
Năm mươi giọt, năm trăm giáp pháp lực!
Chính là Ninh Phàm cũng không làm được không động tâm!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
1108 chương
610 chương
40 chương
28 chương
283 chương