Hơp Thể Song Tu

Chương 256 : Yêu hỏa sính uy (2)

Chương 212: Yêu hỏa sính uy. (2) Đức hạnh của tôn nhi mình, Dư Long làm sao không biết. Khi lão ta thấy bên người Ninh Phàm, đứng thẳng một cô gái quần áo trắng quốc sắc thiên hương, lập tức biết tôn nhi của mình, hơn phân nửa là thấy sắc sinh lòng, nếu không lấy thân phận địa vị của ‘Chu Minh’, há sẽ nhàm chán đến giết một tên Dung linh! Tôn nhi của mình đáng chết a! Là tự mình chọc đại họa như thế! Mà ba tên nghiệt đồ lại đáng chết... Thông phong báo tin cũng đã đành, vừa khéo, chỉ nói họ của hắn, liền nghẹn họng rồi... Nếu biết người giết người là Chu Minh, Dư Long lão ta chính là có mười ngàn lá gan, cũng không dám đến tìm Chu Minh phiền toái a! Cơ hồ lập tức Dư Long vốn dĩ còn đằng đằng sát khí, thoáng qua đổi sắc mặt, mặt đầy... cầu khẩn! - Đạo hữu thứ lỗi! Thứ lỗi! Chuyện này đều là lão phu lỗ mãng a, một cuộc hiểu lầm, hiểu lầm! Lão phu nếu biết đạo hữu ở chỗ này, nhất định không dám miệng nói cuồng ngôn! Chuyện này lão phu, nguyện ý bồi thường! - Sao? Bồi thường ư? Tôn nhi của ngươi... Ánh mắt của Ninh Phàm châm chọc, Dư Long này, biến sắc mặt thật là nhanh hơn lật sách. Vả lại trước khi hắn động sát ý, Dư Long không ngờ cuống quít lấy xuống trữ vật đại, xa xa ném cho Ninh Phàm. - Tôn nhi của ta mà chọc ‘Minh tôn’, là tự tìm đường chết! Chết là tốt, chết là tốt! Minh tôn ư? Bị chết tốt sao? Trong lòng Ninh Phàm cười lạnh, Dư Long này thật đúng là một khúc thịt dưới đao, vì cầu mạng sống, cái gì cũng nói ra được. Không chỉ có trời sanh bản tính khắt khe tàn nhẫn, mà còn giỏi về việc vuốt râu vỗ mông ngựa. Minh tôn ư? Nhưng ở ngoại hải xưng tôn, chỉ có Hóa Thần, Dư Long nịnh bợ thật vang. Cân nhắc trữ vật đại trong tay, Ninh Phàm cười lạnh. - Một trăm vạn tiên ngọc... Chút tiền này mua mạng của ngươi, không đủ! Để cho ta gieo niệm cấm! Thành người hầu của ta! Thực tế Ninh Phàm vẫy tay diệt Dư Long, sở dĩ hắn không giết, bất quá là bởi vì hắn từng nghe qua một vài tin đồn liên quan Dư Long. Người này tựa hồ từng ở Hoan Ma tông trên danh nghĩa khách khanh, giết người này, có thể không giết người này, ngược lại cũng có chút hữu dụng, có thể khiến lão dẫn đường... Tin đồn Hoan Ma hải vực mấy chục vạn dặm địa giới, nguyên lực hỗn loạn, nếu không có người quen biết, ngược lại thì không cách nào dẫn người tiến vào. - Cái, cái gì? Lão phu nói thế nào cũng là Nguyên anh tu sĩ... Dư Long sắc mặt đại biến, Nguyên anh là chí cao vô thượng của trung hạ cấp tu chân quốc, làm người hầu cho người, làm sao có thể?! - Nếu ngươi nói nửa chữ không, sẽ chết... Ninh Phàm thu nụ cười, mắt lộ hàn mang, một bước đạp trời, dưới bước này, cả thành Nguyên anh, vào thời khắc này tâm thần đau xót, thật giống như bị kiếm đâm tới. Đây là anh kiếm thế kiện bước đầu tiên của đạp thiên cửu bộ! Chỉ một bước, lấy tu vi của Ninh Phàm hôm nay thi triển, lại làm cho Dư Long sắc mặt trắng nhợt, ngực đau xót, một miệng hộc máu. Cái gọi là trăm nghe không bằng gặp mặt, giờ khắc này Dư Long mới ý thức tới, mình tuy là Nguyên anh sơ kỳ, nhưng ngay cả tư cách đứng trước mặt Ninh Phàm cũng không có! Đang lúc hoang mang luống cuống, lão nào dám cự tuyệt Ninh Phàm ra lệnh. Cho dù làm người hầu, cũng tốt hơn lập tức chết! Đạp thiên cửu bộ, chín bước trăm thế thành kiếm! Bước đầu tiên, làm Dư Long bị thương, bước thứ ba có thể trọng thương, trước bước thứ năm, có thể giết lão! Bước thứ chín, chính là Nguyên anh trung kỳ cũng có thể giết! Nhưng vào lúc Dư Long sắp mở miệng, ba đạo uy áp mênh mông chợt chấn động ở trường thiên, đánh xơ xác thế một bước của Ninh Phàm, hóa thành ba lão giả thân hình thật cao, dung mạo cơ hồ một dạng, nhưng chia ra mặc đan bào màu nâu, màu xanh, màu trắng, tu vi đều là đại tu sĩ! - Là tam tháp tháp chủ! Quả nhiên! Nghe nói Bắc tháp tháp chủ cực coi trọng Dư Long, thì sẽ không trơ mắt nhìn Dư Long bị gieo niệm cấm. Tu sĩ vây xem nghị luận ầm ĩ, còn Dư Long cũng thở phào nhẹ nhõm. Thầm nói có tháp chủ làm chỗ dựa, may mắn, có lẽ không cần trở thành người hầu của Ninh Phàm. Vào một khắc ba người hiện thân, Ninh Phàm khều mí mắt một cái. Lão giả áo màu xanh có 6000 giáp pháp lực. Lão giả áo màu trắng là 6500 giáp. Còn lão giả áo màu nâu thì... 7000 giáp! Ba người lại đều là cao thủ tùy thời có thể đánh vào bình cảnh Hóa thần... - Thuộc hạ Dư Long, ra mắt Đông Thanh, Tây Bạch, Bắc Hạt ba vị tháp chủ! Hai người quần áo xanh, trắng khẽ gật đầu. Còn người mặc áo nâu thì ánh mắt lạnh lẻo. - Im miệng! Lập tức, Dư Long ngoan ngoãn im miệng, không dám nghịch lại mệnh lệnh của Bắc Hạt tháp chủ chút nào. Ba tên tháp chủ hiện thân, tất cả cung tay với Ninh Phàm, mà Bắc Hạt lại nhàn nhạt lên tiếng. - Chu Minh đạo hữu cực kỳ uy phong, Nguyên anh trung kỳ, uy chấn ngoại hải, hôm nay càng lấn áp đến Di Thế cung chúng ta rồi... Theo như bổn tọa thấy, sự giận dữ của ngươi cũng đã xuất ra rồi, chuyện này xóa bỏ đi... Nếu đạo hữu u mê không tỉnh, chớ trách bổn tọa vô tình! Bắc Hạt một lời hai quyết, không mảy may cho Ninh Phàm cơ hội cự tuyệt. Chu Minh có thể giết đại tu sĩ sao? Hắn giết, bất quá là La Phi có 2000 giáp pháp lực, người đó ba tháp chủ cũng có thủ đoạn giết chết! Chu Minh là ngũ chuyển luyện đan sư ư? Chuyện này chỉ có Bắc Tiểu Man, Mạc Vân, Lục Thanh ba người biết được, bởi vì Ninh Phàm chưa thành Di Thế cung khách khanh, nên cũng không công khai. Nếu không chỉ nhìn ở phân thượng đan thuật của Ninh Phàm, Bắc Hạt cũng không vì một tên Dư Long mà lạnh lùng với Ninh Phàm. Nếu chỉ nhìn trên tu vi, Bắc Hạt ngược lại xác xác thật thật không sợ Chu Minh, thậm chí thân là Di Thế cung Đan Tháp tháp chủ, địa vị của lão ta rất có siêu nhiên, chính là Vũ điện Hóa thần tôn lão, cũng phải cùng lão bình bối tương giao! Ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống. Lấy tính cách của hắn, có thể để Dư Long không chết đã hiếm thấy, nhưng hôm nay, lại có đám người Bắc Hạt tham gia, nếu hắn ở chỗ này lui bước, thì ma uy lập được ở ngoại hải lại vì thế mà tan vỡ. Người có thế lực lớn, luôn có ngạo nghễ, mắt cao hơn đầu... Nhưng mà ngạo khí không thể thực hiện được trước mặt Ninh Phàm. Thạch Binh hắn cũng dám bắt, cho dù Bắc Hạt pháp lực siêu quần, nhưng cũng không được Ninh Phàm coi trọng. Ngoại hải rốt cuộc là phải dựa vào thực lực, đứng vững gót chân. Ninh Phàm vốn chỉ muốn ở Di Thế cung trên danh nghĩa khách khanh thì thôi, hôm nay xem ra, không bằng đánh Bắc Hạt, làm Bắc tháp tháp chủ. - Chu mỗ hiện giờ vốn vì gia nhập Di Thế cung mà tới, nhưng trước có Dư Long chi tôn khinh nhờn thê tử của ta, sau có Bắc tháp tháp chủ không tiếc lời. Hôm nay Chu mỗ ở chỗ này, hướng Di Thế cung, đòi một cái giải thích! - Ha ha... dựa vào ngươi ư? Nguyên anh trung kỳ, lực địch đại tu sĩ, liền tự cho là vô địch thiên hạ sao...? Ngươi chỉ là tán tu, hướng Di Thế cung ta muốn giải thích, ngươi muốn giải thích gì? Tiên ngọc sao? Hay là đan dược chứ? Về phần gia nhập Di Thế cung ta, ha ha, dựa vào ngươi làm bị thương người của Bắc tháp ta, chuyện này bổn tọa một câu nói, ngươi đừng mơ tưởng trở thành khách khanh của Di Thế cung ta!