Hơp Thể Song Tu

Chương 238 : Hoành hành Mạc Nam! (2)

Chương 204: Hoành hành Mạc Nam! (2) Mỗi một đạo huyết lôi vòng quanh nguyên anh, lão ta liền lùi mấy bước, thương thế tăng thêm một phần! Sau tám lôi, mặt của lão như tờ giấy xanh, ho ra máu không dứt, không ngờ đã trọng thương! Sắc mặt của lão chấn kinh, huyết sắc lôi tiên này còn muốn… mạnh mẽ, bạo ngược hơn so với bí thuật công kích nguyên anh của Chu gia tu sĩ trong tin đồn! Đó là lôi gì?! Không phải pháp thuật chi lôi! Là tựa như lôi từ trong thiên kiếp, cưỡng ép đoạt được! Thiên kiếp sao?! Vừa nghĩ tới hai chữ này, Hạng Liêu thật giống như biết cái gì đó, đột nhiên cũng hít một hơi khí lạnh. Lão ta đã biết rồi! Lôi tiên của Chu Minh này sở dĩ mạnh mẽ như vậy, là rút ra lấy thiên kiếp lôi luyện chế! Tu sĩ tầm thường độ kiếp, không khỏi là dè đặt, hoặc gạt trời độ kiếp, hoặc thuận lòng trời kháng kiếp, nhưng Chu Minh này, rốt cuộc cứng rắn chống cự lôi kiếp, cũng từ trong lôi kiếp, rút ra lôi tế bảo! Ma tu! Thượng cổ mới có chân ma tu! Người này là chân ma đạo tu của nghịch thiên mà tu! Giờ khắc này, Hạng Liêu nào còn có nửa phần ngạo khí, cơ hồ một chốc lát đã xem Ninh Phàm coi là bình sinh đại địch, lại quyết không thể địch lại được! Vào lúc này, trước người Ninh Phàm, tất cả kiêu ngạo của lão ta cũng đổi thành không đáng nhắc tới! Rút ra lấy thiên kiếp, chưởng khống lôi phạt, người này chọc không được! - Cùng tiến lên! Lão ta hơi mang hoảng hốt, ra lệnh một tiếng, muốn khiến chư thuộc hạ vây quanh Ninh Phàm, mình nhân cơ hội rút lui. Nhưng thấy 16 tên Hạng gia Nguyên anh, đều tựa như tượng gỗ đứng bất động, đáp lời ra lệnh của lão ta cũng không nhìn! - Định! Ninh Phàm mang ngón tay, chỉ một cái định thân! Ngay trong lúc đầu ngón tay hôi quang chợt lóe, vòng sáng chấn động đánh văng ra, thật giống như sinh vô số đạo là chi tuyến, đem tất cả Hạng gia Nguyên anh, nhất nhất định trụ thân ảnh! Mà Hạng Liêu kinh hãi phát hiện, mình thật giống như bị vô số dây nhỏ màu xám tro mắt thường khó thấy, gắt gao bó buộc, cũng bị Ninh Phàm định trụ thân ảnh! Cho dù giở hết pháp lực tránh thoát, ít nhất cũng phải 1 khí tức, mới có thể tránh thoát thuật này! Muốn phải lập tức tránh thoát, trừ phi... tự tổn! Vào lúc tất cả mọi người định thân, Ninh Phàm lại đổi roi thành kiếm, một kiếm Trảm Ly, một vòng tròn hư ảo trước người! Một cái vòng tròn, thật giống như thiên ý, mượt mà từng nét, từng nét rơi xuống, kiếm uy kia bỗng nhiên thành hình! Một cổ lực lượng khó lường thoáng qua mũi kiếm Trảm Ly. Cũng trong lúc đó, bao gồm Hạng Liêu ở bên trong, tất cả tu sĩ trong lòng đau xót, chợt nát bấy! Đây là kiếm thứ tư, Họa Tâm Nhất Kiếm! Theo lòng người vỡ vụn, trong chỗ đau, một đạo kiếm mang khó lường, chạy từ trong lòng mà ra, đâm lần toàn thân, mang oai của anh cấp điên phong kiếm thuật, 11 tên Hạng gia Nguyên anh sơ kỳ, 4 tên Nguyên anh trung kỳ đồng loạt thân thể vỡ vụn, chớ kịp chống đỡ, bạo tán thành huyết vụ, nguyên anh đều không chạy ra khỏi, một mạng ô hô! Hậu kỳ tu sĩ kia tuy lấy tự bạo thân thể làm giá, tránh thoát định thân, nguyên anh bay trốn, may mắn tránh được kiếm mang. Nhưng Ninh Phàm ném Trảm Ly, tinh quang kiếm ảnh thật giống như phụ cốt chi thư. Ngay lập tức kiếm lấy kiếm đâm nguyên anh, kiếm vời lấy hậu kỳ nguyên anh hôn mê, bóng kiếm bay vòng, đưa tay, nguyên anh đã bị với trong tay! 15 chết, 1 bắt! Hạng Liêu cắn mạnh chót lưỡi, lấy tự tổn làm giá, chấn vỡ định thân thuật, cứng rắn nhận lấy Họa Tâm Nhất Kiếm bất tử... Người vô tâm thì chết, nguyên anh vô tâm vẫn sống sót! Tâm của đại tu sĩ cho dù bị thương nặng, vẫn là sinh long hoạt hổ. Chẳng qua là trên mặt của lão, không một tia vui mừng, tất cả đều chấn kinh, sợ hãi! Tóc trắng của lão nhuốm máu, thảm hại như chó nhà có tang! Mắt già của lão ta sắp nứt, sợ hãi như con rắn hoang mang! Chết, chết hết rồi! Hạng gia cao thủ mà lão ta mang đến Đan Đỉnh môn mới không tới nửa hơi, không ngờ chết hết! Vừa đối mặt, mạt sát Hạng gia 16 tên Nguyên anh, càng thêm trọng thương mình! Chu Minh này, một thân thủ đoạn, đơn giản là sâu không lường được! Hắn rút ra lôi tiên pháp bảo làm bể nguyên anh! Họa không trảm tâm kiếm thuật! Người này thủ đoạn quỷ dị, giết người vô tình! Dưới Hóa thần ai là địch thủ của hắn! Không trốn nữa, không có cơ hội rồi! - Được! Thuấn di! Hạng Liêu tâm tư nhất quyết, đột nhiên tế lên một đường hàn mang, đâm thẳng Ninh Phàm, ngay tức khắc độn thân, muốn thuấn di chạy trốn! Lão ta nhận thức sâu sắc, Chu Minh này, tuyệt không phải mình có thể địch, nhưng tự phụ, nếu mình trốn, chính là Hóa thần đều khó giết mình. Chu Minh cũng không ngăn được mình! Giờ phút này trong phòng đấu giá, từng tên Nguyên anh lão quái đã sợ hãi! Bọn họ ký thác thâm hậu ‘kỳ vọng’ Hạng Liêu, thế mà vừa đối mặt, bị Ninh Phàm trọng thương, hư hao hoàn toàn địch thủ, còn với 16 tên Hạng gia Nguyên anh thì 15 chết, 1 người nguyên anh bị bắt sống! Chu Minh! Đây là cuồng ma Chu Minh! Lúc hắn ở Tử Hoang khâu giết người đoạt bảo cũng ác liệt như vậy sao! Hạng Liêu luôn luôn cuồng vọng vô biên đó lại muốn... chạy rồi! Mà Ninh Phàm một chưởng đi bắt hàn mang kia. Nhưng hàn mang khoét một cái, xuyên thấu qua lòng bàn tay độn vào trong cơ thể, im hơi lặng tiếng, lại hóa thành một luồng châm nhỏ, đâm nguyên anh trong đan điền của hắn! Ninh Phàm sắc mặt biến đổi, pháp bảo này cực kỳ quỷ dị! Vả lại trên hàn mang của pháp bảo này, tựa hồ còn có một tia khí tức cực kỳ quen thuộc, thật giống như đã ngửi qua ở đâu đó... là mùi thơm của nữ nhân! Châm nhỏ đó nếu như phát tác chút nào, thì bất kỳ pháp lực đều khó ngăn trở nhịp bước đâm rách nguyên anh, Ninh Phàm không chút do dự, thúc giục Âm Dương tỏa, khóa thân chấn động mạnh một cái, pháp bảo lóe sáng, mới vừa trấn áp cái châm đó. Âm Dương tỏa là phòng vệ mạnh nhất đối với nguyên anh của hắn! Tiên đế chi bảo, thứ gì có thể đâm thủng! Hắn giờ phút này mới nhìn rõ, đâm vào trong cơ thể mình, bức thẳng nguyên anh, chỉ là một cây ngân châm một tấc... Một cái tú hoa châm - kim may... Pháp bảo thật lợi hại! Một cây kim, không chút hoa hòe, chính là cực phẩm thượng cấp pháp bảo! Nếu không phải Ninh Phàm có Âm Dương tỏa hộ anh, hơn phân nửa phải bị cây châm này đâm rách nguyên anh, không chết cũng bị thương. Thêm vào đó trên hoa châm có mùi thơm của nữ nhân khiến Ninh Phàm cực kỳ nhìn quen mắt... Chỉ trong chốc lát, vừa khéo không nhớ nổi. Dưới ngân châm này trở ngại, Hạng Liêu khó khăn lắm thuấn di chạy trốn, miểu vô tung ảnh. Lấy độn tốc của Ninh Phàm hơn phân nửa khó mà đuổi theo... Đại tu sĩ liều mạng chạy thoát thân, trừ Hóa thần ai có thể đuổi theo chứ? Nhin Phàm với ánh mắt lạnh lẻo, từ trong trữ vật đại móc ra một cái thạch ngẫu, nhẹ nhàng ném ra, không đưa tới bất kỳ người chú ý, chỉ lạnh lùng phân phó nói. - Thạch Binh, mang lão toàn thây trở lại! - Dạ! Thạch Binh trả lời, duy chỉ có một mình Ninh Phàm nghe được. Trong hội trường, tu sĩ tại chỗ vẫn còn trong chấn kinh mãnh liệt. Hạng Liêu... chạy rồi! Không người biết, Hạng Liêu tuy trốn, nhưng không lâu vẫn sẽ bị Thạch Binh bắt trở về. Thế mà dù vậy, sau khi nháy mắt tỷ thí sống chết, trong phòng đấu giá, đã chỉ còn dư lại tiếng hút khí lạnh, kim rơi có thể nghe!