Hơp Thể Song Tu

Chương 146 : Ma việt chi chiến (14)

Tu sĩ áo đen đó tự xưng là Mặc Ninh, như vậy không phải Ninh Phàm... Nhưng vì sao giống Ninh Phàm như vậy, chẳng lẽ là hình dáng của Ninh Hắc Ma trong truyền thuyết hay sao?!  Đúng, nhất định là như vậy! Thì ra Ninh Hắc Ma trong tin đồn lại là nguyên anh tu sĩ! Như vậy, cùng Ninh Phàm dáng dấp giống như đúc cũng sẽ có thể hiểu... Ninh Phàm là Hắc Ma trọng tôn, ông cháu giống nhau không có gì kỳ quái, không phải sao?  Chỉ có một mình Chỉ Hạc ngu khờ lầm bầm gãi gãi đầu, không sợ chút nào khí tức này, cũng không cho rằng người đó là Ninh Hắc Ma gì hết. Nàng biết đây chính là Ninh Phàm, chính là vậy.  - Phàm ca ca làm sao biến thành hai người chứ? Nhưng mà điều Phàm ca ca Hắc y mặc dù lạnh lùng lại thật hài hước... Nàng cười một tiếng ngọt ngào, trong mắt lóe tiểu tinh tinh, đối với Ninh Phàm chia ra làm hai, nàng thật là cảm thấy quá hứng thú.  Sự cường đại của Hắc y khiến cho trong đầu của Chỉ Hạc một trận an lòng.  Có Phàm ca ca ở đây, hôm nay không người nào có thể diệt Ninh thành... Nàng rất tin điều đó.  Hắc y nhìn về phương hướng hắc thi rời khỏi, một cái thuấn di, biến mất trường không vô ảnh.  Mà quần áo trắng cũng ánh mắt ngưng trọng, một đạo bphục dùngg hồng đuổi thẳng theo.  Sau đó độn quang, hai người đồng loạt thi triển “Niệm Ngụy quyết”, che giấu chốc lát không biết tung tích.  Tiếp theo lúc xuất hiện lại cũng là một thanh niên áo bào trắng, mép cười chúm chím, trong mắt lại sát ý tiêu điều!  - Tiếp theo, giết ma! Đây cũng là kiếm niệm thần thông sau khi hóa thân Hắc y ta đột phá nguyên anh, lĩnh ngộ! Thần thông này kể từ hôm nay được gọi là...’Mặc lưu phân thần thuật’! Ninh Phàm khẽ mỉm cười, tu vi vẫn là dung linh điên phong, nhưng bước ra một bước, lại... thuấn di!  Khí tức của hắn lại ở giữa dung linh cùng nguyên anh, quỷ dị trôi lơ lửng.  Thi ma có gì sợ chứ?! Thậm chí dựa vào thực lực của Ninh Phàm hôm nay, Việt quốc sinh diệt đều giữa một ý niệm của hắn!  Về phần người khác như thế nào hiểu lầm Ninh Hắc Ma, như thế nào suy đoán ra thân phận của Ninh Phàm... Tùy bọn họ đi, dù sao sau ngày hôm nay, không người nào dám.... đánh chủ ý với Ninh thành nữa!  Bên trong Minh phần, tiểu Minh Tước tay bưng một bọc lớn đan hoàn, trong mắt hơi không đành, nhìn về phía phương hướng của Minh phần tầng chín, suy nghĩ xuất thần.  Trong ba tháng, tiểu Minh Tước đã sớm tỉnh lại, cũng từ đầu đến cuối ở bên cạnh Hắc y, làm hộ pháp cho hắn.  Chẳng qua không khiến cho nàng hiểu là Ninh Phàm vận đồ đen, quá mức lạnh lùng, từ đầu đến cuối không cười một cái với nàng. Chẳng qua là đối với tiểu Minh Tước nphục dùng nỉ, Hắc y vẫn luyện xong đan hoàn, điều đó khiến cho Minh Tước biết... diện mục tuy lạnh lùng nhưng tính tình ngược lại vẫn có ôn nhu.  - Bánh ca ca đi rồi... Những thứ đan bánh bánh này ta không nỡ phục dùng... Trong lòng bé nhỏ của Minh Tước, cảm giác có chút chặn lại, nước mắt lần lượt rơi xuống, nàng nhất thời kinh hoảng.  - A công, con mắt của con làm sao có đi tiểu một chút... Nàng vội vàng nói.  - Nha đầu ngốc, đây không phải là đi tiểu một chút, đây là nước mắt... Nhớ nhung một người, nhớ nhung lắm rồi, chỉ biết rơi lệ, nhớ nhung một ngôi nhà, tư niệm cắt rồi, cũng rơi lệ... Minh La lão đầu thấp bé, trong mắt rất có vẻ cảm thán.  - Nước mắt đó là cái gì? Nhớ nhung là cái gì...? nhà vậy là cái gì? Trong lòng của Minh Tước, vào lúc thoáng qua chữ “nhà” này bỗng nhiên căng thẳng.  - Nhà... nhà chính là một nơi cho dù xa ở tha hương, vẫn không thể không để lòng nghĩ tới... Nhà của con hẳn là Minh phần này chứ. Còn nhà của a công, ha ha, là ở địa phương rất xa một chút... Một nơi tên là “Thụ giới”... Ha ha, Ninh Phàm thiên tư ngược lại không tệ, lúc dung linh phân ra hóa thân, cũng đem hóa thân tu luyện tới vị trí nguyên anh... Người này cho dù ở Thụ giới cũng coi là nhân vật thiên kiêu... ... Minh Tước nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, phục dùng một miệng đan bánh bánh. Nàng không hiểu sự bi thương của Minh La thụ tinh.  Tuy nhiên nàng mơ hồ cảm thấy lời của Minh La không đúng, nhà của mình hẳn không phải là ở Minh phần...  Gần đây, Minh Tước luôn nằm mơ, trong mộng mình được đặt tên là Ti Thương, có một cái “nhà” cực xa, tựa hồ còn có một cái “nhà” không xa lắm...  - A công, con muốn rời khỏi Minh phần... Đầu của nàng lúc thoáng qua hai chữ “Ti Thương”, chợt có chút bi ai, đó là tâm tình nàng căn bản không thể nào hiểu.  - Con đang nói bậy bạ gì chứ! Chớ nói Minh phần có thủ đoạn đặc biệt, hạn chế yêu vật trong đó rời khỏi đây, con căn bản không thể nào rời đi, cho dù con có thể rời khỏi nơi đây... Phải biết, con là đan ma! Là ngũ chuyển đan dược thành linh, có cơ hội bồi dưỡng thành cửu chuyển thậm chí đan dược cao hơn! Nếu con rời khỏi Minh phần, mất đi a công bảo vệ, ngoại giới nhân tộc sẽ phục dùng thịt con! Những nhân tộc đó cũng không phải là người sợ hãi Minh phần yêu tộc như vậy... Minh La sắc mặt đại biến, khiển trách.  - Dạ... Minh Tước đáp một tiếng thật thấp, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong lòng lại có một nghi vấn.  Nhân tộc thật đáng sợ sao?  Bánh ca ca không phải là rất tốt đấy ư?  Tiết Thanh lão đầu đó mặc dù nhát gan, nhưng mà cũng không coi là đáng sợ chứ?  Hơn nữa trong mộng, những chúng sanh quỳ lạy mình vân vân... Ánh mắt thành kính của bọn họ thật đáng sợ sao.  - Ta vẫn muốn rời khỏi Minh phần...  Nàng trong lòng nhẹ nhàng nói, nhưng không nói ra.