Đi được vài bước, quay đầu thấy mọi người vẫn chưa có động tĩnh gì, Yên Lam khó hiểu hỏi, "Mọi người sao vậy? Sao lại đứng ngây ra đó làm gì? Mọi người không đói sao? Mau đến ăn đi!""Ừ, anh đến đây!" Cận Thế Phong đáp lời, bước lên trước đi vào nhà ăn. Ngồi trên bàn, Yên Lam thích thú gắp những món ăn dì Trương đặc biệt làm cho cô, miệng không ngừng tán dương, "Dì, đồ ăn ngon thật đấy. Lâu lắm rồi mới được ăn cơm dì làm ,ngon quá đi!""Nếu vậy, tiểu thư ăn nhiều một chút!" Nói rồi dì Trương gắp thật nhiều đồ ăn vào bát Yên Lam. Yên Lam cười tươi rói, cảm ơn dì Trương liên tục. Mọi người nhanh chóng ăn cơm, không khí vô cùng vui vẻ, thoải mái. Cơm nước xong, mọi người ngồi trong phòng khách, Sở Thành Minh lên tiếng hỏi Yên Lam, "Tiểu Lam, bây giờ mang bức thư cho ông được không?""Vâng, ông đợi cháu một chút!" Yên Lam đáp ứng xong, xoay người đi lên lầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://Nhìn bóng dáng Yên Lam chậm rãi biến mất ở góc cầu thang, trong lòng Sở Thành Minh bỗng cảm thấy bất an. Ông không biết, rốt cuộc ông lấy tâm tình gì đọc bức thư này? Mong chờ sao? Có lẽ, nhưng trong lúc chờ đợi, ông lại nảy sinh một nỗi lo sợ không tên. Lo sợ, bởi ông không biết bức thư mà Yên Lam mang cho mình sẽ nói cái gì? Vì sao Yên nhi lại viết bức thư ấy, tại sao ngay lúc đó không để lại cho ông? Có gì bí mật sao? Rốt cuộc là chuyện gì, khiến cô ấy có thể kiên quyết rời bỏ ông như vậy? Nỗi băn khoăn, nghi hoặc này liệu bức thư đó có hóa giải được không? Đó là người phụ nữ ông yêu nhất, yêu cả đời này. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Yên nhi bỏ đi, là tình yêu của ông không đủ lớn sao? Hay là cô không yêu ông? Không, tuyệt đối không có khả năng này, không bao giờ xảy ra khả năng này! Yên nhi yêu ông, thương ông như thế nào, ông hiểu nhất. Cho nên ông rất muốn làm rõ, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nếu nỗi băn khoăn này thực sự được hóa giải, ông sẽphải làm thế nào? Liệu có thể tiếp tục thoải mái đối diện với Tiểu Lam không? Có thể tiếp tục sống vui vẻ không? Sở Thành Minh nghi ngờ chính bản thân mình, rốt cuộc ông muốn thế nào đây? Lúc này, một bàn tay quơ quơ trước mặt ông, "Ông nội, ông nội, ông làm sao vậy? Sao lại thất thần như vậy chứ?"Yên Lam lấy bức thư xong, trở về phòng khách, thấy ông nội cứ ngồi im không nhúc nhích trên sô pha, hai mắt chằm chằm nhìn trước mặt, hình như đang nghĩ điều gì đó. Yên Lam gọi vài tiếng, ông đều không đáp lại, cô liền giơ tay quơ trước mắt ông, lại gọi thêm vài tiếng nữa, rốt cuộc ông mới có phản ứng."Tiểu Lam, sao vậy?" Sau khi phục hồi tinh thần, Sở Thành Minh liền hỏi Yên Lam."Phải là cháu hỏi ông mới đúng! Sao ông lại ngẩn người ra vậy?""Không, ông làm gì có?" Sở Thành Minh lắc đầu phủ nhận."Thật không ạ?" Yên Lam nhìn ông nghi hoặc, rõ ràng câu trả lời của ông không đủ sức thuyết phục."Đương nhiên là thật rồi. Con bé này, ngay cả ông mình cũng không tin!" Sở Thành Minh nhíu nhíu mi tâm."Không, không, ông à, ông nói gì thì chính là thế đi! Đây là lá thư bà nội để lại cho ông!" nói xong, cô đưa bức thư đến trước mặt ông. Sở Thành Minh run rẩy nhận lấy bức thư, nhìn dòng chữ "Thư gửi Sở Hàm Vũ", kích động chảy nước mắt."Không sai, đây là nét chữ của Yên nhi, đúng là thư Yên nhi để lại cho ta!"Nhìn lá thư trong tay mình, Sở Thành Minh vội vàng muốn mở ra xem, nhưng lại có chút hoang mang, do dự."Ông sao vậy?" Yên Lam nhìn Sở Thành Minh, dường như nhìn thấu tâm tư ông, "Ông sợ à?""Đột nhiên ông không biết nên đối mặt với chuyện năm xưa như thế nào. Nếu trong bức thưcó thêm chuyện gì, ông e là ông không chịu được nữa!""Nhưng thời gian qua, không phải ông đều canh cánh chuyện này trong lòng sao? Ông thực sự không muốn biết vì sao năm đó bà nội lại bỏ ông ra đi sao?"Nhìn sắc mặt Sở Thành Minh có chút thay đổi, Yên Lam tiếp tục, "Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, người cũng đã khuất rồi. Ông dứt khoát đối mặt một lần đi rồi buông bỏ để sống cho thanh thản!"