Chẳng hiều vì sao, nhìn tới người đàn ông yếu ớt đang té ngã trên mặt đất, trong lòng Yên Lam, lại vô cùng chua xót, dậy lên sự thương cảm cho người đàn ông đáng thương này.Ừm, hay là, hắn là một kẻ lang thang không nhà. Nghĩ vậy, Yên Lam đỡ thân người yếu ớt kia dậy, khó nhọc mà đi về phía giao lộ. Không thể để hắn tùy tiện ngã vào trong nước bẩn, nàng không phải là người tuyệt tình như vậy. Yên Lam tạm thời bỏ thức ăn tẩm bổ của nàng xuống, cắn răng, vẫy một chiếc xe taxi. Nhưng mà rất nhiều tài xế vừa thấy bọn họ trên người đầy máu thì liền lắc đầu, tỏ vẻ không muốn chở họ. Cuối cùng, Yên Lam cũng cản lại được một chiếc taxi, nhìn tài xế, Yên Lam khẩn cầu, "Làm phiền ông? Bác tài, bạn của tôi bị thương, không thể chậm trễ tới bệnh viện, xin ông thương tình giúp cho!"Nhìn Yên Lam không giống một người xấu, người tài xế kia liền cho bọn họ lên xe, "Cám ơn ông, bác tài." Yên Lam cảm kích nói, cũng rất nhanh bước lên xe."Bác tài, làm ơn tới bệnh viện gần nhất." Yên Lam quay sang nói với người tài xế."Không tới bệnh viện!"Một tiếng cự tuyệt yếu ớt phát ra. Hả? Yên Lam sửng sốt, nhỏ giọng nói, "Tiên sinh, anh không đến bệnh viện sao được? Anh đang bị thương…." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm."Không tới bệnh viện…." Mặc Hàm miễn cưỡng duy trì chút ý thức còn sót lại, nhẹ giọng nói, thậm chí còn bướng bỉnh vùng vẫy muốn xuống xe."Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi bác tài, không đi bệnh viện nữa." Nói xong, Yên Lam đọc địa chỉ của mình. Cuối cùng cũng đến được duới lầu khu nhà ở của nàng, Yên Lam trả tiền taxi, sau đó vất vảđỡ Mặc Hàm đã gần như mê man, xuống xe, sau đó càng thở gấp hơn, đem hắn lôi lên lầu. Mơ mơ màng màng trong ý thức, Mặc Hàm ngờ ngờ nhận ra, hắn được người con gái nhỏnhắn xinh xắn này đưa về nhà nàng. Yên Lam đỡ Mặc Hàm đến nằm trên giường mình, lấy ra túi thuốc sơ cứu, mang cánh tay bịthương của Mặc Hàm băng bó một chút, ngăn cho hắn tiếp tục chảy máu. Sau đó, lại đi vào bếp muốn nấu một nồi canh gừng, có thể làm ấm người. Sau khi mọi thứ đều được chuẩn bị xong, Yên Lam trở lại phòng của nàng, quan sát người đàn ông trên giường, sắc mặt của hắn, cực kì nhợt nhạt, trắng bệch không còn một giọt máu. Lại sờ vào trán của hắn, hắn đang lên cơn sốt. Yên Lam suy tư cả buổi, quyết định trước hết giúp hắn thay bộ quần áo ướt sũng trên người ra. Đưa tay chạm vào áo hắn, Yên Lam có chút xấu hổ, hắn dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành. Mà lúc này, Mặc Hàm đang trong tình trạng hôn mê như lạc trong sương mù, vô thức dùng toàn lực, một tay đẩy tay Yên Lam ra. Đây là hành động tự giác của một sát thủ, hắn không thích bất kì kẻ nào đụng chạm vào mình. A! Yên Lam khẽ than một tiếng, "Cái người này, rõ là đáng ghét, đúng là chó căn Lã Động Tân, không biết phân biệt tốt xấu, không nhìn ra được người tốt! Tôi tốt với anh, anh lại còn đánh tay của tôi."Nhưng mà Yên Lam là một người có tính khí rất quật cường, vừa thấy người đàn ông này không để cho mình giúp hắn, nàng lại càng muốn tốt với hắn cho tới cùng. Thế là nàng giận dỗi đi tìm quần áo ngủ của Tiểu Triết mang tới, bắt tay vào cởi bỏ quần áo của người đàn ông. Có người cởi quần áo của mình! Mặc Hàm phát ra một tiếng cảnh báo. Hắn hé mắt, hừ một tiếng, dùng cánh tay yếu ớt ngăn cản Yên Lam."Anh ngăn cản cái gì chứ, anh còn khỏe vậy sao? Chỉ trách anh không nhìn ra người tốt bụng! Anh nếu như có bản lĩnh, thì ngồi dậy đi! Tại sao lại cứ nằm vật vờ trên giường của tôi! Nếu không có sức lực, thì ngoan ngoãn một chút! Đừng lộn xộn!" Yên Lam ỷ người kia đang lên cơn sốt không có chút sức lực, cứ như vậy cởi áo của hắn. Đến lúc cơ ngực của Mặc Hàm hoàn toàn phơi bày ra, thì Yên Lam vẫn còn xấu hổ. Tuy rằng nàng cũng đã từng thấy qua Cận Thế Phong khỏa thân, nhưng mà việc đó so với xem một người đàn ông xa lạ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Dù sao mình và Cận Thế Phong cũng có quan hệ. Mà…. Người đàn ông này, là người đàn ông xa lạ đầu tiên mà nàng tiếp xúc gần gũi. Khuôn ngực của Mặc Hàm thật rắn chắn, chính vì không ngờ tới như vậy nên khi Yên Lam nhìn thấy không khỏi giật mình, ánh mắt chấn động trong thoáng chốc. Đừng thấy bề ngoài hắn gầy yếu như vậy, thật không ngờ cởi bỏ quần áo, vóc người như vậy thật đáng để nhìn nha. Quả thực so vớ Cận Thế Phong cũng một chín một mười. Hôm nay sao lại luôn nhớ tới Cận Thế Phong vậy chứ, Yên Lam ngăn lại những suy nghĩ miên man của mình, đỏ mặt, khép hờ mắt, đem áo ngủ của Tiểu Triết qua loa mặc vào trên người Mặc Hàm. Cởi bỏ cái quần ướt đẫm, càng là một chuyện phiền toái lớn hơn nhiều. Yên Lam mặt ửng hồng, cởi bỏ quần ngoài của Mặc Hàm, để lộ ra đôi chân mạnh mẽ thon dài. Giúp hắn mặc bộ quần áo ngủ của Tiểu Triết vào, hành động như thế này có chút mờám, khiến Yên Lam toàn thân mướt mồ hôi. Cầm thuốc hạ sốt, bỏ vào miệng người đàn ông, sau đó bóp mũi hắn, buộc hắn uống hết thật nhiều nước nóng. Lúc này, canh gừng cũng sắp được rồi, Yên Lam mang cái nồi đặt trên chiếc bàn con, nhìn người đàn ông đang say ngủ, vừa nhìn đồng hổ đeo tay.Ái chà, không xong rồi, đã tới lúc mình nên đi đón Tiểu Triết, Yên Lam nhìn người đàn ông kia, sắc mặt đã không còn tái nhợt như lúc nãy, bắt đầu lấy lại sự hồng hào. Đoán chừng thêm mấy tiếng nữa, hắn đã có thể khỏe lại. Yên Lam tìm một tờ giấy nhắn, viết vội vài dòng, sau đó dằn dưới nồi cháo, đóng cửa, rồi liền đi đón Tiểu Triết.