Vết thương do bị bỏng còn chưa hoàn toàn lành lặn mà bây giờ lại có thêm vết thương mới, Vân Mộng tự thấy bản thân giống như bị thần xui xẻo nhìn trúng, mỗi ngày không cho cô chật vật một lần ông ấy không vui. Cô cẩn thận tắm rửa rồi ra ngoài ngồi sấy tóc, đúng lúc ấy, Lục Cẩn Hiên mang theo một lọ thuốc đến cho cô. Anh đặt lọ thuốc lên bàn, rũ mi mắt nhìn cô mà không nói bất kỳ lời nào. Vân Mộng tắt máy sấy đi, lặng lẽ nắm tay anh. Cô biết anh đang thất vọng vì trước đó khi biết được sự thật cô đã hơi tránh né, còn bày ra vẻ sợ hãi. Hai người im lặng một lúc, Vân Mộng chủ động phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa họ: “Anh có đói không?” “...” “Em còn nợ anh mấy “bữa ăn” mà, anh không định đòi lại sao?” Nhìn Vân Mộng cố tỏ ra bình thường, Lục Cẩn Hiên thở dài một hơi rồi búng trán cô một cái: “Sợ thì nói, không cần phải giả vờ để an ủi tôi.” “Bây giờ thật sự không sợ mà…” Cô ôm trán, vừa nói xong thì thấy anh cúi xuống nhìn mình. Bàn tay thon dài của anh vươn ra kéo nhẹ cổ áo cô rồi quan sát hết “phụ tùng” bên trong, bất chấp việc gò má cô đã đỏ bừng. Có ai lại trực tiếp động tay động chân như anh không? Kiểm tra hoàn tất, Lục Cẩn Hiên vô cùng đứng đắn khép áo lại cho cô rồi nói: “Em phải biết ở bên cạnh tôi sẽ rất nguy hiểm, vẫn muốn tiếp tục sao?” “Muốn.” Thấy Vân Mộng gật đầu, anh hỏi: “Lý do là gì?” “Vì… Vì tiền.” Cô lại đang nói dối, Lục Cẩn Hiên biết lý do thật sự không phải tiền! “Được, vậy cứ xem như em chưa biết gì đi.” Anh nói rồi ôm Vân Mộng về phía giường, cô tự động vươn tay ôm cổ anh. Góc nghiêng của người đàn ông này quả thật là cực phẩm, ánh mắt lại hút hồn, mỗi lần anh nhìn cô chằm chằm đều có thể khiến các tế bào trên cơ thể cô như tan ra. “Cởi áo, tôi giúp em bôi thuốc.” Lục Cẩn Hiên ngồi bên cạnh cô lên tiếng, lọ thuốc trên bàn tự động trượt về phía tay anh mà không cần anh động lấy một cái. Vân Mộng mở to mắt nhìn, dù vừa rồi đã trải qua cảnh tượng còn kích thích hơn nhưng cô vẫn khá khó tin. Cô rướn người dậy, đẩy lọ thuốc ra xa rồi quan sát anh, có chút hưng phấn nói: “Anh làm lại lần nữa đi.” Người đàn ông hơi nhếch mày, đối diện với đôi mắt chờ mong của cô, đầu ngón tay của anh hơi nhúc nhích. Một lực kéo vô hình khiến lọ thuốc trượt dài về phía anh, cả quá trình ấy anh đều nghe thấy tiếng “wow wow” đầy thích thú của cô. Anh đang làm cái gì vậy? Nếu cha mà biết anh dùng năng lực của mình để tán gái, ông có bẻ đầu anh không nhỉ? Vân Mộng nửa ngồi nửa quỳ gối trước mặt Lục Cẩn Hiên, miệng không khép lại được: “Anh giỏi thật đó, có năng lực này tiện biết bao nhiêu, làm việc nhà không cần động tay động chân.” “Nơi này vốn có người giúp việc.” Anh mở lọ thuốc ra, sau đó nói với cô: “Cởi áo.” Lúc này cô mới thu lại vẻ mặt kích động, nghe lời anh kéo áo tắm xuống, để lộ áo lót màu đen và vết thương bầm tím trước ngực. Đầu ngón tay của Lục Cẩn Hiên nhẹ nhàng di chuyển trên da thịt của cô, bôi lên ngực cô một lớp thuốc lành lạnh không biết được làm từ thứ gì. Vân Mộng phát hiện khi hai người họ ở bên nhau, cô luôn thấy yên bình và dễ chịu. Cô thích Lục Cẩn Hiên mất rồi, sẽ không vì một chút nguy hiểm mà từ bỏ anh. Trừ bỏ việc “ăn cơm” của hai anh em nhà họ Lục hơi khác thường ra thì họ có gì khác với nhân loại đâu chứ? Giọng nói của Lục Cẩn Hiến đột nhiên vang lên kéo Vân Mộng ra khỏi suy nghĩ riêng: “Xong rồi.” “Cảm ơn anh.” Vân Mộng nói, đang định kéo áo vào thì phát hiện bàn tay của người đối diện vẫn đang dùng trước ngực cô. “Lục tổng? Anh đang làm gì vậy?” “Không phải lúc cầu cứu, em gọi tôi là Cẩn Hiên à?” Anh cười khẽ. “Chuyện đó để sau rồi nói, anh lấy tay ra trước đi!” Mặt Vân Mộng đỏ bừng, vội vàng muốn đẩy tay anh ra, nhưng thử hai lần đều không được, chỉ cảm giác trước ngực bị bóp nắn. Sự mềm mại và đàn hồi truyền tới từ lòng bàn tay khiến Lục Cẩn Hiên không nỡ rút tay về: “Vừa rồi em hỏi tôi có đói không, bây giờ tôi sẽ trả lời cho em biết, tôi đói rồi.” “Nhưng, nhưng em vừa bôi thuốc….” Lúc cô chuẩn bị tinh thần chiến đấu thì không thấy quân địch đâu, vừa mới buông lỏng cảnh giác liền bị tấn công là sao chứ? Vân Mộng bị anh đè xuống giường, tròng mắt của anh đổi màu cũng không khiến cô sợ hãi nữa, chỉ lo ngại ngùng quay đầu đi, miệng lắp bắp không ra câu: “N-Nếu anh, đã, đã đói… thì…” “Thì làm sao?” Lục Cẩn Hiên cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng ****, ***, nơi nào đó không an phận bắt đầu ngẩng cao đầu. Nếu cô đã không sợ thì tốt rồi, anh còn lo cô giống người trước, tìm cách cầm cọc đâm vào tim anh.