Mùi hương rất nhạt trên người Vân Mộng không ảnh hưởng tới những người khác, chỉ có hai anh em nhà họ Lục thấy khác biệt, thậm chí cảm nhận được vị ngọt từ trên người cô. Đầu ngón tay trắng nõn của Lục Tử Tiệp di chuyển từ gò má của cô xuống đến động mạch ở cổ, yết hầu bất giác lăn lộn, thật muốn cắn một cái. Đúng lúc ấy, tiếng chuông cửa bên ngoài phá vỡ tâm trạng của Lục Tử Tiệp. Bác sĩ đến, Vân Mộng cũng giật mình tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy thiếu niên trong sáng đáng yêu mỉm cười với cô: “Chị mệt lắm phải không?” “H-Hơi mệt…” Vân Mộng ngửa đầu ra sau tránh né, tên nhóc này dựa vào quá gần, nếu ai không biết còn tưởng cậu ta định hôn cô. Bác sĩ chờ ở bên ngoài một lát mới thấy có người ra mở cửa, đây là lần đầu tiên căn biệt thự số 5 này gọi đến và yêu cầu dịch vụ chăm sóc, bình thường chẳng thấy đâu. Ông tò mò vào trong, phát hiện bệnh nhân bị bỏng không phải rất nghiêm trọng nhưng xử lý chậm trễ khiến vết thương sưng tấy và xuất hiện tình trạng phồng rộp trông rất dữ tợn. Trong phòng riêng, Vân Mộng được bác sĩ khử trùng và băng bó. Lục Tử Tiệp ở bên ngoài lấy từ trong túi bóng mình đem về một bịch chất lỏng màu đỏ rồi nhìn nhìn, vỏ ngoài in hãng nước ép cà chua, chỉ có cậu biết nó không phải nước ép thật sự. Cậu cắm ống hút vào, thản nhiên hút một hơi. Chừng nửa tiếng sau, bác sĩ hoàn thành nhiệm vụ và nhanh chóng rời đi. Vân Mộng mặc lại áo cẩn thận rồi ra ngoài, lúc này Lục Tử Tiệp đã ăn uống no nê, ngồi trên sofa bấm điện thoại. “Cảm ơn cậu, tôi… chắc phải về rồi.” Cô ấp úng nói, đột nhiên sực nhớ nơi này không có xe buýt, cũng chẳng dám gọi taxi, thế là phải mặt dày mà hỏi: “Làm phiền cậu đưa tôi về được không?” Dù sao người cưỡng ép mang cô đến đây là cậu ta, tất nhiên cậu ta phải có trách nhiệm đưa cô về. Lục Tử Tiệp ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cô: “Có thể, nhưng chị đừng quên lời hứa đi chơi cùng em.” “Không quên đâu, khi nào có thời gian tôi sẽ đãi cậu một bữa.” “Đồng ý.” Thiếu niên khoái chí nở nụ cười, cầm lấy chìa khóa xe rồi mới đứng lên. Hai người sánh vai rời khỏi biệt thự, trong lòng Vân Mộng bấy giờ tràn ngập câu hỏi. Lý do đối phương tốt với cô như vậy là gì? Ngay từ lần đầu gặp mặt đã nhiệt tình đến nỗi cô tưởng họ là bạn cũ lâu ngày mới gặp! Ai cũng nói vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo - Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp. Cô cảm thấy Lục Tử Tiệp rất đáng ngờ, nhưng cô thì có cái gì đặc biệt để cậu ta lừa chứ? Tiền? Không có. Nhan sắc? Tạm ổn mà thôi. Thấy Lục Tử Tiệp ở bên cạnh mỉm cười với mình, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện quá sức tưởng tượng. Chẳng lẽ là thiếu niên đẹp trai rạng rỡ như ánh dương này đã nhất kiến chung tình với bà chị lớn tuổi như cô à? Ha ha, làm quái gì có! ...! Vân Mộng mang theo nhiều nghi vấn trở về nhà, không lâu sau đó liền nhận được điện thoại của bạn thân. “Chu Lệ? Chuyện gì vậy?” Giọng của Chu Lệ đầy lo lắng: “Chết thật rồi, mấy ngày trước mẹ tớ vay tiền để mua đất, nhưng lại bị người ta lừa, bây giờ tiền mất tật mang, tớ sợ lắm. Cậu… Cậu có thể cho tớ mượn một ít tiền không?” Vân Mộng nghẹn một hơi, lát sau mới đáp: “Tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu, cậu đừng vội. Mẹ cậu vay nhiều không?” “Nhiều lắm! Cậu có thể cho mượn được bao nhiêu thì cho mượn bấy nhiêu là tốt rồi, tớ cũng đã gọi cho những người khác.” Chu Lệ suýt thì khóc thành tiếng. Bây giờ cô nàng chỉ có thể đi mượn người quen khắp nơi, mặc dù biết Vân Mộng cũng chỉ làm công ăn lương như nhà mình nhưng bí bách quá đành hỏi thử. Thịt muỗi dù ít thì cũng là thịt mà, gom mỗi chỗ một chút chắc sẽ đủ. Vân Mộng nói chuyện với Chu Lệ một lát thì bất giác nghĩ đến một người có thể giúp họ. Đừng nói là cho mượn một ít, nếu cô biểu hiện tốt, có khi Lục Cẩn Hiên sẽ cho cô mượn đủ tiền để trả nợ cho gia đình Chu Lệ luôn ấy chứ. Cô đã từ bỏ cả tôn nghiêm để trở thành tình nhân của anh rồi, vô liêm sỉ thêm chút nữa để giúp bạn mình cũng chẳng sao… … Sáng hôm sau, Vân Mộng tỉnh dậy trong tình trạng đau nhức cả người. Vết thương trên ngực hành cô đầu óc quay cuồng, đưa tay sờ lên trán thử mới biết bản thân phát sốt. Cô qua loa ăn một chút bánh, tìm thuốc uống và cuối cùng trang điểm đậm hơn thường ngày để che đi vẻ mệt mỏi. Lúc đến công ty, Vân Mộng mới phát hiện hôm nay Lục Cẩn Hiên không đi làm. Cô vừa định gọi cho anh hỏi thử thì có tin nhắn hiện ra trên màn hình. “Tôi sẽ đến công ty muộn một chút, nếu em mệt thì ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi làm, những việc khác đã có trợ lý của tôi lo rồi.” Lục Cẩn Hiên cũng muốn thông báo cho cô sớm hơn, nhưng anh bận rộn tìm kiếm và theo dấu kẻ thù, đến tận gần sáng mới trở về, vì vậy không thể liên lạc cho cô được. Vân Mộng thấy ông chủ không có ở công ty, còn dặn cô nghỉ ngơi nên định trở về. Chỉ là cô ra khỏi phòng làm việc chưa lâu, Lương Ninh đã chạy đến chỗ cô rồi ném ra thứ gì đó: “Thư ký Vân, chị có việc gấp phải đi, chỗ hồ sơ này giao hết cho em nhé, chỉ có em là đáng tin thôi, chị cảm ơn trước.” Vân Mộng vốn không khỏe còn bị một đống lớn giấy tờ bất ngờ quăng lên người, cô không kịp phản ứng nên chúng đều rơi tán loạn xuống sàn. “Ôi! Em làm gì thế này?” Lương Ninh cố tình lớn tiếng quát lên, ngồi xuống bắt lấy những tờ giấy đang rơi lung tung kia.