Rời khỏi gia đình đã lâu, Vân Mộng trở lại vào một buổi chiều nắng nhạt, tâm trạng cô cũng có chút lâng lâng. Mẹ và em trai cô sớm nhận được tin tức, đứng trước cổng biệt thự cùng ba mẹ của Lục Cẩn Hiên. Khi nhìn thấy trên tay cô và anh mỗi người ôm một đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu, mẹ cô suýt thì tụt huyết áp mà ngất xỉu. Môi bà run bần bật: “C-Con, con ai đây?” Vân Kiên cũng trố hết cả mắt, cậu nhớ mấy bữa trước lúc còn ở trên đảo thì chị mới có thai thôi, sao bây giờ cháu cậu đã lớn đến mức này rồi? Bà Vân xông lên đầu tiên, vẻ mặt hoảng hốt: “Ôi trời ơi, con tôi, không, cháu tôi…” “Mẹ…” Vân Mộng khó lòng giải thích. Lục Cẩn Hiên lúc này ở bên cạnh giải vây cho cô: “Bác gái, thật ra cháu và cô ấy đã có con với nhau lâu rồi, chỉ là vì vài chuyện mà chưa kịp nói với bác.” “Lâu rồi… Là khi con bé còn học đại học?” Bà Vân là người duy nhất không biết bí mật của gia đình Lục Cẩn Hiên, anh nói bà liền tin, sau đó sốc đến nỗi nói chuyện vấp tới vấp lui. Lục Kình hắng giọng cứu vớt tình hình: “Nếu hai đứa đã về thì vào nhà trước đi.” Lúc này, Vân Mộng mới chú ý đến ông và người đứng bên cạnh. Lục phu nhân trước kia già yếu không chịu nổi, hiện tại đã trở về dáng vẻ vốn có, mặc dù trông vẫn già hơn Lục Kình một chút, nhưng vẫn tính là một người phụ nữ xinh đẹp và đoan trang. Cũng vì thế, bà Vân ban đầu gặp Lục Kình còn hỏi có phải anh trai của Lục Cẩn Hiên không. Bọn họ kéo nhau vào trong, bà Vân liền tranh ôm cháu ngoại. Một đôi trai gái song sinh vô cùng đáng yêu, trắng trắng mềm mềm lại còn ngoan ngoãn, vừa ôm là không nỡ buông xuống. Hai nhà ngồi lại một chỗ, Lục Cẩn Hiên nhân đó thử hỏi bà Vân về chuyện cưới xin. Đối với chuyện này, bà cảm thấy cưới càng nhanh càng tốt: “Đã có con lớn như vậy rồi, tất nhiên phải cưới! Chọn ngày lành, cưới ngay trong tháng đi thôi!” Lục phu nhân cũng ôm một đứa cháu trong tay, dịu giọng đáp: “Mẹ cũng cảm thấy vậy.” Lục Cẩn Hiên sờ mũi xấu hổ: “Chuyện này con sẽ sắp xếp.” Anh còn chưa chính thức cầu hôn Vân Mộng nhưng cha mẹ hai bên đều đồng ý rồi, tìm cơ hội bù đắp cho cô ấy trước, sau đó sẽ tổ chức lễ cưới. Những trận chiến trước kia đều đã kết thúc, yên bình trở lại với tất cả mọi người. Từ khi sinh xong, Vân Mộng càng ngày càng khỏe mạnh, cô không hề có chút mệt mỏi hay khó chịu nào, cơ thể còn tốt lên một cách bất thường. Cô đoán có lẽ là nhờ sức mạnh của Vandelisa. Lục Cẩn Hiên chăm sóc cô cẩn thận, ở bên cạnh lải nhải mãi, đòi cô nghĩ tên cho hai đứa trẻ. Cuối cùng, cô cũng nghĩ xong rồi, con trai sinh sớm hơn một chút, lấy tên Lục Trầm, con gái nhỏ là Lục Tư. Bọn chúng rất hiếu động, hai tuổi, tuy rằng chưa biết nói vì mới chỉ ra đời được tầm ba ngày, nhưng đã có thể đi lại và chạy nhảy khắp nơi rồi. Bà Vân cảm thấy chuyện hai đứa trẻ chỉ biết gọi “mẹ” là rất kỳ quái, vì vậy đòi đưa đi bệnh viện kiểm tra, nhưng Vân Mộng chỉ nói: “Chỉ do bọn trẻ không thích nói chuyện thôi, mẹ đừng lo quá, dần dần sẽ tốt hơn, phải không, bảo bối?” Cô quay sang gọi hai đứa nhóc đang chơi với gấu bông bên cạnh, Lục Trầm và Lục Tư đồng thời chạy về phía cô. Lục Trầm ngọt ngào gọi: “Mẹ mẹ mẹ!” Lục Tư thì ngây thơ lặp lại: “Phải không, bảo bối! Bảo bối!” Vân Mộng ôm hai đứa nhỏ vào lòng, hôn mỗi đứa một cái. Trông chúng đáng yêu đến nỗi cô khó kìm được, đến gần liền ôm hôn mới thôi. “Được rồi.” Bà Vân thấy con gái đã lớn, tự biết quán xuyến mọi thứ cũng thôi nhắc về chuyện đi bệnh viện. Hôm nay Lục Cẩn Hiên phải đến công ty giải quyết chút chuyện vì Lục Tử Tiệp lại trốn mất. Thằng nhóc này vừa được anh giao một ít việc liền phản đối, không biết trốn ở nơi nào. “Ắt xì.” Lục Tử Tiệp sờ lỗ mũi của mình. “Em cảm à?” “Không, ma cà rồng thì cảm thế nào được?” Thiếu niên tóc vàng khinh khỉnh. Chu Lệ đi bên cạnh tức giận tát cho cậu một cái: “Ô hay, chị quan tâm mới hỏi em, em trả lời kiểu gì vậy hả?” “...” Bà chị này càng ngày càng bạo lực, cái người lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền tỏ ra thân thiết, siêu cấp nhiệt tình đi đâu rồi chứ? Cô nàng sờ cằm và hỏi: “Em nói xem sao gần đây thành phố lại yên bình thế nhỉ?” “Chị muốn có chuyện mới vừa lòng à?” Lục Tử Tiệp khó hiểu. “Không hẳn, chỉ tò mò thôi. Em không bắt bẻ chị là chết hả?” Chu Lệ đang tới tháng, mấy ngày này dễ cáu kỉnh, cho nên Lục Tử Tiệp nói gì cũng đều bị cô vặn ngược lại. Nói thật, đến giờ cô còn chưa tin mình có thể chấp nhận thân phận của cậu ta dễ dàng đến thế...