Diệu Tinh nằm lỳ trên giường, vết thương đã được xử lý, đau đớn làm cho cô cả đêm không thể ngủ, ngay cả động một cái cũng không dám, trên cổ tay, ngoài vết thương bị rách ra, còn có một vết máu bầm, Diệu Tinh cố gắng kéo tay áo xuống, nhưng không cách nào che kín những dấu vết kia. Hạ Cẩm Trình ôm một bó hoa tươi đi vào bệnh viện, anh biết chuyện ngày hôm qua, Tiêu Lăng Phong sẽ không để yên, anh rất lo lắng cho Diệu Tinh. “Diệu Tinh, cô khỏe không?” Hạ Cẩm Trình bước vào, nhìn Diệu Tinh nằm lỳ trên giường, anh cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. “Cô làm sao vậy?” Anh bước tới vài bước, trong khoảnh khắc nhìn thấy cổ tay Diệu Tinh, đầu anh “ông” một tiếng. “Diệu Tinh!” Tay anh khoác lên lưng Diệu Tinh, vốn dĩ muốn an ủi cô một chút, nhưng lại đổi lấy một tiếng kêu thảm thiết của Diệu Tinh. “Á, đau!” Tay Hạ Cẩm Trình giật mạnh một cái. “Diệu Tinh?” Ngón tay anh chạm nhẹ vào lưng Diệu Tinh, không sai, ở đó có băng gạc. “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Diệu Tinh. “Không có chuyện gì hết!” Diệu Tinh lắc đầu một cái, nhưng nghĩ đến nhục nhã hôm qua, vẫn không kiềm chế được nước mắt của mình. “Diệu Tinh, anh ta làm gì cô?” Giọng Hạ Cẩm Trình có chút run rẩy, giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt Diệu Tinh. “Nói cho tôi biết đi!” Diệu Tinh cũng không lên tiếng, chỉ lắc đầu một cái, biết phải nói như thế nào đây? Muốn anh đi tìm Tiêu Lăng Phong tính sổ sao? die»n"da...nl«equ»y"d«on Như vậy chỉ mang đến phiền phức cho Hạ Cẩm Trình mà thôi, mà Tiêu Lăng Phong cũng sẽ mượn cơ hội để nhục nhã cô thậm tệ hơn. “Đường tiểu thư có khỏe không?” Diệu Tinh hỏi. Nếu như không phải do ngày hôm qua bị hiểu lầm… “Cô nên tự lo cho mình trước đi!” Hạ Cẩm Trình đen mặt. Bọn họ hại cô thành như vậy, cô còn quan tâm cô ta như thế nào. “Bọn họ không có việc gì, yên tâm đi!” Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị mở ra. Tiêu Lăng Phong dẫn Đường Nhã Đình đến, nhìn thấy Hạ Cẩm Trình, rõ ràng hai người hơi sửng sốt. “Tiêu Lăng Phong, anh không phải là người!” Hạ Cẩm Trình gầm lên, vọt tới, Tiêu Lăng Phong né không kịp, bị một cái đấm thật mạnh vào mặt. “Á!” Đường Nhã Đình hét lên một tiếng. “Cẩm Trình. Anh làm gì vậy!” Đường Nhã Đình lo lắng nhìn Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, anh có sao không?” “Không có chuyện gì!” Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái, giơ ngón tay sờ sờ khóe miệng, nhìn trên ngón tay bị dính đỏ, anh cười một cái. “Thế nào? Đau lòng?” Anh cười. “Nếu như ngày hôm qua anh không đuổi theo Nhã Đình, Diệu Tinh của anh cũng sẽ không bị ngã, sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy.” “Tiêu Lăng Phong, anh có phải là đàn ông hay không, dám làm không dám nhận sao!” Hạ Cẩm Trình cắn răng. “Tôi làm chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày. “Tôi chỉ biết lúc phát hiện cô ấy bị thương, giúp cô ấy gọi bác sĩ.” Tiêu Lăng Phong nói xong nhún vai. “Diệu Tinh, cô cũng không giải thích giúp tôi một chút sao? Nói cho Tổng giám đốc Hạ biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!” Diệu Tinh từ từ đứng lên, cô dữ tợn nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong, khóe miệng nâng lên nụ cười trào phúng. Tiêu Lăng Phong, anh thật vô sỉ. “Cẩm Trình, ngày hôm qua do tôi không cẩn thận, không liên quan đến Tổng giám đốc Tiêu!” “Đúng đấy!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười. “Dù nói thế nào đi nữa, Diệu Tinh cũng là thư ký của tôi, tô sẽ không tổn thương cô ấy.” Thư ký? Đường Nhã Đình vểnh tai lên, nói vậy lần này Lisa không có lừa cô. Ngày hôm qua cô nhận được điện thoại của Lisa nên mới đến bệnh viện, nói như vậy, trước đây, ở trong nhà hàng, bọn họ cãi nhay cũng là vì người phụ nữ này? die»nd"an.l«e;qu»y"d«on Đường Nhã Đình ngẩng đầu nhìn Diệu Tinh, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh lùng. Trình Diệu Tinh, cô hại tôi thảm như vậy, còn dám tới tranh giành đàn ông với tôi, tôi thấy, trừng phạt của ba năm trước đây, vẫn còn quá nhẹ…