"Đừng cử động!" Dương Nhược Thi suy yếu mở miệng nói: "A Sở, đây là một lần cầu xin cuối cùng của em đối với anh. Hãy buông em xuống, để cho em được nhìn anh thật nhiều hơn nữa!" Cô nói cầu xin.      "Dương Nhược Thi, tại sao em lại ngu như vậy chứ?" Mộ Sở hỏi: "Không đáng giá. Thật sự anh không đáng giá như vậy!" Giọng nói của Mộ Sở hơi run: "Anh đã đối xử với em như vậy, tại sao em lại muốn cứu anh như vậy? Tại sao em lại không hiểu được là phải quý trọng mình."      "Đáng giá chứ!" Khóe miệng của Dương Nhược Thi cong lên, cô nhìn thấy dấu vết giọt lệ đọng trên khóe mắt Mộ Sở: @MeBau*[email protected]@ "A Sở, bất kể làm chuyện gì vì anh, em cũng đều cảm thấy rất đáng giá. Cho tới tận bây giờ, em cũng không bao giờ từng trách móc anh. Anh hận em là đúng."      "Đừng nói nữa, không nên nói thêm gì nữa!" Mộ Sở ôm Dương Nhược Thi thật chặt: "Em hãy chịu đựng cho anh, không phải là em đã nói em hối hận đó sao, không phải em đã nói muốn bồi bổ lại cho anh hay sao, em sẽ vẫn nghe lời của anh hay sao? Dương Nhược Thi, hiện tại anh ra lệnh cho em, không cho phép em được có chuyện."      Dương Nhược Thi nhìn Mộ Sở không thôi: "A Sở, lần này, sợ rằng em đã không thể nghe lời của anh được nữa rồi!" Dương Nhược Thi phí sức ngẩng lên đưa tay sờ lên mặt Mộ Sở. Hóa ra lại đau lòng như vậy, lại không đành lòng như vậy...      Cô từ từ xoay mặt lại nhìn Diệu Tinh. Lúc này, rốt cuộc cô đã có thể thể nghiệm sự khổ sở của Mộ Thần. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh nhìn thấy người mình yêu đang ở trước mắt, nhưng lại bất lực không thể thay đổi việc mình sắp tử vong...      "Diệu Tinh, thật xin lỗi!" Dương Nhược Thi khạc ra mấy chữ: "Tất cả mọi chuyện, cũng thật xin lỗi, nể tình tôi đã sắp chết, cô không nên hận tôi nữa được không?"      "Cô không nên nói bậy, cô sẽ không chết, sẽ không đâu!" Diệu Tinh dùng sức lắc đầu một cái.      "Cô cũng đã nhìn thấy rồi đấy. Thật tốt." Dương Nhược Thi suy yếu cười một chút.      " Dương Nhược Thi, không phải cô đã nói với tôi rằng nếu thời gian thời gian có thể quay trở lại thì cô sẽ làm bạn tốt đối với tôi hay sao? Cô không cần có chuyện, chờ cô đã khỏe lại, chúng ta liền làm bạn tốt của nhau." Diệu Tinh òa lên khóc nức nở.      Dương Nhược Thi cười cười.      "Tôi rất khỏe Diệu Tinh, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on thật ra thì hiện tại tôi đã rất thỏa mãn rồi, thật đấy!" Cô nói xong liền quay mặt qua nhìn Mộ Sở: "A Sở, em thật sự không thẻ nào bỏ được anh!" Dương Nhược Thi nghẹn ngào, máu chảy xuống đã bắt đầu đọng lại ở dưới thân thể của cô.      Diệu Tinh bịt lấy miệng của mình thật chặt. Tiêu Lăng Phong liền ôm Diệu Tinh vào trong ngực, không để cho cô nhìn thấy một màn như vậy. Diệu Tinh khóc, thân thể có chút phát run rẩy...      "A Sở, nếu như con người thật sự có kiếp sau, em sẽ làm cô gái thiện lương, đến lúc đó anh cũng sẽ yêu em, có được hay không..."      Nghe lời nói này của Dương Nhược Thi, Mộ Sở cảm giác trái tim của mình dường như đã bị bóp chặt đến nhíu lại với nhau.      "A Sở, có được hay không..." diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Dương Nhược Thi khóc sụt sùi. Sau đó cô lại ho khan kịch liệt, khạc ra từng ngụm từng ngụm máu: "Anh hãy để cho em tiếp tục được yêu anh, có thể không..." Cô nói xong, giọng nói càng ngày càng suy yếu.      Mộ Sở cũng ôm lấy Dương Nhược Thi thật chặt: "Được..." Anh đáp trả, nhưng mà bởi vì nghẹn ngào nên giọng nói hơi nhỏ quá mức: "Bất cứ điều gì anh cũng đồng ý với em! Dương Nhược Thi, em không cần có chuyện, có được hay không..." Mộ Sở hỏi, những giọt lệ lớn chừng hạt đậu từ trong đôi mắt anh chảy xuống...      Chẳng qua là, lúc này, người trong ngực anh đã không còn hô hấp nữa rồi! Mộ Sở cúi đầu khóc, ôm thật chặc Dương Nhược Thi vào trong ngực mình. Anh cũng không biết liệu Dương Nhược Thi có thể nghe thấy lời nói này của anh hay không. Chỉ có điều, anh đã biết, anh đã vĩnh viễn mất cô rồi...      "Dược Thi..." Mộ Sở cúi đầu nghẹn ngào: "Không nên như vậy, có được hay không..." Anh khóc khe khẽ, nước mắt rơi vào trên mặt Dương Nhược Thi, sau đó chậm rãi chảy xuống dưới... "Anh không muốn." Mộ Sở thống khổ nói ra một câu: "Đây không phải là điều anh nghĩ muốn..."      "A Sở!" Diệu Tinh không biết phải an ủi anh như thế nào. Mặc dù thái độ của Mộ Sở lạnh lùng, ngoài miệng nói những lời cực kỳ vô tình, nhưng khi nhìn cho ra, trong lòng của anh không phải là hoàn toàn không quan tâm. Tám năm bỏ ra cùng sự chờ đợi, cho dù có là tảng đá cũng phải có điều dao động đi...      "A Sở, anh hãy bình tĩnh một chút!" Diệu Tinh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay run rẩy của Mộ Sở.      "Anh đã nói nhiều lời làm tổn thương cô ấy như vậy, nhưng mà... anh chưa từng bao giờ có ý nghĩ muốn cô ấy phải chết." Anh nắm thật chặc bàn tay của Dương Nhược Thi: "Diệu Tinh, anh chưa từng bao giờ có ý nghĩ muốn cô ấy phải chết..."      "A Sở, anh quá đừng thương tâm nữa! Tôi tin tưởng là Dương Nhược Thi sẽ hiểu được." Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ bả vai Mộ Sở. Vì người yêu mà liều lĩnh, lần đầu tiên, trong lòng của anh có chút kính nể đối với Dương Nhược Thi. Chỉ có điều là, tại sao cô đã hối hận, vậy mà đến ngay cả một cơ hội để sửa lại cũng không có được... Thậm chí, có lẽ cũng khi chết rồi cô vẫn còn không biết, Mộ Sở đối với cô không phải là hoàn toàn không quan tâm. Mà Mộ Sở cũng đã không có cơ hội nói ra sự áy náy cùng quan tâm của  mình nữa rồi. Còn có nhiều chuyện nữa còn tàn nhẫn hơn so với chuyện  này...      Tiêu Lăng Phong nhắm lại ánh mắt, thở dài thật sâu...      Trên đường phố, chiếc xe gào thét lao đi. Cảnh sát đuổi bắt chiếc xe chạy phía trước thật chặt. Xe cộ trên đường phố cũng rối rít né tránh, có một ít, có thể may mắn thoát khỏi va chạm, cũng có một phần bị đụng phải, bị hoàn toàn thay đổi...      Đường Nhã Đình ngồi ở trong xe, mở tối đa tốc độ cho xe chạy thật nhanh. Xe dần dần lao ra khu vực nội thành, trong ánh mắt của cô ta tràn đầy màu đỏ kinh người. Đường Nhã Đình nghĩ phải nhanh một chút, cô ta tuyệt đối không muốn quay trở lại vào ngục sống ở trong cái nơi đó nữa. Cô ta muốn chạy trốn, mang theo hai đứa trẻ cùng với mình. Đúng rồi, phải mang theo tiểu Triết và tiểu Na... Đường Nhã Đình khẳng định ý nghĩ của mình! Cô ta tựa như đang nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ con mình đang ở chung một chỗ thật hạnh phúc... Đường Nhã Đình cười lên ha ha.      "Mẹ..." Đường Nhã Đình như nghe thấy có tiếng gọi ở phía sau, sau đó cô ta liền quay đầu lại...      "Tiểu Triết, tiểu Na, thế nào mà các con lại ở nơi này" Đường Nhã Đình hỏi, khóe miệng lộ ra nụ cười: " Tốt lắm, ở chỗ này là tốt rồi. Mẹ mang các con đi, mang các con đi. Ha ha... " Đường Nhã Đình cười. Từ từ nụ cười cứng lại ở trên khóe miệng. Bởi vì ở phía trước mặt của xe có treo một chuỗi những tấm ảnh nhỏ, mà người ở trong hình, chính là người một nhà của Tiêu Lăng Phong...      "Tiêu Lăng Phong!" Đường Nhã Đình kêu lên. Đến lúc này, cô ta mới phản ứng được. Chiếc xe mà cô đang lái đây chính là xe của Tiêu Lăng Phong. Chiếc xe mà trước đây không lâu cô ta mới tự tay cắt đứt mất dây phanh xe...      Đường Nhã Đình dùng sức đạp phanh xe. Nhưng mà phanh xe đã hoàn toàn không còn nhạy nữa. Đường Nhã Đình cũng thất kinh. Xe chạy nhanh ở trên đường phố rộng rãi, mà không xa của phía trước mặt lại chính là núi vây quanh quốc lộ...      "Không, sẽ không như vậy!" Đường Nhã Đình kích động kêu lên. Tốc độ của xe rất nhanh, những tấm hình giắt trên chiếc kính chiếu hậu cứ đung đưa, phát ra thứ âm thanh hơi nhỏ lại dễ nghe, giống như là tiếng cười ngọt ngào vậy.      Tại sao, bọn họ không có lúc nào là không ở trong sự hạnh phúc huyền diệu lẫn sự ngọt ngào của mình. Tại sao đến lúc này, sự ngọt ngào của bọn họ lại vẫn cứ muốn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô như vậy...      "A!" Đường Nhã Đình kêu lên muốn phát điên. Cô như điên lên rồi, giống như bị những tấm hình đang đung đưa kia lôi kéo đi. Chiếc xe vào lúc này đã bị mất khống chế, thẳng tắp đụng vào trên vách núi. Do thời gian dài chạy cấp tốc trên đường như vậy, nhiệt độ trong xe cực cao. Cũng vào thời khắc này buồng xe bị rò xăng, chỉ sau đó trong nháy mắt liền bốc cháy, thế lửa cực nhanh. Đường Nhã Đình cực kỳ sợ hãi, nhưng mà chiếc xe đã biến hình, không cách nào mở cửa xe ra được.      "Tiểu Triết, Tiểu Triết..." Đường Nhã Đình kêu lên, quay đầu lại. Nhưng mà lửa đã bốc cháy đến trên người hai đứa trẻ rồi...      "Ô oa..." Hai đứa trẻ khóc thật thê lương.      "Bảo bảo..." Đường Nhã Đình kêu lên, bất chấp lửa đã cháy lan tràn đến trên người của mình. Cô đưa tay ra tóm lấy cả hai đứa trẻ, nhưng cả hai đứa trẻ vẫn tránh né, ánh mắt của chúng hung ác nhìn cô chằm chằm.      "Là cô, chính cô đã hại chết hai chúng tôi, chúng tôi hận cô, chúng tôi hận cô..." Hai đứa trẻ gào thét nghe thật thê lương...      "Không, không cần... A!" Đường Nhã Đình thét lên, nhìn hai đứa trẻ bị ngọn lửa lớn bao phủ. Theo đó tiếng khóc tuyệt vọng vang lên. Bùm! Chiếc xe nổ tung ở giữa một biển lửa mạnh... Những mảnh vụn của chiếc xe bay tán loạn trên không trung, sau đó phá thành những mảnh nhỏ rơi xuống…