Thời gian cứ trôi, lòng người cứ đổi…
Chớp mắt một cái đã hết một tuần….
Một tuần qua, nhờ có Tư Hạo Hiên giúp sức, việc đàm phán dự án đã thành công một cách tốt đẹp, đồng nghĩa với điều đó là việc cô sắp sửa được sang Hà Lan một chuyến, thăm người mẹ yêu quý của mình.
Hôm nay, cô đến văn phòng để thu dọn đồ đạc của mình, rời khỏi vị trí Hạ tổng này.
Đồ của cô cũng không có nhiều, chỉ có vài chiếc bút, một cái kệ đựng đồ, vài đồ dùng cá nhân và một vài thứ linh tinh khác. Hạ Thi Văn vô cùng cẩn thận, sắp xếp tất cả những đồ đạc thật ngăn nắp vào trong một chiếc hộp, đậy nắp lại rồi đi ra khỏi phòng.
Cô vừa mới đóng cửa bước ra khỏi phòng làm việc, cô lễ tân nhìn thấy cô, mắt bỗng rưng rưng ngấn lệ, giọng đầy đau khổ:
“Hạ tổng!”
“Có chuyện gì ư? Sao… sao cô lại khóc rồi?”
Tuy Hạ Thi Văn mới làm việc ở đây nửa tháng nhưng cô biết, cô nhân viên lễ tân này không hề giống những người khác.
Cô ấy rất tốt bụng với cô, không vì những lời đồn đại trong công ty về việc Hạ Thi Văn là đại tiểu thư ăn hại mà ghét cô, thậm chí còn giúp cô rất nhiều lần.
Hiện tại, Hạ Thi văn nhìn thấy cô ấy khóc thương như vậy, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ đồng cảm.
“Tôi có một người mẹ già ở nhà, vừa nãy hàng xóm gọi đến báo bà ấy bị lên cơn đau tim, vừa mới đưa vào cấp cứu, tôi muốn vào lắm nhưng mà…”
Hạ Thi Văn nhìn dáng vẻ của cô rồi lại nhìn lên bàn làm việc lễ tân, cô lập tức hiểu ra, bỏ hộp đựng đồ xuống, an ủi:
“Được rồi, cô đi đi! Ở đây tôi hay cô một lát, lát nữa là người thay ca tới rồi!”
Cô lễ tân kia vô cùng cảm kích, tay nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy hi vọng, nói:
“Cảm ơn Hạ tổng, chị quả nhiên là một người tốt mà!”
“Được rồi, mau đi đi!”
Hạ Thi Văn cố giật tay ra khỏi tay cô lễ tân.
Cô lễ tân nghe lời Hạ Thi Văn, buông tay ra rồi mặc nguyên bộ áo dài như vậy, chạy một mạch ra thang máy rồi biến mất.
Vốn dĩ hôm nay cô còn muốn về nhà sớm rồi rủ Tuyết Nhi đi dạo phố, bù lại khoảng thời gian một tuần qua cô cắm mặt vào công việc.
Giờ thì hay rồi!
Còn hơn ba mươi phút nữa mới tới giờ giao ban, xem ra cô phải ngồi đây đợi rồi! Coi như giúp người khó khăn vậy!
Ting!
Đang ngồi chán nản dọn dẹp đống giấy tờ bừa bộn để trên bàn lễ tân kia thì thang máy đột nhiên mở toang ra. Theo bản năng, Hạ Thi Văn đưa mắt ra nhìn…
Một cô gái trông vô cùng kiêu kỳ bước vào.
Tóc buộc đuôi ngựa cao tới tận đỉnh đầu, quần áo mặc như không mặc. Cô ta mặc quần bò jean ngắn trên cả đùi, chiếc áo cúp ngực không dây hở bụng, phô trương ra phần bụng mảnh mai, đeo chiếc kính râm của Gucci, tay cầm túi phiên bản giới hạn của Mulberry tiến vào.
Xem ra thân phận quả nhiên không bình thường!
Con xin lỗi với Trời cao, xin cho con rút lại câu nói vừa rồi! Cô ta trông kiêu kì một cách chói mắt, chói đến nỗi cô nhìn đã có cảm giác không tốt lành gì cả!
Xem cách cô ta ăn mặc không chút thanh lịch nào, nhất định không phải loại tốt đẹp!
Vẻ kiêu kì này, thật giống mấy cô tiểu thư ăn chơi ăn hại trong lời nói của nhân viên công ty về cô. Giờ cô thực sự muốn cho những nhân viên nói xấu cô nhìn thấy cô gái này, để họ biết tiểu thư ăn chơi ăn hại là thế nào…
Rốt cuộc cô ta coi đây là tập đoàn hay quán bar vậy?
Khúc Thuần Nhã tiến vào, cởi kính ra, không nói không rằng định phi thẳng vào trong văn phòng tổng giám đốc. Cũng may, Hạ Thi văn chạy lại, đứng chắn tay trước cửa, nở nụ cười:
“Xin lỗi vị tiểu thư đây, không có hẹn tuyệt đối không được vào trong!”
Chân Khúc Thuần Nhã dừng bước, khoanh tay lại, giọng nói tông nữ cao chót vót, giống y hệt như giọng nói mà Hạ Thi Văn tưởng tượng. Hạ Thi Văn phát hiện cô còn có thêm một biệt tài mới, đó là đoán giọng nói qua cách ăn mặc!
“Cái thứ nhà quê như cô là cái thá gì? Biết tôi là ai không? Tôi có thể cho cô bị đuổi việc ngay hôm nay đấy!”
Nhà quê!?
Tuy hôm nay cô ăn mặc cũng có chút tùy tiện, chỉ có chiếc áo phông trắng với quần bò jean rách, nhưng đâu đến nỗi nhà quê cơ chứ!?
Hạ Thi Văn khẽ nhếch môi, nở nụ cười khinh bỉ, nhìn từ trên xuống dưới cô ta một lượt.
Cô gái này, xem ra còn kém cả tuổi cô! Xem ra nếu không dạy dỗ cho ra hồn thì cô cảm thấy thật xấu hổ thay bố mẹ cô gái này!
“Cô, cũng xứng đuổi việc tôi!?”
Hạ Thi Văn không lịch sự nữa, giọng điệu đanh thép phản bác.
“Cô!”
Khúc Thuần Nhã còn định cãi nhau tay đôi với cô. Nhưng rồi cô ta nghĩ lại, dù sao đây cũng là nơi mà Tư Hạo Hiên làm việc, cô không thể bất lịch sự như vậy được!
Hít một hơi thật sâu, cô không cam tâm ngồi xuống ghế dành cho khách, ung dung nói:
“Báo với tổng giám đốc mấy người, tôi là Khúc Thuần Nhã!”
Khúc Thuần Nhã? Cùng họ với Khúc Thiên Minh? Chẳng lẽ là vị tiểu thư họ Khúc lừng danh chị đại của trường nhất trung!?
Thú vị rồi đây!
Một con bé miệng hôi mùi sữa, dám tỏ vẻ với cô?
Hạ Thi Văn thực sự cũng không có ý gì, nhưng Khúc Thuần Nhã có thái độ như vậy, cô mà không làm gì nữa thì có đáng mặt anh chị cô ta không?
“Xin lỗi Khúc tiểu thư, tổng giám đốc chúng tôi không muốn tiếp cô!”
Thực ra, Hạ Thi Văn rất muốn hét lên câu: Mở to mắt ra mà xem, tôi chính là tổng giám đốc cô muốn gặp đây!
Khúc Thuần Nhã trợn trừng mắt nhìn cô, Hạ Thi văn không đáp, chỉ nở nụ cười.
“Cô nói cái gì? Cô đã hỏi chưa mà biết?”
“Không cần hỏi, tổng giám đốc chúng tôi cũng sẽ không gặp một người…”
Hạ Thi Văn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên bộ trang phục của Khúc Thuần Nhã, nở nụ cười rạng rỡ nói tiếp:
“Ngay cả ăn mặc làm sao cho lịch sự còn không biết như cô!”
Khúc Thuần Nhã tức giận, giơ tay lên định tát Hạ Thi Văn một cái. Nhưng ngay lúc đó, ở đằng sau lưng lại vang lên một giọng nói:
“Tiểu Nhã”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
72 chương
183 chương
72 chương
14 chương
80 chương