- Vậy được, để hôm khác tôi sẽ đi cùng anh! Hôm nay cảm ơn anh, anh về cẩn thận!
Hạ Thi Văn đã nói đến như vậy rồi, vậy thì Khúc Thiên Minh đành cúi đầu vẻ mặt buồn bã đi ra ngoài.
Thấy Khúc Thiên Minh như vậy, Hạ Thi Văn cảm thấy mình hơi có lỗi. Dù sao người ta cũng là đối tác làm ăn, như vậy có phải hơi quá đáng không?
- Hạ tổng, đi thôi!
Tư Hạo Hiên từ lúc nào đã đi đằng trước, mở cửa mời cô ra ngoài.
Vừa tiến vào phòng ăn, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
Cô căn bản là không để những lời nói đó vào tai, việc quan trọng của cô bây giờ là làm xong dự án này, sau đó sang Hà Lan thăm mẹ và rồi tiếp tục học đại học, đấy là cuộc sống yên bình nhất đối với cô rồi!
- Hạ Thi Văn!
Hạ Thi Văn vừa ngồi vào bàn, ở phía trước đã có người gọi tên cô. Giọng nói này vô cùng quen thuộc, vừa nghe là biết giọng nói này của ai, cô nhấc môi, cười một nụ cười tươi rói:
- Anh Ngạo Thiên!
- Em giờ lợi hại lắm rồi đó! Có phải nên gọi em một tiếng Hạ tổng không nhỉ?
Lôi Âu Ngạo Thiên tiến lại gần, dùng bàn tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ bé xinh đẹp như thiên thần đang ngồi đó, vẻ mặt cưng chiều.
- Em cũng chỉ mượn vị trí anh chút thôi, không bằng sau dự án này, em lại trả về cho anh?
Hạ Thi Văn ngồi im, miệng vẫn mỉm cười, giọng nói mang theo vài phần trêu ghẹo hắn khiến hắn không nhịn được, tay đang xoa đầu chuyển xuống nhéo má cô, miệng nở nụ cười tươi, để lộ chiếc răng khểnh vô cùng dễ thương!
Cô bé này, sao lại đáng yêu quá sức như vậy cơ chứ!
Sự cưng chiều của Lôi Âu Ngạo Thiên từ bé đến giờ đều chỉ dành riêng cho một mình cô. Vốn dĩ từ khi Hạ Thi Văn còn bé, Lôi Âu Ngạo Thiên đã luôn ở bên cạnh cô. Đóng vai trò là một người anh, một người bạn thanh mai trúc mã và còn là một vị hôn thê được sắp đặt trước giữa hai nhà.
- Càng ngày càng biết ghẹo người rồi!
- Anh ngồi xuống ăn cơm cùng với em đi!?
Hạ Thi Văn cầm lấy đôi bàn tay to lớn của Lôi Âu Ngạo Thiên, nũng nịu y như một đứa trẻ con làm nũng với anh trai mình. Đối với cô, Lôi Âu Ngạo Thiên đã trở thành người thân, người anh trai mà cô lúc nào cũng yêu quý từ lâu rồi! Đây cũng là người con trai duy nhất cô tin tưởng sau ông mình.
Nhưng Lôi Âu Ngạo Thiên lại không giống vậy!
Hắn chưa từng coi cô là em gái, cũng không muốn là anh trai của cô. Hắn muốn rằng tất cả những hành động thân mật này, có một cái tên gọi khác, đó là bạn trai cô!
- Lôi tổng, đây là nhà ăn, xin anh đàng hoàng chút!
Tư Hạo Hiên bê khay cơm đến, vừa lúc trông thấy cảnh tượng này, giận đến mức hận không thể đập vỡ khay cơm ngay tại đây.
- Đàng hoàng? Vậy anh nói thử xem tôi có gì không đàng hoàng?
Lôi Âu Ngạo Thiên bỏ tay Hạ Thi Văn ra, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tay đút túi quần, vẻ mặt đầy khiêu chiến.
Lúc nãy khi ở trên phòng họp, hắn đã thấy tên Tư Hạo Hiên này vô cùng chướng mắt rồi!
Gia thế hiển hách như vậy, vậy mà lại đi đòi làm trợ lí cho Hạ Thi Văn, hợp lí không?
Ánh mắt sắc bén của Tư Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt dã thú của Lôi Âu Ngạo Thiên tỏa ra không khí hồi hộp như đang ở trên một đấu trường, hai con người này là đấu sĩ vậy!
Không khí như thế lại càng làm cho xung quanh thêm háo hức. Tất thảy những nhân viên đang dùng cơm trưa tại đây đều là những người cũng có tí quyền thế trong tập đoàn Hạ gia. Vậy mà hai vị thiếu gia này lại không hề kiêng nể, lộ ra vẻ mặt đấu tranh để dành một cô gái như thế này, đúng là thú vị!
- Anh đừng động tay động chân với Hạ tổng của tôi nữa thì sẽ là người đàng hoàng!
Ánh mắt Tư Hạo Hiên tuy sắc bén, nhưng hành động vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn đi tới để khay cơm trước mặt Hạ Thi Văn, còn cẩn thận lau bộ dao dĩa cho cô rồi ngồi xuống phía đối diện.
- Nè khoan! Cái gì mà Hạ tổng của anh vậy? Tôi là Hạ tổng của anh từ khi nào?
Hạ Thi Văn lúc nãy còn bối rối không biết làm thế nào để hạ nhiệt bầu không khí giữa hai người đàn ông này, tránh tiếng dị nghị của những người xung quanh càng to hơn,. Nhưng bây giờ cô lại bị Tư Hạo Hiên làm cho một phen xấu hổ!
Cái gì mà là người của hắn cơ chứ!? Cô mới không thèm!
- Từ khi tôi làm trợ lí cho em thì tôi đã là của em rồi! Và em cũng là kim chủ của tôi!
Tư Hạo Hiên nói giọng nhẹ nhàng như đây là một chuyện hiển nhiên vậy, cũng không để ý phản ứng quá khích của Hạ Thi Văn. Mặt mũi cô lúc này đỏ tía tai, không làm sao phản bác được.
Tên này vậy mà cũng bá đạo như thế ư?
Khí chất này, cái điệu bộ này đâu có giống người đi làm trợ lí cho người khác đâu cơ chứ!
- Hôm nay ở đây có bò bít tết, tôi lấy thử cho em, em thử xem!
Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt ngại ngùng của Hạ Thi Văn khiến cho Tư Hạo Hiên cứ muốn chọc cô thêm một chút nữa, cũng là để cho vị Lôi tổng kia xem cho kĩ, rốt cuộc bây giờ ai mới là người chiếm thế thượng phong.
Lôi Âu Ngạo Thiên ngồi bên cạnh nghe Tư Hạo Hiên nói thì không khỏi tức giận, mặt lúc nãy còn vênh váo, vẻ đắc ý giờ đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt xám xịt.
Bộp!
- Đủ rồi!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
72 chương
183 chương
72 chương
14 chương
80 chương