- Đúng vậy, chính tôi đã làm đó! Dì đã quá già rồi, tay chân chậm chạp, thậm chí còn không thể tránh nỗi một tách trà. Thì còn trách ai được đây!
Diễm Tô thấy sắc mặt hai người kia càng ngày càng đen, liền đập một chiếc bình hoa gần đó xuống đất. Tiếng vở vụn của bình hoa bay tứ tung khắp sàn nhà, một mảnh vở sứ đã vô tình bay đến và rạch ngang khuôn mặt một cô hầu gái khiến tất cả người trong cắn phòng này không khỏi khiếp sợ, hét lên. Diễm Tô lạnh lùng, nhếch mép cười
- Đúng là trai tài gái sắc, một người tung một người hứng, thật là cảm động lòng người! Cái loại người thứ 3 chen vào phá hoại hạnh phúc của người khác mà còn tỏ ra mình cao thượng, đáng thương. Đúng là đồ giẻ rách bẩn thỉu!
- Đủ rồi!
Một giọng nói cách đó không xa truyền đến. Với một phong thái uy nghiêm, đỉnh đạc xen vào đó là sự tức giận.
Khi Khúc Diễm Nhi và Lục Khánh Luân nhìn thấy người đàn ông, sự kiêu ngạo của họ đã biến mất thay vào đó là một bản mặt khác
- Bố.
Chỉ có Diễm Tô đứng đó không nói một lời.
Giang Thanh Nhã đỡ Khúc Dục Đông đi lên, vừa nhìn thấy Diễm Tô bà ta không khỏi trách móc
- Là đứa con gái ác quỷ này! Không kể lớn nhỏ, con nhỏ đã đổ trà nóng lên mặt tôi! Dục Đông ông nhất định phải làm chủ cho tôi. Những đứa trẻ mà không có mẹ, dù có dạy dỗ thế nào cũng sẽ kiêu ngạo và hống hách!
- Câm miệng!
Trước sự mong đợi của mọi người, Khúc Dục Đông đột nhiên cắt ngang lời của Giang Thanh Nhã và quở trách bà ta
- Bọn nhỏ cãi nhau cũng thì không nói làm gì sao bà là người lớn cũng không biết thân biết phận mà ngăn cản chúng nó, còn đổ lỗi cho Diễm Tô?
Bà có xứng với danh hiệu bà chủ ở đây không? Thật mất mặt!
Nghe Khúc Dục Đông mắng mình Giang Thanh Nhã cứng họng không dám nói lời nào bất đắc dĩ đi xuống ngậm miệng lại.
Khúc Dục Đông đưa mắt nhìn về phía Diễm Tô
- Diễm Tô, nếu con muốn về đây ở thì cứ thoải mái. Ta sẽ sai người hầu dọn dẹp một phòng cho con, tối nay ta sẽ mở tiệc chào....đón....
- Hôm nay tôi tới tìm ông có việc
Diễm Tô ngắt lời ông ta
- Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi ông
- Con cứ hỏi.
- Tại sao tập đoàn Thâm Quyến lại trở thành tập đoàn Quyến Lâm. Lục Khánh Luân vốn là người kế thừa tập đoàn Lục gia, tại sao lại làm việc trong công ty của chúng ta? Tại sao Khúc Diễm Nhi và Giang Thanh Nhã lại làm chủ tịch?
Khi Diễm Tô nói câu này, rõ ràng Khúc Dục Đông phản ứng có chút không e dè trước cô. Diễm Tô tiếp tục nói:
- Ông nội đã qua đời cách đây 3 năm, di chúc ghi rằng 80% vốn chủ sở hữu của tập đoàn Thâm Quyến và hàng chục tỷ tài sản sẽ trao cho hai chúng ta cạnh tranh công bằng. Ai đáp ứng đủ hai điều kiện thừa kế trước sẽ đủ điều kiện nhận thừa kế. Tôi nhớ rõ rằng trong di chúc không có đặc quyền gì đối với ông. Ông không có quyền hợp nhất tập đoàn riêng và ông không có quyền để cho hai người họ vào công ty. Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, đừng quên, tôi và ông đều là chủ tịch điều hành của tập đoàn. Ông có thể thăng chức cho họ vào hội đồng quản trị, tôi cũng có thể khai trừ họ!
- Hỗn láo!
Giang Thanh Nhã tức giận đến mức muốn cho cô một cái tát thật đau.
Khúc Dục Đông nắm cổ tay Giang Thanh và ra hiệu cho bà ta đừng hành động hấp tấp,
- Tô Tô, con không biết rằng di chúc của ông nội là có thời hạn. Nếu chúng ta chưa đáp ứng đủ điều kiện thừa kế trong vòng 5 năm thì 80% vốn cổ phần và hàng chục tỷ tài sản sẽ được tặng cho quỹ phúc lợi xã hội không chừa một thứ gì! Con không biết chuyện này sao?
Diễm Tô mở to hai mắt không tin, làm sao có khả năng!
- Tình cảnh bây giờ đã thay đổi. Ba năm trôi qua trong nháy mắt. Con đã không học được gì khi ra nước ngoài. Bố không còn cách nào khác ngoài việc mạo hiểm và ký một thỏa thuận với tập đoàn khác, rõ ràng là để giúp chúng ta nghiên cứu thực hành QY13. Đối với mẹ con và Diễm Nhi tại sao lại trở thành chủ tịch của tập đoàn? Họ là gia đình của bố giống như con. Tất nhiên, bố cho nhiều người hơn thì sẽ giúp ích rất nhiều cho công ty và giúp công ty phát triển ngày càng sâu rộng hơn.
Diễm Tô nghe thấy những lời nói vừa phát ra của Khúc Dục Đông cười chế nhạo
- Ông buộc phải hợp tác với tập đoàn Thanh Lâm vì tôi đã đi du học ba năm ở nước ngoài mà không tìm ra cách chế biến hương liệu của QY13? Vậy sự hợp tác mà ông nói chỉ mới bắt đầu gần đây?
- Đúng!
- Nhưng theo tôi biết Tập đoàn Thâm Quyến đã sát nhập với tập đoàn Thanh Lâm từ ba năm trước. Chuyện này có vẻ không khớp với những gì ông nói?
Khúc Dục Đông không ngờ con gái mình lại trở nên thông minh như vậy, còn định nói thì bị Diễm Tô cắt lời
- Quy mô của tập đoàn Thanh Lâm nhỏ hơn chúng ta ba lần, và đội nước hoa cũng không chuyên nghiệp bằng chúng ta. Bố muốn dựa vào sự giúp đỡ của họ, điều đó không thực tế chút nào!
Diễm Tô sắc bén nói
- Chỉ có một khả năng. Mục tiêu của ông không phải là có được họ. Họ không thể hỗ trợ gì nhiều cho việc chế biến nước hoa. Ông muốn tăng cường sức mạnh của chính mình mà thông qua sáp nhập, đúng không? Ông chỉ là không muốn chia gia sản với tôi. Yêu cầu tôi ra nước ngoài học nghề làm nước hoa chỉ là một cái cớ đuổi tôi đi. Bố biết QY13 không thể học được trong vòng năm năm. Trong ba năm qua, ông tiếp tục đào tạo cấp dưới có năng lực của bọn họ, để một ngày nào đó khi tôi trở về Trung Quốc, tôi sẽ không có một đồng minh nào để cạnh tranh với ồn! Khi đó tập đoàn là của ông bọn, họ nghe lời ông, không ai có thể chống đối lại ông ! Ông để Lục Khánh Luân , Khúc Diễm Nhi và Giang Thanh Nhã gia nhập công ty hoạt động nhằm củng cố địa vị và quyền lực của họ! Tôi nói có đúng không?
Khúc Dục Đông không thể tin được, con gái ông lại đoán ra kế hoạch của mình nhanh như vậy. Tất cả những bàn tính, kế hoạch đã bị cô thâu tím được. Diễm Tô quá thông minh và sắc sảo, sao ông có thể giữ một người như vậy ở bên cạnh! Ông không thể giữ cô lại được, một khi cô có đầy đủ cánh và thế lực nhất định sẽ trở thành mối họa trong tương lai!
- Tô Tô, có nhiều chuyện không như con nghĩ.. Bố không biết giải thích cho con như thế nào.. Tin bố đi, bố làm việc này là vì lợi ích của con!
- Vì con?.
Diễm Tô nhếch mép hỏi:
- Ông đưa tôi ra nước ngoài lãng phí ba năm thanh xuân của tôi mà nói là vì tôi? Vì tôi mà ông bí mật phát triển quyền lực sau lưng tôi sao? Vì tôi, ông đã cho phép con gái nhỏ của mình quyến rũ bạn trai của tôi sao?
Khúc Dục Đông có một chút xấu hổ
- Bố có biết rằng việc của Khánh Luân và Diễm Nhi đã làm cho con cảm thấy khó chịu. Bố xin lỗi! Nếu đã làm con đau lòng thì bố sẵn sàng ủng hộ cho con đặt tên đứa bé khi mới sinh ra và có thể làm mẹ nuôi của nó! Con cảm thấy thế nào?
Khúc Diễm Tô cười lạnh, đây không phải đang xát muối vào vết thương của cô sao? Cô chỉ nhận lại được điều kiện một cách đơn giản trong khi đã lãng phí thanh xuân của cô trong tám năm qua? Ông tưởng Khúc Diễm Tô này dễ bắt nạt đến thế sao?
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
20 chương
12 chương
76 chương
14 chương
25 chương