Nhiễm Gia. Nhiễm Sùng Quang quả nhiên đoán không sai, vừa cùng Diamond hủy hợp đồng, thì tất cả những công ty khác cũng đồng loạt hủy hợp đồng với ông ta. Bây giờ ông ta vô cùng tức giận, chỉ vì đứa con ngu ngốc kia, mà tình hình Nhiễm thị vô cùng nguy hiểm. " Xoảng!" " Mày mau nhìn đi, đây đều là chuyện tốt mà mày làm đấy! Công ty vừa mới sáng sủa lên một chút, vậy mà đã bị mày hại cho thành ra thế này!" Nhìn thấy Nhiễm Ngữ Tâm từ trên lầu đi xuống, ông ta đã ném ly trà trên bàn đến chỗ cô ta. " Ba, con cũng đâu biết tên khốn đó là người của cô ta chứ?" Nhiễm Ngữ Tâm không chịu oan khuất, cô ta nhíu mày không vui nói. " Mày thì biết cái gì? Mày chỉ biết đến bản thân mày mà thôi!" Với lời giải thích của cô ta, Nhiễm Sùng Quang vẫn vô cùng tức giận không thôi. " Ba thật quá đáng!" Cô ta giẫm mạnh chân xuống sàn nhà, rồi ngoe nguẩy đi ra ngoài. " Con với cái, chỉ giỏi chọc tức cha mẹ!" Nhiễm Sùng Quang nộ khí bừng bừng, ông ta lại rót thêm một ly trà lên uống. Lúc này điện thoại đột nhiên reo lên, là một dãy số lạ. " Là ai vậy? Tôi là Nhiễm Sùng Quang đây!" Ông ta bắt máy trả lời, trong lòng thầm mong đó là một đối tác mới. " Chào ngài Nhiễm! Tôi là ai thì không quan trọng đâu, nhưng tôi gọi đến là muốn cùng ông làm một vụ hợp tác!" Bên kia một giọng trung niên trả lời, ông ta tỏ ra vô cùng bí hiểm. Nhiễm Sùng Quang không mấy tin tưởng, ông ta ở trên thương trường cũng tính là lâu, ba cái trò lừa đảo qua điện thoại đã quá quen thuộc với ông ta rồi. " Xin lỗi, tôi không làm ăn với những người không có danh tính! Nếu như ông không có chuyện gì nữa, thì tôi tắt máy đây!" " Hahaha, Nhiễm tổng đúng là quá phòng bị rồi! Nếu tôi nói với ông, vụ làm ăn này chính là giúp ông chỉnh chết Từ Thiên Phương, đem Diamond đánh cho sụp đổ, thì ông nghĩ sao?" Người đàn ông kia có lẽ đã đoán được là ông ấy sẽ không đồng ý, nên liền phá lên cười đáp. " Cái gì? Ông muốn giúp tôi?" Nhiễm Sùng Quang nghe đến đây nửa tin nửa ngờ, ông ta không nghĩ lại có người tốt đến như thế. Chuyện này chắc chắn có mờ ám. " Đúng vậy! Nếu như ông đồng ý, thì chiều nay hãy đến khu Lâm Sâm, sẽ có người chờ ông ở đó!" Người đàn ông bên kia chắc nịch trả lời. Điện thoại ngắt kết nối rồi, Nhiễm Sùng Quang tâm trạng vẫn vô cùng lo âu, ông ta không biết là có nên tin hay là không đây. Có nhiều chuyện khả nghi đến thế, ông ta sao lại dám tin tưởng. " Chậc, chiều nay cứ đến đó xem thử đi, thấy không ổn thì rút cũng không muộn!" Ông ấy tặc lưỡi nói khẽ. Hai ngày sau, bệnh của Từ Thiên Phương cũng đã khỏi, cô đã có thể xuống giường ra ngoài đi dạo rồi. " Nằm trong phòng chán chết đi được! Ở ngoài vẫn là thoải mái hơn, không khí lại vô cùng trong lành!" Cô hít thở thật sâu nói, hai tay đưa lên cao. Cùng lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng xuất hiện, anh đứng một bên chăm chú nhìn cô, không hiểu sao lại cảm thấy hút như vậy. Từ Thiên Phương trên người mặc một chiếc váy ngủ màu tím nhạt bằng vải voan, làn da trắng ngần của cô làm chiếc váy thêm phần nổi bật. Sau khi làm một vài động tác khởi động, cô xoay người lại liền giật mình khi thấy anh đứng đó." Ah, làm tôi hết cả hồn! Anh đứng đó khi nào vậy?" Cô hoảng hồn kêu lên. " Mới một lúc thôi! Thấy cô say sưa như vậy, tôi ngại làm phiền!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ cong môi đáp. " Ồ!" Cô gật gù nói. " Cô khoẻ hơn chưa? Có còn nơi nào không thoải mái nữa hay không?" Anh tò mò hỏi. " Ừm, nhờ canh của anh mà tôi khoẻ hơn nhiều rồi!" " Vậy thì tốt! Mà tôi muốn hỏi, cô đã tìm thấy Ân Vệ hay chưa?" Ở đây lâu nhưng anh vẫn không quên phải tìm kiếm cận vệ của mình. " Để tôi hỏi Alice xem có thông tin gì hay không? Nếu cậu ấy còn ở đây, tôi đảm bảo sẽ tìm ra người cho anh!" Từ Thiên Phương giờ mới nhớ, cô đáp. Hoàng Phủ Thiên Kỳ thở dài, thời gian mất tích của Ân Vệ cũng hơn một tháng rồi, không tìm thấy người anh càng lo lắng hơn. Chỉ hi vọng là hắn ta bị lạc ở đâu đó, mà không phải bị SN4KE giết chết rồi. " Hôm nay tôi phải đến công ty làm việc rồi, anh ở nhà có thấy chán thì có thể đến đó tìm tôi! Để nhiều người chú ý càng tốt!" Từ Thiên Phương nhìn anh nói thêm. " Ừm, vậy trưa tôi đến ăn cơm cùng cô!" Thật ra anh không muốn, nhưng anh biết cô luôn muốn có người ăn cơm cùng mình, đúng hơn là một người bên cạnh cô. Lúc này Alice cũng lái xe về biệt thự, sáng sớm cô đã ra ngoài, trên xe của cô còn có thêm một người nữa. " Xuống xe đi, thiếu gia của anh đang ở bên trong!" Alice mở cửa xe nói. Người bên trong là Ân Vệ, cuối cùng cũng tìm được hắn trở về. Tối qua khi nhận được tin tức, sáng nay cô vội vã đến nơi tìm người, may mắn là vẫn còn sống. " Cô nói thiếu gia tôi ở đây sao? Mới có một tháng mà thiếu gia nhà tôi làm sao tìm được một nơi tốt thế này chứ?" Hắn tò mò hỏi. " Đùng hỏi tôi, vào trong mà hỏi thiếu gia của anh đi! Bây giờ tôi còn phải chuẩn bị đưa tiểu thư của tôi đến công ty nữa!" Alice có vẻ khó chịu nhìn Ân Vệ, lần đầu gặp nhau hắn đã gây ấn tượng xấu trong lòng cô rồi.