<img alt=10981215_705185999599664_1183375539641169410_n src="https://static./chapter-image/hop-dong-bao-duong/10981215_705185999599664_1183375539641169410_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=15295524 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Lục Nghiễn Chi thấy vậy liền khó nhịn nổi nhích lại gần, hôn lên thái dương đối phương. — Đêm khuya bên trong con hẻm nhỏ vẫn có một loại yên tĩnh thích ý như mọi khi, tiếng gió khẽ lùa cùng với tiếng cành lá rì rào gần trong gang tấc, hòa với tiếng bước chân chầm chậm chồng lên nhau, đến cả cái bóng bị ánh đèn đường kéo dài ra cũng khiến lòng người trở nên mềm mại. Lục Đàn Chi rất có ánh mắt đi lấy xe trước, Mục Đông bảo là muốn tiễn bọn họ, cuối cùng lại đi rề rề rà rà cùng với Lục Nghiễn Chi trong con hẻm nhỏ, bóng hai người tưởng chừng như hòa vào thành một. “Anh cảm thấy ông nội em…” Mục Đông yên lặng hồi lâu, dọc đường cũng chỉ im lặng trầm mặc bước theo chứ không nói lời nào, rốt cuộc khi sắp đi tới cuối hẻm cậu đành phải mở miệng vì một cảm giác lo lắng vi diệu. “Ông làm sao?” Lục Nghiễn Chi không hề kinh ngạc với lời dạo đầu này, giọng hắn lúc nói chuyện vừa trầm thấp vừa kéo theo âm cuối thuần hậu, hiển nhiên là vì uống rượu nên có chút say rồi. Nói xong hắn liền nghiêng đầu cong khóe môi với người bên cạnh, tuy rằng dùng giọng điệu nghi vấn nhưng vẻ mặt lại chẳng hề có chút khó hiểu nào. Vậy mà Mục Đông lại không nói được nữa, thậm chí cậu còn chỉ nhìn chằm chằm vào đám rêu xanh trên mặt đường, không có ý định đón nhận ánh mắt của đối phương. Cho nên Lục Nghiễn Chi liền thay cậu nói xong nửa câu còn dư lại. “Em muốn hỏi, tôi có cảm thấy ông nội của em không bình thường, có phải là ông đã nhận ra quan hệ của chúng ta rồi?” Mục Đông hơi cứng người lại vì lời nói trắng trợn này, bàn tay vốn nắm lấy tay đối phương một cách lỏng lẻo cũng bỗng nhiên căng thẳng, siết chặt ngón tay của Lục Nghiễn Chi đến phát đau. Lục Nghiễn Chi bị hơi men làm tê dại thần kinh, chẳng cảm thấy không thoải mái gì mà ngược lại còn cười khẽ một tiếng. “Em cảm thấy thế nào? Em nghĩ vì sao ban nãy ông lại liên tiếp chuốc rượu đế cho tôi, còn quanh co lòng vòng hỏi han tôi để làm gì, hửm?” Hiển nhiên trong đầu Mục Đông có hơi rối loạn, bị trêu chọc hỏi ngược lại như vậy cũng không trả lời. Cậu nhớ lúc mình ra khỏi cửa ông nội của cậu còn dặn cậu phải nhìn đường, giọng điệu lúc nói chuyện có chút quái lạ khiến cho cậu tê hết cả da đầu. Mục Đông gần như còn có chút không dám về nhà, bởi vì lúc ăn cơm dù ông lão khôn khéo kia vẫn luôn tỏ vẻ nhiệt tình hiếu khách, thế nhưng lúc cậu mặc áo khoác vào định tiễn anh em nhà họ Lục thì lại thấy ông nội mình không còn cười nữa. Ngược lại dáng vẻ ông có hơi nghiêm túc, như là trong lòng ông hiểu rõ nguyên nhân tại sao cậu ăn bữa cơm này lại mất hồn như vậy. “Sao thế.” Lục Nghiễn Chi thấy một lúc lâu mà Mục Đông vẫn không trả lời mình liền dừng bước dưới ánh đèn, kéo người qua trước mặt mình để đối phương không thể không ngẩng đầu lên đối diện với hắn. “Em đang lo lắng cái gì, nếu vừa nãy tôi đã không bị ông nội em xách gậy ra đánh thì chứng tỏ là em vốn không cần phải căng thẳng như vậy, không phải sao.” “Nhưng mà ông… cũng không vui gì.” Lục Nghiễn Chi không có cách nào phản bác chuyện này, dù sao hắn là người luôn bị ông lão bất động thanh sắc nhắm vào trên bàn ăn, giờ hắn còn bị chuốc rượu đến mức chân bước loạng choạng, nhìn mọi thứ đều mơ hồ có bóng chồng, duy trì được tỉnh táo đều là nhờ tửu lượng luyện được mấy năm qua. “Nhưng mà dù sao thì ông cũng chỉ chuốc rượu cho anh.” Lục Nghiễn Chi nói một câu coi như khách quan, sau đó vịn vào gáy đối phương lại gần hôn lên trán cậu. “Có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với tôi đã là điềm tốt rồi, em đâu thể hi vọng ông ngay lập tức yêu thích tôi đúng không? Dù cho người ông nào biết được cháu mình có thể sẽ tuyệt hậu, hơn nữa còn ở cùng với một người đàn ông khác, trong lòng đều sẽ không thoải mái thôi.” “… Nhưng lỡ ông không đồng ý thì sao đây.” Mục Đông được an ủi liền im lặng một lát, vẫn chưa yên lòng được. Mặc dù dáng vẻ cậu vẫn luôn phiền muộn, nhưng mũi chân lại không tự chủ được nghiền lên vài chiếc lá khô trên mặt đất, phát ra tiếng “loạt xoạt” nho nhỏ. Lục Nghiễn Chi khẽ thở dài, bỗng nhiên có chút thất thần, đang tưởng tượng xem nếu mẹ hắn mà biết được hắn thật sự không muốn kết hôn với phụ nữ thì sẽ bùng nổ tới mức độ nào. Mà sở dĩ hắn không hề căng thẳng giống Mục Đông, e rằng là vì hắn vốn cũng chẳng để ý đến suy nghĩ của mẹ mình. Bởi vậy hắn mới không phiền vì sự nôn nóng và thiếu tự tin của đối phương, vì men say mà nụ cười của hắn càng lúc càng lười biếng, độ cong khóe môi nâng lên vừa vặn chính là kiểu ám muội câu dẫn người, phảng phất như có ý gì đó không hề tốt đẹp. Mục Đông nhìn đến ngẩn ra, thế nhưng khi cậu bị Lục Nghiễn Chi đưa tay ôm vào lòng, lời nói thốt ra từ miệng đối phương lại cực kỳ nghiêm túc, một chút ý tứ kiều diễm cũng không có. “Vẫn là câu nói kia, ông nội em chuốc rượu tôi, dưới tình huống nào mà thân phận như tôi lại bị gia trưởng nhà em chuốc rượu chứ, hửm? Nếu ông thật sự hoàn toàn không thể tiếp thu tính hướng của em, vậy thì ngay từ lúc nhìn ra đầu mối ông đã sớm đánh đuổi tôi đì rồi, càng không thể nào cho phép em ra ngoài tiễn tôi.” Có lẽ là nhờ Lục Nghiễn Chi dịu dàng phân tích lôgic với cậu, lần này rốt cuộc Mục Đông cũng nghe lọt tai, nhờ đó mới thả lỏng một chút. Nhưng mà người trong lòng Lục Nghiễn Chi vẫn cứ tựa trán lên vai hắn không chịu đứng thẳng dậy, dường như còn có chút trốn tránh, không muốn đối mặt với cuộc “nói chuyện” không thể thoát được lúc về nhà. “Được rồi, đừng kéo dài nữa, về đi thôi.” Lục Nghiễn Chi có một phút chốc bị men rượu khống chế đại não, muốn lập tức ôm người này về nhà luôn. Thế nhưng hắn nhanh chóng kéo lý trí thoát khỏi ảo tưởng làm người tim đập nhanh hơn này, đồng thời trước khi để bản thân thật sự có phản ứng, hắn cưỡng ép mình phải buông tay thả đối phương ra. “Tuy rằng bây giờ thứ trong đầu tôi có chút hạn chế lứa tuổi, nhưng mà nếu tối nay em thật sự bị tôi bắt cóc thì ông em chắc chắn sẽ lao ra cầm gậy đánh gãy chân tôi.” Rốt cuộc Mục Đông vẫn bị lời này chọc cho đỏ hết vành tai, không nhịn được giật giật khóe môi, lộ ra một chút dáng vẻ của nụ cười. Cậu hít luồng không khí mát lạnh buổi tối vào sâu một hơi, lúc hít thở đã mang theo một chút hơi nước mỏng manh. “Vậy em… đi về đây.” “Ừm, anh của tôi chờ ngay đầu hẻm, không cần tiễn nữa, em về đi.” Cuối cùng Lục Nghiễn Chi đỡ lấy bả vai đối phương nhanh chóng hôn cậu một cái, dù chỉ vậy nhưng báo nhỏ của hắn cũng bị mùi rượu trong miệng hắn xông lên sặc đến ho khan một tiếng. Cậu cau mày rụt cổ lại, sau đó không nhịn được đưa tay sờ mặt hắn. “Mặt anh nóng quá, đầu có đau không?” Lục Nghiễn Chi gần như bị cái sờ này làm cho thay lòng đổi dạ, chẳng thể làm gì khác hơn là động thủ bắt đối phương xoay người đi, sau đó đẩy nhẹ vào lưng cậu giục cậu mau về nhà. “Yên tâm, nửa bình rượu đế tôi vẫn còn chống đỡ được, trái lại là ông nội em đó, vì chuốc tôi mà ông cũng uống không ít, em còn không mau về nhìn ông đi.” Nói xong quả nhiên Mục Đông liền có chút bận tâm, nhất thời cũng quên mất chuyện mình vừa mới xoắn xuýt. Cậu đi được hai bước thì lại quay đầu nhắc Lục Nghiễn Chi nhớ đi ngủ sớm, chờ nhìn thấy đối phương gật đầu bảo đảm với cậu xong mới nhanh chóng bước về phía sâu trong con hẻm. Lục Nghiễn Chi đứng yên tại chỗ một lát, mãi đến khi bóng lưng Mục Đông hoàn toàn biến mất hắn mới hơi hơi thả lỏng cơ thể, phóng túng cho phép bản thân mình cong lưng dựa vào cây cột đèn trên đường. Tiếp đến hắn mới chậm chạp lấy di động trong túi áo khoác ra, mất thêm hai phút lục tìm số Lệ Vinh trong danh bạ, gọi đi. Bây giờ cùng lắm mới hơn mười giờ đêm mà thôi, đối với người như Lệ Vinh thì cuộc sống về đêm chỉ vừa bắt đầu, cho nên y liền nhanh chóng bắt điện thoại. Chỉ có điều lần này y không còn vừa mở miệng là tùy ý thân mật đùa giỡn với Lục Nghiễn Chi nữa, trái lại còn im lặng khác thường một lúc. Lục Nghiễn Chi chẳng có chút sốt ruột nào, hắn chờ một lát, thấy đối phương thật sự không có ý định lên tiếng trước mới ung dung thong thả ném ra một câu chẳng có chút nghi hoặc nào. “Tôi đây, vừa nãy ngẫm nghĩ lại một chút vẫn cảm thấy biểu hiện của Mạc Hành Xuyên không giống như bình thường. Anh đã làm gì rồi?” “…” Hô hấp của Lệ Vinh hơi khựng lại, lúc mở miệng ra Lục Nghiễn Chi liền có thể nghe rõ một tiếng than thở nhỏ xíu từ trong ống nghe. “Xin lỗi Tiểu Nghiễn, là anh xử lý không sạch sẽ liên lụy tới chú. Mấy ngày trước anh có giở trò phá hoại mấy buổi diễn của cậu ta. Bởi vì trong nhà anh có quan hệ lợi ích với Mạc gia cho nên anh mới cố ý rũ sạch bản thân ra… Có lẽ là cậu ta tưởng chú làm.” Lục Nghiễn Chi không tỏ rõ ý kiến gì với lời giải thích này, trái lại còn có lòng thanh thản hỏi đối phương một vài chuyện râu ria linh tinh. “Anh nhiều chuyện vậy làm gì, cứ mặc cậu ta không quản đi, cậu ta có thể múa may gì ở đất đế đô này.” “Anh vốn không muốn để cho cậu ta còn có sức lực đi gây sự với chú… Từ từ, Tiểu Nghiễn giọng chú nghe không ổn lắm, chú uống rượu à? Là Mạc Hành Xuyên làm gì sao? Chú ở đâu, anh…” “Không liên quan tới Mạc Hành Xuyên, tôi ở cùng với anh tôi.” Lục Nghiễn Chi xoa xoa vầng trán mơ hồ đau nhức, hơi mất kiên nhẫn cắt ngang lời đối phương, “Tôi chỉ muốn nghe xem anh đang nghĩ gì, Lệ Vinh, anh nói thật cho tôi biết, sở dĩ anh rũ sạch bản thân mình ra ngoài có phải là cho rằng, nếu như Mạc Hành Xuyên tới tìm tôi kiếm chuyện thì tám phần mười sẽ nhắm vào Mục Đông, sau đó gây xích mích quan hệ của chúng tôi không, hửm?” “… Anh không có, Tiểu Nghiễn, chú…” Hiển nhiên Lệ Vinh sẽ không dễ dàng thừa nhận lời lên án này, thậm chí y còn nhỏ giọng lại, bộ dạng như hơi lo lắng. Nhưng mà Lục Nghiễn Chi cũng chẳng có ý định nghe đối phương tốn công giải thích, chỉ cắt ngang câu chuyện lần nữa. “Được rồi, bây giờ tôi có hơi đau đầu, không muốn nghe kịch bản anh viết.” Hắn nói xong liền đứng thẳng lên khỏi cột đèn, sau đó kéo kéo lại quần áo, dự định tốc chiến tốc thắng chấm dứt cuộc đối thoại này. “Tôi chính thức nói cho anh biết, tôi sẽ không thông gia. Còn anh, anh và nhị tiểu thư Lâm gia cơ bản đã xác định rồi chứ gì, lúc nào sẽ đính hôn?” Lần này Lệ Vinh im lặng một lúc lâu không nói gì, mãi đến khi Lục Nghiễn Chi cho rằng y muốn cúp điện thoại thì bên kia mới nhẹ giọng đáp lại vài tiếng. “Anh biết rồi.” Lệ Vinh mở miệng gần như chỉ dùng giọng gió, so với thừa nhận thì càng giống đang than thở hơn. Lục Nghiễn Chi bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi ngột ngạt, còn có một chút cụt hứng khó có thể nhận ra. “Tiểu Nghiễn, kỳ thực từ ban đầu chú đã biết mục đích anh tiếp cận chú, đúng không? Cho nên cho tới bây giờ trên phương diện kia chú vẫn luôn trốn tránh anh, cũng là vì chuyện này?” “Phải.” Lục Nghiễn Chi thừa nhận rất thẳng thắn, “Lệ Vinh, chính anh cũng hiểu rõ, cho dù anh có thích tôi thì cũng không thể vì tôi mà từ chối chuyện thông gia. Tôi thừa nhận bên trên tôi có anh tôi chống đỡ, cho nên tôi không hiểu được áp lực gia tộc và nghĩa vụ của anh. Nhưng mà… vì sao tôi lại phải ép mình hiểu anh, hửm?” “Nhưng mà Tiểu Nghiễn, anh…” “Không có nhưng mà, Lệ Vinh. Dù như thế nào thì anh đều nên hiểu rõ, nếu như từ đầu anh đã biết mình không cho tôi được thứ tôi muốn thì đừng nên đến trêu chọc tôi. Hơn nữa nói ngược lại 10 ngàn bước… Anh thích tôi, nhưng cũng không e ngại tùy tùy tiện tiện lên giường với bao nhiêu người trong mấy năm qua không phải sao.” “Anh chưa từng thật sự cố gắng theo đuổi tôi, không cần mượn cớ cho bản thân mình, anh chỉ là không muốn gánh trách nhiệm, cũng không chịu nổi việc tôi ở bên cạnh người đàn ông khác, chỉ đến thế mà thôi.” Lúc nói những câu này Lục Nghiễn Chi cảm giác bản thân mình bình tĩnh ngoài ý muốn. Hắn vốn nên nói rõ ràng với Lệ Vinh từ sớm, trước đây là do e ngại tình nghĩa không mở miệng được, sau này là vì cắt đứt liên hệ nên căn bản chẳng thể nói luôn. Bây giờ dứt khoát nói rõ xong, hắn lại cảm thấy thả lỏng rất nhiều. Sau khi nói hết Lục Nghiễn Chi không chờ đối phương đáp lại hay giải thích gì, trực tiếp cúp điện thoại rồi chậm rãi thở ra một hơi. Tiếp đó hắn mới chậm rãi thong thả bước về phía đầu hẻm, nơi đó có một chiếc xe đen tuyền đang chờ hắn, trong xe sáng ánh đèn vàng ấm áp, Lục Đàn Chi đợi lâu cũng không thúc giục hắn, chỉ lẳng lặng vịn vô-lăng, chăm chú nhìn hắn từng bước rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ. Lục Nghiễn Chi mở cửa phía chỗ ngồi cạnh tài xế, cúi người nở nụ cười với người trong xe. “Anh, đầu em đau, anh đưa em về nhà đi.”