<img alt=1022beebea16526c8d4dcbc7b59197da src="https://static./chapter-image/hop-dong-bao-duong/1022beebea16526c8d4dcbc7b59197da.jpg" data-pagespeed-url-hash=19485800 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Nhưng mà báo nhỏ của hắn vẫn luôn là như vậy, chưa bao giờ để trong lòng. — Lúc Mục Đông tỉnh lại Lục Nghiễn Chi đã không còn trên giường. Đầu tiên cậu sờ soạng bên cạnh theo bản năng một lát, sau khi sờ vào khoảng không liền hoàn toàn tỉnh giấc, đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường. May mà căn phòng đơn này cũng không lớn, cậu liếc mắt liền thấy đối phương đang đứng chỗ nhà bếp mở, đưa lưng về phía cậu cúi đầu gọt gì đó. “A Nghiễn.” Mục Đông thấp giọng gọi đối phương một tiếng, vì mới tỉnh ngủ nên giọng cậu còn hơi có chút trầm khàn. Lục Nghiễn Chi nghe tiếng liền buông con dao trên tay xuống. “Dậy rồi?” Hắn không quay đầu lại, giọng điệu bình thản lúc nói chuyện dường như vẫn lạnh nhạt giống hôm qua. Phút chốc chàng trai đang xuống giường mặc quần áo sau lưng hắn liền lộ ra vẻ thất vọng. “Đi rửa mặt, sau đó tôi thay thuốc cho em.” Lục Nghiễn Chi cầm dao lên lần nữa, vừa nói vừa tiếp tục cắt con cá trắm cỏ trên tấm thớt. Phía sau hắn tiếp tục vang lên tiếng loạt xoạt, hắn bỏ từng miếng cá vào bát, tiếp đến ướp rượu gia vị và hành gừng xong, quay đầu lại nhìn đã thấy Mục Đông ngồi vào bàn ăn bên cạnh chờ hắn. Lục Nghiễn Chi rửa tay, lấy khăn lau khô rồi ngồi xuống trước mặt đối phương, nhẹ nhàng kéo cánh tay cậu ra nắm lấy. “Còn đau không?” Mục Đông cúi mặt, nhìn hắn tháo từng chút từng chút băng gạc, lắc lắc đầu. Lục Nghiễn Chi ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, hắn lấy thuốc mỡ ra rồi xoa giữa hai lòng bàn tay, nhẹ nhàng áp lên vết thương của Mục Đông. Cánh tay cậu khẽ run lên, lập tức liền bị động tác nhẹ nhàng chậm rãi trên tay đối phương làm cho yên lòng. Động tác của Lục Nghiễn Chi lúc thoa thuốc rất cẩn thận, cánh tay Mục Đông hôm qua đã chườm lạnh, bây giờ có thể cử động nhẹ nhàng, làm vài động tác xoa bóp lưu thông máu giảm bầm. Vì vậy hắn liền áp lòng bàn tay đã nóng lên vào vết thương của đối phương, sau đó xoay tròn chậm rãi xoa xoa. Nhiệt độ trên người hắn cùng với nhiệt lượng do thuốc mỡ tác dụng nhanh chóng khuếch tán ra từ chỗ da thịt dính nhau của hai người, dần dần thấm vào lòng Mục Đông. Cậu không nhịn được nhìn theo động tác của đối phương, sau đó lại liếc mắt, nhìn lên gương mặt thanh lãnh của hắn. Chỉ thấy tầm mắt Lục Nghiễn Chi chăm chú nhìn vào cánh tay cậu, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn thế nào cũng không giống như muốn tha thứ cho cậu. Mục Đông không nhịn được có chút ghét bỏ bản thân mình chậm chạp, nhưng cậu càng nôn nóng thì lại càng không có chút đầu mối nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào sắc mặt bất biến của người đối diện. Mãi đến tận khi Lục Nghiễn Chi dùng băng gạc mới nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay cậu, Mục Đông mới thấy vẻ mặt của hắn có chút thay đổi. Lục Nghiễn Chi khẽ thở dài một hơi, khiến cho cảm xúc trên mặt hắn thoáng mềm mại đi trong giây lát. Hắn nhẹ nhàng cọ ngón cái lên cánh tay mình đang nắm trong tay, giống như vuốt ve một vầng hào quang mờ ảo, mang theo chút ấm áp, và cả một chút rung động không nói được thành lời. Phút chốc tim Mục Đông đập nhanh hơn hẳn, một tâm trạng khó diễn tả đột nhiên xuất hiện như mầm non sau cơn cơn mưa xuân, nổ tung không kịp đề phòng, chấn động tới mức ngón tay cậu ngứa ngáy muốn nhũn ra. Trong lúc giật mình cậu cảm giác như bản thân đã hiểu được điều gì đó, nhưng lại giống như cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể ngơ ngác cúi đầu nhìn cánh tay mình. Hít thở mấy hơi xong Mục Đông mới cắn môi. “A Nghiễn, em biết sai rồi.” Cậu nhẹ giọng nói, âm thanh không tự chủ được run lẩy bẩy, không phải vì e sợ mà là vì xuất phát từ một tâm trạng phức tạp không thuộc về cậu. Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền ngẩng đầu lên đối diện tầm mắt Mục Đông, không biết có phải là ảo giác của cậu không, rõ ràng cậu cảm nhận được trong ánh mắt đối phương có chút mong đợi. Điều này khiến đầu lưỡi Mục Đông hơi tê tê. “Em không nên… dễ dàng để bản thân mình bị thương như vậy.” Sau khi nói ra lời này, thần kinh Mục Đông dường như gắt gao tập trung vào gương mặt Lục Nghiễn Chi, ý đồ dò hỏi suy nghĩ chôn sâu trong lòng hắn thông qua gương mặt tuấn tú kia. Đêm qua cậu ngủ không được yên ổn lắm, bây giờ đánh một giấc tới trưa, đầu óc rõ ràng vẫn còn chậm chạp, nhưng vào giờ phút này Mục Đông lại bỗng nhiên ý thức rất rõ ràng, thực ra cậu cũng không biết Lục Nghiễn Chi là đối xử với mình như thế nào. Người đàn ông trước mặt cậu có gia thế mà cậu không thể trèo cao, tuy rằng tính tình từ trước tới giờ vẫn phong lưu tản mạn, thế nhưng không phải cậu không phát hiện ra, bên dưới vẻ ngụy trang như không có gì của đối phương cất giấu thứ sắc bén như thế nào. Một người như vậy lại chịu hạ mình chăm sóc cậu, còn nói lời ngọt ngào dỗ dành cậu vui vẻ, còn cả… Trong chốc lát chờ đợi câu trả lời, Mục Đông suy nghĩ lung tung rất nhiều, nhưng còn chưa chờ cậu kịp nghĩ ra nguyên nhân thì hết thảy tâm tư của cậu đã im bặt, trong đầu nháy mắt chỉ còn một mảng trống không. Cậu nhìn thấy Lục Nghiễn Chi chậm rãi thở ra một hơi, đối phương hơi rũ mắt xuống, sau đó kề sát vào người cậu, một tay nhẹ đỡ lấy gáy cậu, ngón tay ấm áp luồn vào mái tóc Mục Đông áp lên da đầu cậu, khiến cả người cậu ngứa ngáy như điện giật. Mục Đông không chống cự được kiểu đối xử như vậy, kinh ngạc hết nhúc nhích nổi. Tiếp đó bờ môi cậu liền nóng lên, bị đối phương cọ vào dịu dàng hôn một hồi. Có thứ gì đó dường như nổ tung ra trong dòng máu Mục Đông, cậu nghĩ bản thân mình đúng là hết thuốc chữa rồi, sau đó liền nghe thấy giọng nói mềm mại của Lục Nghiễn Chi, thốt ra một câu thật nhỏ như lời trách cứ. “Bé ngoan, đừng tiếp tục khiến tôi lo lắng sợ hãi nữa.” Mục Đông bỗng dưng đưa tay ra, lập tức nhào lên người đối phương, gắt gao ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt. Lục Nghiễn Chi không trốn cũng không đẩy cậu ra, chỉ nhẹ nhàng vòng lấy eo cậu. “Cẩn thận cánh tay của em.” Mục Đông nào còn hơi sức đâu để ý chuyện này, nháy mắt máu nóng cậu dâng trào, chỉ cảm thấy cái gì cũng không sao cả. Không cần biết vì sao đối phương lại thích cậu, cũng không cần biết rốt cuộc đối phương muốn đối xử với cậu như thế nào, dù cho hắn có muốn nuôi cậu như chim hoàng yến nhốt trong lồng thì cậu cũng cam tâm tình nguyện. Lục Nghiễn Chi không biết chỉ trong mấy hơi thở mà tâm trạng của đối phương đã lên xuống không ngừng, lệch tới tận đâu rồi. Hắn chỉ đơn thuần muốn cho cậu một bài học, không ngờ mới qua một kích thích mà đã khiến báo nhỏ của hắn triệt để thuần phục. Nếu như cho hắn biết thói quen mà hắn vất vả tập cho đối phương giờ phút này đều đã trôi theo dòng nước, chắc là hắn sẽ phải bụm mặt buồn phiền một hồi. Nhưng mà Lục Nghiễn Chi chỉ thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm người vào lòng xoa xoa đầu, sau đó liền hôn vài nụ hôn vụn vặt. “Được rồi, gạo trong nồi sắp sôi rồi, đừng làm nũng nữa, tôi đi nấu cháo cho em ăn, hửm?” Hắn vừa nói vừa sờ soạng lưng đối phương, cuối cùng mới vỗ nhẹ hai lần. Thế nhưng người trong lòng hắn nghe vậy không chỉ không đứng dậy mà trái lại còn siết chặt hắn hơn nữa. “Ngoan, cháo sắp khét rồi.” Cổ Lục Nghiễn Chi bị mái đầu bù xù của cậu cọ tới ngứa ngáy, không khỏi thấp giọng cười cười, sau đó hơi mạnh mẽ đào người ra khỏi lòng mình, thừa dịp trước khi đối phương kịp lộ ra vẻ khổ sở đã lại gần hôn cậu một phát. “Đừng nghịch, chuyện này chúng ta còn chưa nói xong đâu. Trước tiên em cứ ngoan ngoãn ngồi chờ đi, đợi cơm nước xong tôi lại giải thích rõ ràng với em một chút, hửm?” Lúc này Mục Đông mới gật đầu, nhưng trước khi Lục Nghiễn Chi đứng dậy cậu vẫn đưa tay ra níu lấy cổ của hắn, kề sát đầu cọ cọ vào hõm cổ đối phương một chút. Lục Nghiễn Chi lập tức mềm lòng không chịu nổi, may là hiện giờ hắn không cần gắng gượng tỏ vẻ cho đối phương xem, nếu không nhất định hắn sẽ không kiên trì nổi. Báo nhỏ của hắn trước kia thật sự sẽ không hề lấy lòng hắn một cách lộ liễu như vậy, thì ra trong lúc vô tình đối phương đã thay đổi nhiều tới thế. Lục Nghiễn Chi cảm thấy rất hài lòng đối với sự phát hiện này. Sau khi đứng dậy hắn liền nhéo mặt đối phương một cái, sau đó quay lại bên cạnh bếp mở nắp nồi cháo đang sôi ra. Mùi gạo thơm lẫn với mùi hơi nước thoát ra, lập tức tràn đầy cả căn phòng. Lúc này gạo đã chín, Lục Nghiễn Chi liền thả cá vừa ướp xong và gừng vào nồi, dùng muôi nhẹ nhàng khuấy đều một chút. Mục Đông ngồi ở phía sau hắn, tay trái bụm lấy khuôn mặt bị nhéo đỏ, nhìn hắn chằm chằm không hề nhúc nhích. Trước đó tâm trạng nặng nề không để ý kỹ, bây giờ được thả lỏng rồi Mục Đông mới hậu tri hậu giác nhận ra, Lục Nghiễn Chi vậy mà đang đeo một chiếc tạp dề màu vàng. Màu sắc tươi mới như vậy chụp lên người đối phương, khí chất hoàn toàn không hợp chút nào, nhìn sao cũng thấy trái ngược, vậy mà cậu vừa rồi đúng là có mắt như mù, chẳng hề chú ý lấy nửa điểm. Mục Đông lập tức nhìn tới sững sờ, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Nói ra thì đây không phải lần đầu Lục Nghiễn Chi nấu cháo cho cậu, chỉ có điều lần trước cậu bị đối phương chơi đến không xuống giường được, đương nhiên đâu thể nhìn thấy bộ dạng hắn lúc nấu ăn. Đương nhiên Mục Đông biết bình thường đối phương vốn không cần tự mình nấu cơm, lần trước đơn giản do cậu bị bắt nạt tới nổi cáu, bất đắc dĩ vì dỗ dành cậu nên hắn mới miễn cưỡng chọn làm món cháo thịt nạc trứng muối dễ dàng nhất. Mà lại còn mặn, cậu húp hết cháo xong phải tu hết ngay một ly nước lọc. Nhưng mà cậu không thể không thừa nhận, chiêu này của Lục Nghiễn Chi quả thực quá hữu hiệu, cậu không thể tả nổi trong lòng mình vui sướng tới đâu, cảm giác như cả trái tim đều nóng bỏng hẳn lên. Một vị thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân lại chịu nghiêm túc tự tay nấu cho mình bát cháo, không gì có thể khiến cậu cảm thấy mình được Lục Nghiễn Chi quan tâm thật lòng hơn loại chuyện nhỏ nhặt thế này. Mục Đông dần dần hết khống chế được tay mình, cậu sờ môi, ánh mắt chẳng hề e dè nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Nghiễn Chi, bỗng nhiên không ngăn được một ý nghĩ trong tâm trí. Cậu muốn ôm đối phương. Không chỉ là ôm ấp giản đơn, cậu còn muốn đè cái người kia xuống giường. Nháy mắt ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, chính Mục Đông cũng sợ hết hồn. Nhưng mà sau khi kinh hãi qua đi, nỗi kích động ấy chẳng hề có vẻ muốn biến mất, trái lại cứ như ác ma không ngừng giật dây cậu, khiến lòng cậu nổi lên một ngọn lửa. Muốn chiếm lấy người mình thích làm của riêng, đây chỉ sợ là bản năng của giống đực đang trỗi dậy. Huống hồ Mục Đông vốn không phải trời sinh đã là đồng tính luyến ái, càng không phải trời sinh đã là bottom, có ham muốn xâm lược thế này mới bình thường. Nhưng mà lý trí cậu vẫn còn đó, cậu biết chuyện này là không thể nào. Nhưng Mục Đông vẫn không nhịn được đứng lên, thả nhẹ bước chân tiến lại gần sau lưng đối phương. Lục Nghiễn Chi đang gọt bắp cải, hắn dùng dao không quen tay lắm, thế nhưng động tác vẫn ung dung thong thả đến mức không có vẻ xa lạ chút nào. Mục Đông nhìn lướt qua bả vai đối phương ngắm đôi tay hắn, đợi tới lúc Lục Nghiễn Chi đặt dao xuống dồn đống nguyên liệu trên thớt lại một chỗ, rốt cuộc cậu cũng hết nhịn nổi mà ôm lấy đối phương từ sau lưng. Động tác của Lục Nghiễn Chi hơi khựng lại một chút. Thực ra hắn đã biết Mục Đông chạy đến sau lưng mình, có điều nếu đối phương không lên tiếng gọi hắn thì hắn chỉ nghĩ rằng cậu đang đói bụng, hoặc là muốn tham gia cho vui. Có điều bây giờ xem ra báo nhỏ của hắn giống như chạy tới làm nũng hơn. Cho nên khóe miệng Lục Nghiễn Chi liền cong lên, vỗ vỗ vòng tay đối phương đang quấn trên eo hắn, sau đó cũng không tránh khỏi cậu mà chỉ thả những nguyên liệu đã cắt xong vào nồi, tiếp đó lại dùng muôi khuấy khuấy. “Đói bụng không? Có thể ăn ngay thôi.” Mục Đông hít hà mùi thơm, không yên lòng gật gật đầu. Cậu dán sát người mình lên lưng đối phương, hạ thể cũng kề sát vào mông hắn. Sau đó cậu liền làm như vô tình siết chặt eo Lục Nghiễn Chi, cọ cọ lên người hắn một chút. Giống như thật sự đến làm nũng vậy. Thế nhưng Lục Nghiễn Chi nhạy cảm nhận ra ngay chỗ nào đó không đúng, bàn tay nắm muôi của hắn cứng đi một chút, sau đó liền lấy lại bình tĩnh. Hắn phát hiện hô hấp Mục Đông có chút nặng nề, đối phương nhìn như chỉ ôm hắn thật chặt không tha mà thôi, nhưng bàn tay lại không thành thật siết lấy tạp dề trên người hắn, lôi kéo như có như không. Ngoài ra trái tim cậu hình như hơi quá mức, từng chấn động rõ ràng mạnh mẽ truyền vào lưng hắn, gần như rung động đến mức ngực hắn cũng muốn tê rần. “Mục Đông?” Lục Nghiễn Chi hơi nhướn mày, cố gắng hạ giọng, dùng một loại âm thanh trầm thấp khàn khàn nhẹ nhàng gọi tên đối phương. Cằm Mục Đông gác trên bả vai hắn, lúc hắn nói chuyện âm thanh gần như đánh thẳng vào tai cậu. Mục Đông lập tức run rẩy thân thể, đồng thời còn vô thức hạ eo. Lục Nghiễn Chi nhất thời cảm giác được phía sau mình bị cái gì đó chĩa vào, loại trạng thái chưa bao giờ gặp này khiến hắn thoáng mờ mịt trong giây lát, thế nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại ngay, phút chốc còn có một cảm giác như bị khiêu khích địa vị. Chỉ có điều cảm giác này quá mơ hồ, bởi vì hắn vốn không coi nó là uy hiếp. Trái lại hắn dù bận vẫn ung dung ném muôi vào nồi, cái muôi kim loại sứt mẽ va vào thành nồi phát ra tiếng vang giòn giã. “Báo nhỏ, em đang làm gì đấy?” Mục Đông nghe vậy bỗng dưng cứng đờ người, vì cảm giác chột dạ vi diệu mà cậu thấy mất mặt không thôi, thế nhưng lại nhịn không được mà nghĩ, tâm tư nhỏ của mình còn lẽ vẫn chưa bị đối phương phát hiện ra. Sau khi bị dọa một chút rốt cuộc cậu cũng bắt đầu cân nhắc hậu quá nếu bị tóm, chỉ có điều hậu quả kia quá khốc liệt, cậu căn bản chẳng dám nghĩ tới. Nếu để Lục Nghiễn Chi biết mình từng có ham muốn đè hắn… Có lẽ cậu sẽ bị đối phương làm chết trên giường mất. “Chỉ là… chưa từng nhìn thấy anh mặc tạp dề, cảm thấy rất dễ nhìn.” Cậu chỉ có thể cố nén lúng túng nặn ra một câu mượn cớ sứt sẹo khỏi cổ họng, sau khi nói xong tới chính cậu cũng không dám nhớ lại tỉ mỉ. Quả nhiên Lục Nghiễn Chi liền bật cười một tiếng. “Dễ nhìn?” Hắn nâng cao âm cuối, hỏi ngược một cậu, “Trợn mắt nói dối, nếu không phải sợ máu cá bắn lên người thì quả thực tôi chỉ muốn quăng cái của nợ này lên bếp đốt đi.” Sau khi nói xong hắn liền trở tay túm chặt lưng đối phương, ưỡn mông về phía sau một chút. Lần này hạ thể đã cứng lên của Mục Đông hoàn toàn không còn chỗ che giấu, cảm giác tồn tại cực mạnh cấn vào người hắn một chút. “A…” Rốt cuộc thấy hết giấu nổi, Mục Đông không nhịn được đỏ mặt cúi đầu, giấu mặt vào cổ đối phương. Thế nhưng hiển nhiên là Lục Nghiễn Chi chẳng hề có ý định buông tha cho cậu. “Dễ nhìn đến mức khiến em cương lên sao? Báo nhỏ, nếu em thích kiểu đó thì lát hồi cứ thoải mái mặc cho tôi nhìn, để tôi xem cuối cùng là đẹp tới mức nào, hửm?” Gương mặt Mục Đông lập tức nóng ran lên, trái tim cậu đập nhanh như sắp hỏng, ngoại trừ muốn che giấu sự manh động của mình thì cậu cũng có chút hưng phấn mơ hồ vì ám chỉ trong câu nói của đối phương. Cậu vốn động tình là vì một loại tâm tư không thể cho ai biết, bây giờ không những không có dấu hiệu muốn lắng xuống mà trái lại càng lúc càng kịch liệt hơn. “Ha, em giống như càng hưng phấn hơn nhỉ.” Vì sự làm phiền không hề gián đoạn của người sau lưng mà Lục Nghiễn Chi có chút khô miệng, hắn nhịn dục vọng của mình lại, nghĩ ít nhất cũng phải nấu cho xong cháo rồi hãy tính. Thực ra hắn đã bị trêu chọc tới cứng lên, may mà Mục Đông vẫn còn có chút chần chờ, cứ nắm chặt cánh tay hắn rồi chốc lát sau lại buông ra. Nguồn nhiệt sau lưng lập tức biến mất, đầu tiên Lục Nghiễn Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng tiếp đến lại có chút thất vọng. Hắn ra vẻ thờ ơ khuấy khuấy cháo trong nồi, thấy cá đã chín hết mới giơ tay mở tủ phía trên ra, định tìm xem muối để chỗ nào. Lúc này hắn chợt nghe thấy phía sau mình có thứ gì đó rơi xuống đất, xoạt một tiếng, hình như là vải vóc. Trong lòng Lục Nghiễn Chi bỗng nhiên nhúc nhích, không nhịn được thu tay lại muốn quay đầu liếc nhìn. Chỉ có điều chưa chờ hắn xoay người thì đã cảm giác thấy Mục Đông đưa tay ra mở nút buộc tạp dề phía sau hắn. Lục Nghiễn Chi nhanh chóng thấy đôi tay run rẩy của Mục Đông vòng từ sau lưng mình ra phía trước, cởi chiếc tạp dề màu vàng nhạt lại còn thêu hoa li ti trên người hắn ra. Lục Nghiễn Chi lập tức thay lòng đổi dạ. Hắn chống tay lên mặt bếp bằng đá hoa cương lạnh lẽo, thoáng chờ đợi chốc lát rồi mới quay người lại. Hắn nhìn thấy Mục Đông ở trần, mặc chiếc tạp dề hắn ghét bỏ kia lên người. Hô hấp Lục Nghiễn Chi lập tức trở nên dồn dập, khí cụ bị trói buộc trong quần cương tới hơi căng đau. Tạp dề hoa kia vừa nhìn là biết không phải chuẩn bị cho đàn ông, cho dù là hắn hay Mục Đông mặc lên thì đều hơi nhỏ. Hai đầu v* Mục Đông hiển nhiên lộ ra ngoài, nhưng lại miễn cưỡng bị vải vóc che khuất, đầu v* dựng lên cũng bị che gần phân nửa, thoạt nhìn rất có cảm giác đã nghiện còn ngại. Hình ảnh này trái lại càng khiến bụng dưới Lục Nghiễn Chi co thắt. “Sao lại chủ động đến vậy, là không nhịn được muốn tôi yêu em à?” Lục Nghiễn Chi vươn tay ôm lấy eo đối phương, kéo người đến trước mặt mình. Hắn chậm rãi xoa xoa tay trên tấm lưng trần của Mục Đông, tiếp đó thỉnh thoảng lại kéo kéo phần dây phía sau cổ cậu. Mục Đông cắn môi không dám ngẩng đầu. Đương nhiên cậu đâu thể nói cho đối phương biết, cậu là sợ tâm tư nhỏ của mình bị phát hiện, cảm giác chột dạ quấy phá, bởi vậy mới chủ động làm điều gì đó để dời sức chú ý của Lục Nghiễn Chi đi. Lúc làm điều này cậu cảm thấy bản thân có chút sợ hãi, nhưng mà thật sự một chút gan tạo phản cũng không có. Cũng may hình như Lục Nghiễn Chi chẳng suy nghĩ gì nhiều. “Quần cũng cởi.” Lục Nghiễn Chi vòng một tay qua eo đối phương, khiến cho cậu dựa sát vào người hắn, sau đó vừa được voi đòi tiên đòi hỏi thêm vừa thả những nụ hôn nhỏ vụn lên cổ và thái dương Mục Đông. Mục Đông chẳng hề do dự, lập tức không nói tiếng nào làm theo. Cậu cởi chiếc quần còn chưa kịp mặc xong, đồng thời cởi cả quần lót, từ trên đùi lột xuống. Lúc cử động cơ thể không tránh khỏi cọ cọ lên người Lục Nghiễn Chi, đầu v* lộ ra ngoài sượt qua áo sơ mi của hắn, nhanh chóng run rẩy cứng lên. Lục Nghiễn Chi hài lòng gặm cắn vành tai Mục Đông, tiếp đến đưa tay xoa nhẹ mông thịt cậu một cái rồi mới buông chàng trai có chút cứng ngắc trong lòng mình ra. Sau khi mất đi sự che đậy của quần áo, dương v*t Mục Đông liền nhếch lên cao, dễ dàng đẩy mảnh vải phía trên nhô lên thành một cục. Mục Đông hiển nhiên biết bộ dạng của mình bây giờ hạ lưu đến đâu, cậu đỏ mặt muốn che che, nhưng dưới ánh mắt trần trụi của đối phương lại chẳng dám cử động. “Thật tình sắc.” Lục Nghiễn Chi liếm môi một phát, tầm mắt trắng trợn dán vào hạ thể Mục Đông, “Em đội tạp dề lên cao như vậy, còn ướt đẫm.” Mục Đông nghe xong không nhịn được ưm một tiếng, quẫn bách không biết nên đặt tay ở đâu cho phải, nhất thời có chút hối hận vì sự kích động ban nãy của mình. Nhưng mà hiển nhiên Lục Nghiễn Chi làm gì cho chàng trai này cơ hội hối hận, hắn nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay cậu, kéo người tới gần mình lần nữa, sau đó một bàn tay khác của hắn liền trực tiếp nắm lấy khí cụ cương cứng của đối phương, xoa nhẹ mấy lần cách lớp vải mỏng. “Ưm a! A Nghiễn… Nghiễn…” Lưng Mục Đông lập tức duỗi thẳng người, eo lại thoải mái tới mềm nhũn. dương v*t cậu bị đối phương nắm trong tay xoa nắn cách một lớp vải, mặc dù chưa được kích thích tới mức trực tiếp nhất nhưng lại vì hoàn cảnh của bản thân hiện tại mà có một loại hưng phấn khác thường. Phía trước của cậu bị lớp tạp dề che lấp qua loa, phía sau lại trống rỗng chẳng có gì. Tính khí hưng phấn tới chảy nước của cậu thì đang bị bao lấy hoàn toàn, bộ phận sắp bị người đàn ông này xỏ xuyên phía sau cũng không che không cản, giống y như mong mỏi được xâm phạm. Mục Đông thở hổn hển ôm lấy cổ Lục Nghiễn Chi, tay phải không vận sức được đành phải dùng tay trái siết chặt lấy cổ tay sau gáy đối phương. Còn Lục Nghiễn Chi thỉnh thoảng lại thúc hạ thể vào người cậu, vừa thủ dâm giúp cậu vừa xoa xoa bờ mông trần trụi của cậu bằng bàn tay còn lại. “Thoải mái ư.” Lục Nghiễn Chi như có như không hỏi một câu, lập tức cảm giác được chàng trai đang treo trên người mình nhẹ nhàng rên lên, gật gật đầu. “Thoải mái cũng không cho bắn, nếu không… tôi mặc kệ em có cao trào hay không, dù có bắn rồi tôi cũng sẽ chơi em.” Mục Đông bị lời uy hiếp như vậy kích thích tới mức bắt đầu run rẩy. Bản thân cậu không hề có ý chỉ lo cho mình thoải mái, nhưng sau khi nghe được lời yêu cầu hạ lưu như vậy vẫn cảm giác thấy một tia rung động mờ mịt. Khí cụ của cậu hoàn toàn ướt đẫm, vải vóc dính dấp dán vào dương v*t cậu, gần như có thể bị Lục Nghiễn Chi vắt ra nước mỗi lần xoa nắn. “Vậy anh… sao còn chưa tiến vào.” Cậu hạ quyết tâm, nặn ra lời cầu hoan không biết xấu hổ từ giữa kẻ răng, chỉ hy vọng Lục Nghiễn Chi có thể nhanh chóng tha cho mình, khiến cho cậu sớm cởi bỏ được chiếc tạp dề dính đầy tinh dịch này ra. Cho dù là trần truồng toàn thân bị đâm vào, đều khiến cậu dễ chịu hơn so với việc đeo tấm vải này. Nhưng mà Lục Nghiễn Chi nào để cho báo nhỏ của hắn toại nguyện. Ngược lại hắn quả thực đã mất hết nhẫn vại, xoay người cẩn thận đẩy chàng trai trong lòng lên mặt đá cẩm thạch, làm cho đối phương quay lưng về phía mình, cúi người xuống nâng eo cậu lên. Thế nhưng hắn lại chẳng hề có ý cởi tạp dề ra, trái lại còn trực tiếp cầm lấy chai dầu ô liu gần đó, đổ một ít ra lòng bàn tay làm bôi trơn mở rộng cho đối phương. Lần này tạp dề trên người Mục Đông lập tức rũ xuống vì trọng lực, khí cụ sau khi thoát khỏi vải vóc che đậy vẫn cứ ẩm ướt dính dính, trên chiếc tạp dề lại có một mảng lớn vừa ướt vừa nhăn, thật khó mà giữ được như chủ nhân của nó. Nhất thời Mục Đông không để ý tới nỗi khó chịu vì hậu huyệt bị căng ra, chỉ lo dùng khuỷu tay phải cẩn thận chống đỡ trên mặt đá lạnh lẽo, sau đó vòng tay tới sau lưng mình định bụng mở nút buộc tạp dề ra. Thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại bắt lấy cổ tay cậu đè nó về trên mặt đá lần nữa. “Không cho cởi, mặc nó làm với tôi.” Cùng lúc nói ra lời này Lục Nghiễn Chi đã cắm vào ba ngón tay, cũng đã mò tới tuyến tiền liệt của đối phương, trình độ bôi trơn của dầu ô liu coi như không tồi, ngón tay hắn khuấy đảo bên trong huyệt đạo. Lúc Mục Đông không cam lòng phát ra một tiếng hừm trầm thấp, hắn liền trực tiếp đâm vào tuyến tiền liệt của cậu, khiến cho cậu run rẩy eo rên rỉ thành tiếng, chẳng còn sức lực mà phản kháng nữa. “Sao thế, không phải là em thích nó, cảm thấy nó dễ nhìn ư.” Lục Nghiễn Chi xấu xa đùa bỡn chàng trai trước mặt, sau đó tự cởi đai lưng và phẹc mơ tuya quần mình, giải phóng dương v*t hắn. Hắn rút ngón tay ra cọ cọ vào khe mông đối phương, sau đó áp tính khí lên chen vào hậu huyệt bóng loáng của Mục Đông từng chút từng chút một. “A ưmm –” Trong giây lát Mục Đông không để ý tới việc phản bác, cảm giác bị xen vào quá mức rõ ràng, cơ vòng chậm rãi căng ra tạo thành khoái cảm ma sát không quá kịch liệt, nhưng cứ kéo dài liền khiến người ta khát cầu. Lần này Lục Nghiễn Chi tiến vào rất chậm rãi, giống như muốn để cho cậu tỉ mỉ cảm nhận quá trình bị xâm nhập này, dường như có thể khiến cậu biết được huyệt thịt chặt chẽ của mình bị mở rộng từng chút như thế nào, sau đó bao lấy dương v*t vừa nóng bỏng vừa cứng rắn của đối phương. Lúc rốt cuộc cũng đâm cả cây vào thân thể cậu, Lục Nghiễn Chi liền cúi người xuống ghé vào lỗ tai Mục Đông, đồng thời còn đưa tay vén chiếc tạp dề đang rũ xuống, dùng miếng vải ẩm ướt này cọ lên bắp đùi cậu một phát. “Đúng rồi, có cái này, còn có thể lau cho em bất cứ lúc nào, đỡ phải để em quá mức ẩm ướt, nhỏ nước khắp mọi nơi.” “A!” Nỗi xấu hổ của Mục Đông gần như bị lời miêu tả hạ lưu này đánh nát trong nháy mắt, nhất thời cậu run cầm cập tới mức có chút đáng thương, cứ như bị lạnh run. Cũng may Lục Nghiễn Chi thấy đủ thì thôi, biết báo nhỏ dưới thân thật sự chịu hết nổi, hắn không nói gì kích thích đối phương nữa, chỉ cúi đầu hôn lên gáy cậu như đang động viên, sau đó vừa động eo xuyên vào cơ thể cậu vừa thuận đường hôn lên môi cậu, cuối cùng mới nhẹ nhàng gặm cắn nơi đường cong bờ vai cậu. Hắn đâm chọc không quá mãnh liệt, cũng rất chăm sóc tuyến tiền liệt của đối phương, thỉnh thoảng còn cố gắng cọ sát liên tiếp, khiến cho chàng trai dưới thân cứ hừ hừ trầm khàn kêu lên. “Tuyệt thật… Mục Đông, bên trong em thật sự quá thoải mái.” “A ưm… aaa, đừng nói nữa…” Mục Đông chẳng hề thấy vinh hạnh vì lời khích lệ này chút nào, cũng vì lời nói của đối phương mà cậu càng thêm nhạy cảm, bây giờ chỉ cảm thấy Lục Nghiễn Chi vẫn đang trêu chọc mình. “Tại sao không thể nói…” Vì khoái cảm do dương v*t được đè ép hút lấy mà Lục Nghiễn Chi thở hổn hển, không tự chủ được tăng nhanh tốc độ đâm chọc, dần dần khiến vùng quanh miệng huyệt Mục Đông bị va chạm tới đỏ lên, đồng thời còn phát ra nhịp tiếng vang, “Tôi cảm thấy rất thoải mái, bên trong báo nhỏ vừa ẩm vừa mềm, lại còn hút lấy tôi, tôi rất thích đây.” Hắn nói xong liền cúi người xuống nhẹ nhàng đè đối phương lại, chạm môi vào vành tai cậu, thỉnh thoảng còn gặm cắn một chút, giống như không nghe thấy cậu đang xấu hổ phản bác. Mục Đông nhanh chóng không còn sức lực tranh luận với hắn nữa, không chỉ bị hắn đâm chọc đến mức huyệt đạo co rúc liên tục mà dần dần còn bắt đầu lắc eo, vô thức nghênh hợp va chạm của hắn, khiến cho hắn có thể đâm tới nơi càng sâu hơn. Dịch ruột non từ từ bị khí cụ quấy đảo tràn ra ngoài cơ thể theo quá trình giao hợp, khiến vùng xung quanh miệng huyệt trở nên ướt át, còn phát ra cả tiếng nước dính dấp. Dịch thể trộn lẫn vào nhau không chỉ dính ướt quần Lục Nghiễn Chi mà còn chảy xuống dọc theo hai chân mở rộng của Mục Đông, khiến chỗ đó trở nên rối tinh rối mù. Lục Nghiễn Chi không thật sự lấy tạp dề đi lau, bây giờ hắn chẳng nhịn được trêu đùa đối phương, đang đắm chìm trong khoái cảm do nhục dục mang tới, mỗi một va chạm đều khiến mông đối phương run lẩy bẩy, cùng với tiếng gào đứt quãng của người dưới thân càng khiến dòng máu trong người hắn chảy gia tốc. Chẳng biết là ai câu dẫn ai trước tiên, trận tình sự này cuối cùng vẫn từ từ nóng lên, trở nên kịch liệt. Eo Mục Đông bị cổ tay Lục Nghiễn Chi giữ cố định dưới thân hắn, đã bị bóp tới đỏ bừng, gần như hòa làm một với vết trói hôm trước còn lưu lại. Mục Đông bị thao lộng đến mức hoàn toàn không còn sức lực, cũng không thể chủ động lắc eo mà chỉ mềm nhũn nằm nhoài trên mặt đá, phát ra tiếng rên rỉ run rẩy đặc sệt, cơ thể bị va chạm nhanh chóng làm cho run rẩy hết lần này tới lần khác. “A Nghiễn… A, a ưmm, em muốn… A!” Lời nói đứt quãng của cậu không mạch lạc nổi, chẳng bao lâu đã lên tới bờ vực cao trào, chính cậu cũng không còn sức mà tự an ủi hạ thể cứng rắn, chỉ có thể thấp giọng cầu xin, ngóng trông người đàn ông đang đâm vào sau lưng cậu có thể giúp cậu. Lục Nghiễn Chi nghe vậy quả nhiên liền duỗi tay ra nắm chặt lấy hạ thể đối phương, siết lấy nó dùng sức xoa nắn mấy lần, ngay lập tức khiến cho Mục Đông hét to duỗi thẳng cơ thể, hậu huyệt co rút nhanh một trận, kẹp đến mức hắn hơi đau đau, nhưng nhiều hơn chính là khoái cảm được hút chặt vào. “Ha… Mục Đông, em kẹp thật là lợi hại… Aa, từ từ bắn, tôi cũng sắp rồi…” Mồ hôi của Lục Nghiễn Chi không ngừng nhỏ giọt xuống tấm lưng ửng hồng của Mục Đông trong lúc nói chuyện. Cậu ra sức lắc đầu, thân thể giãy giụa khiến cho những giọt mồ hôi kia trượt xuống dưới, tạo thành từng vệt từng vệt nước. “Không, không được! A… sờ em mà không, không cho em bắn… Em không nhịn được, a ưmmm!” “Chỉ chút nữa… Ngoan.” Lục Nghiễn Chi càng nói như vậy trên tay lại càng ra sức xoa nắn tính khí kia, còn cọ cọ ngón tay dọc theo hình dáng rồi trượt ngang khe hở, gần như lập tức khiến dương v*t đối phương co rúm một trận. dương v*t của hắn cũng bị vách thịt của Mục Đông hút lấy liên tục trước khi cao trào, lập tức muốn bắt ra. Cuối cùng Lục Nghiễn Chi liền siết lấy eo cậu mạnh mẽ đâm rút mười mấy lần, đến lúc đối phương không giữ được nữa, cong lưng co giật hạ thân bắn vào trong tay hắn, hắn cũng thở hổn hển thấp giọng rên rỉ ra tiếng, bắn vào bên trong huyệt đạo đang khép mở không ngừng của cậu. Sau khi bị bắn vào trong Mục Đông triệt để kiệt sức, nếu như không nhờ cậu dùng tay chống đỡ thì đã trượt té rồi. Vì vậy Lục Nghiễn Chi cũng không vội rút dương v*t ra, trái lại còn giữ nguyên tư thế đó kéo người lên ôm một lát. Mục Đông dựa vào người hắn không tự chủ được có chút mệt mỏi rã rời, rõ ràng vừa mới xuống giường không bao lâu, vậy mà vẫn bị sự uể oải và thỏa mãn sau cao trào làm cho có chút lười nhác. “Đừng ngủ, coi chừng cảm lạnh.” Lục Nghiễn Chi giơ tay nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt người trong lòng, cong khóe miệng hôn lên bên tai đối phương. Mục Đông cảm thấy ngưa ngứa, theo bản năng tránh né một chút, nhưng sau đó lại chủ động lại gần cọ đỉnh đầu vào mặt hắn. Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng nở nụ cười, hắn từ từ rút dương v*t đã mềm xuống ra, sau đó bế Mục Đông vào buồng tắm dọn dẹp một lần. Chờ tới lúc hai người tắm rửa sạch sẽ định mặc quần áo, Lục Nghiễn Chi mới phát hiện quần và quần lót của hắn đều không thể mặc tiếp, bên trên không chỉ dính các loại dịch thể mà còn thấm cả vết dầu ô liu. Hắn lười giặt, thẳng tay ném đi, sau đó lấy quần áo của Mục Đông mặc vào. Đương nhiên quần lót cũng là mặc của đối phương, tuy rằng hắn có mang theo, nhưng hôm qua mới vừa giặt xong, bây giờ còn chưa khô. Lúc mặc đồ Lục Nghiễn Chi không hề có chướng ngại tâm lý, ngược lại không biết Mục Đông tưởng tượng ra cái gì, trên mặt vẫn cứ đỏ bừng một mảng. Lục Nghiễn Chi vừa định chế nhạo đối phương, lại đột nhiên cảm thấy hình như mình đã quên mất cái gì. Chỉ chốc lát sau, hắn mới hậu tri hậu giác nhớ tới một chuyện chết người. Mới rồi hắn bị Mục Đông câu dẫn đến va chạm phát nổ, vẫn chưa có tắt bếp. Bây giờ đã hơn một tiếng trôi qua, đồ trong nồi chắc là hết ăn được nữa rồi. Hắn không khỏi thở dài, sau đó nhéo mặt Mục Đông một phát, đứng dậy đi tới kệ bếp. Ban đầu Mục Đông còn không biết vì sao mình lại bị nhéo, chờ tới khi thấy hướng đi của hắn mới cảm giác như bị đập một phát, nhớ đến nồi cháo bị lãng quên trên bếp lửa. Xuất phát từ một loại chột dạ không thể nói rõ, Mục Đông cũng xông tới liếc mắt nhìn vào nồi. Chỉ thấy mấy thứ trong nồi đã khét thành một đống. Lúc nấu cháo Lục Nghiễn Chi vẫn luôn để lửa nhỏ, cho nên may mắn là không có khét cạn, chỉ có điều nước đã khô hơn phân nửa. Thế nhưng dù vậy, gạo cá rau trong nồi đều cháy mất, mấy thứ rau màu xanh còn có thể nhận biết được, nhưng gạo và cá màu trắng đã hoàn toàn trộn lẫn vào nhau không phân biệt nổi. Có chút thê thảm vô cùng. “Uầy, mang đi đổ thôi, em muốn ăn cái gì, mau lấy di động gọi thức ăn ngoài đi.” Lục Nghiễn Chi nói xong liền bưng nồi lên, định đem cái đống bùi nhùi không rõ là gì kia xử lý cho xong. Thế nhưng hắn còn chưa kịp xoay người thì Mục Đông đã vươn tay nắm lấy cổ tay hắn. “Đừng đổ.” Lục Nghiễn Chi nhướn lông mày, còn chưa kịp nói gì đã thấy cậu đưa tay ra muốn giành lấy cái nồi trong tay mình. “Sao lại muốn đổ… Chỉ là không đẹp mắt chút thôi, chưa hỏng mà.” Lục Nghiễn Chi tưởng là Mục Đông đang nói đùa. Hắn né đi không cho cậu đụng vào nồi, nhưng nào ngờ đối phương lại thật sự không cho hắn đi, thậm chí còn giơ tay ra giành với hắn. “Đừng đụng vào! Cẩn thận nóng… Được rồi tôi không cướp với em. Em lui lại, tôi để nồi lên bàn có được không?” Bấy giờ Mục Đông mới rút tay về, lúc Lục Nghiễn Chi đặt nồi cháo kia lên bàn, cậu liền cầm lấy bát và muỗng súp trong tủ ra, tự múc cho mình một chén. Lục Nghiễn Chi không khỏi có chút bất đắc dĩ. “Mục Đông, em miễn cưỡng bản thân mình ăn cái này làm gì, hửm? Nếu như bởi vì là tôi nấu, sau này tôi lại nấu cho em không phải tốt rồi ư.” “Không miễn cưỡng… Em muốn ăn.” Mục Đông lại kiên trì che chở bát của mình. Cậu nhận ra Lục Nghiễn Chi lúc nào cũng có thể cướp nó đi, cho nên liền thẳng thắn dùng cánh tay phải vòng quanh cái chén. Đối phương sợ làm tổn thương tới tay của cậu, đương nhiên không dám ép buộc mạnh bạo. Lục Nghiễn Chi quả thực hết cách với người trước mặt, sau khi giằng co một hồi, hắn chỉ có thể xoay người đi xắt một bát hành bưng tới, bốc một nắm bỏ vào trên mặt cháo, tốt xấu gì thoạt nhìn cũng không quá tệ hại. Thế là Mục Đông hài lòng múc một muỗng đút vào miệng, trên gương mặt không hề có chút dáng vẻ miễn cưỡng nào. “Ăn ngon.” Sau khi cậu nuốt xuống muỗng cháo khét kia, liền nhìn vào đôi mắt Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng nói. Mục Đông thật sự cảm thấy ăn ngon. Tuy rằng bỏ muối ít nên hơi nhạt, miếng cá không ra hình dạng trộn lẫn với phần gạo nát vụn, thế nhưng cậu lại cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn lên. Lục Nghiễn Chi bị hai chữ thật lòng này chấn động tới mức đầu quả tim tê rần. Hắn im lặng nhìn đối phương nửa ngày, chờ tới lúc cháo khét trong chén cậu vơi đi phân nửa, hắn mới thở dài, sau đó đứng lên đi lấy bộ chén đũa khác tự múc cho mình một chén.