<img alt=10947033b207aedc3cf6f58b48b21355 src="https://static./chapter-image/hop-dong-bao-duong/10947033b207aedc3cf6f58b48b21355.jpg" data-pagespeed-url-hash=1677637129 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Nhưng thì ra, có một số việc không có cách nào quên được. — Nhưng mà vậy cũng đâu liên quan gì, tóm lại hắn đã sớm đưa ra quyết định. Vào thời điểm người đó bước lên máy bay, đối phương đã hoàn toàn không còn quan hệ gì tới thế giới của hắn. Còn Mục Đông, không đáng vì vậy mà phải chịu oan ức. Hắn muốn nuôi dưỡng con báo này thật tốt, không hề giống như… người thanh niên luôn cần mình che chở trong trí nhớ kia. Tuy rằng Lục Nghiễn Chi chẳng tin tưởng lắm vào sức phán đoán của bản thân trong phương diện này, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn che chở Mục Đông nhiều hơn một chút. Nghĩ đến đây rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt có chút nôn nóng của Mục Đông, không chờ đối phương mở miệng giải thích, hắn đã vươn ngón trỏ chặn môi cậu lại, khiến cho đối phương không thể không nuốt những lời đã ra tới khóe môi xuống. “Xuỵt, đừng nóng vội.” Vừa nói Lục Nghiễn Chi vừa nhấn hết dãy số chưa nhập xong trong di động, sau đó gọi đi. Phương Hàm nhanh chóng tiếp điện thoại, một bên hắn vừa ấn ấn ngón tay lên môi dưới hơi khô nứt của Mục Đông, một bên vừa dặn dò người ở đầu kia điện thoại đến dọn dẹp hiện trường. Chuyện như vậy Phương Hàm đã sớm làm quen tay, không chỉ chạy tới trong vòng có ba phút mà hơn nữa còn tìm được nguồn gốc của chiếc thẻ phòng bị tuồn ra kia, cũng thẳng thắn dứt khoát bảo quản lý khách sạn sa thải gã trực ban ngay tại chỗ. Lúc Trình Hạo nghe Phương Hàm báo cáo chuyện này với Lục Nghiễn Chi, gương mặt gã lập tức lộ ra vẻ hốt hoảng, thân thể không tự chủ được cứng lại, thậm chí tay chân còn nhanh chóng lạnh đi. Tuy rằng Phương Hàm không nhắc tới gã, có điều phương thức xử lý này nói rõ gã đã thua rồi. Trình Hạo bọc kín áo tắm quanh mình lại, sau đó loạng choạng đứng lên, muốn dùng bộ dạng sắp sụp đổ này để thể hiện sự vô hại của bản thân nhiều hơn một chút. Gã không nghĩ ra rốt cuộc đã sai sót chỗ nào, gã đành phải thừa nhận lần này bản thân đã thất bại, nhưng cũng không muốn mình thua triệt để như vậy. Gã cảm thấy mình căn bản không kém Mục Đông điểm nào, lại càng không tin đối phương có thể duy trì được lâu, người như Lục Nghiễn Chi sao có thể lâu dài với một bạn tình không hiểu phong tình như vậy chứ. Nhưng gã còn chưa kịp nghĩ ra cách để bản thân thu được thêm chút chú ý, Lục Nghiễn Chi đã trực tiếp quyết định số mệnh của gã chỉ bằng một câu. “Bảo người đại diện của cậu ta đến đón người, dạy dỗ cho tốt rồi hãy thả ra.” Trình Hạo thoáng cắn chặt răng, sau khi giật mình một lát, rốt cuộc cũng không nhịn được vặn vẹo sắc mặt. Đến cả Mục Đông cũng hiểu rõ, ý tứ của những lời này là từ giờ sẽ đóng băng đối phương một thời gian. “Lục tổng!” Trình Hạo không cam lòng, muốn tiến tới cạnh Lục Nghiễn Chi giữ đối phương lại thì bị Phương Hàm chắn ngang. Đương nhiên gã chẳng dám động thủ với Phương Hàm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Nghiễn Chi rời khỏi phòng đi về phía thang máy. Mục Đông đứng trù trừ tại chỗ một chút, nhất thời không dám chắc có nên theo sau hắn hay không. Lúc Lục Nghiễn Chi bước đi không hề bảo cậu phải làm gì, mà gương mặt của hắn cũng chẳng dễ nhìn, điều này khiến cậu có chút chần chờ. Cậu không nhịn được nghiêng đầu nhìn Phương Hàm, lập tức thấy đối phương liếc mắt ra hiệu với mình, ý bảo cậu đừng đứng đơ người ở đây nữa. Vì vậy Mục Đông cắn môi, sau đó cất bước đuổi theo. Lúc cậu đuổi kịp Lục Nghiễn Chi, đối phương đã đứng chờ ở cửa thang máy. Thang máy vừa vặn lên đến tầng bốn, cửa mở ra hắn mới quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu. “Sao động tác chậm chạp vậy.” Lúc nói lời này giọng điệu Lục Nghiễn Chi rất bình thản, nhưng lại khiến Mục Đông lập tức thả lỏng hơn một chút. “Xin lỗi…” Lục Nghiễn Chi thờ ơ chẳng hề động lòng vì lời này. Sau khi bước vào thang máy, đợi chàng trai bên cạnh cũng bước theo, hắn liền bấm nút xuống tầng hầm thứ hai. “Lục tổng, xin lỗi.” Sau khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Mục Đông mới nhẹ giọng lặp lại một lần. Lần này Lục Nghiễn Chi nghiêng đầu liếc mắt nhìn đối phương, dưới ánh nhìn của hắn Mục Đông mất tự nhiên rũ mắt xuống, thế nhưng lại nhích nhích lại gần hắn hơn, gần như kề sát lên người Lục Nghiễn Chi. Khoảng cách thân cận như vậy khiến đầu ngón tay hắn hơi ngứa, cũng không rõ tại sao tâm trạng hắn lại dần dần bình tĩnh hơn. Hiện giờ hắn chỉ cần vươn tay là có thể trực tiếp kéo đối phương vào lòng, có điều kiêng dè máy quay trong thang máy nên hắn vẫn nhịn lại không hề nhúc nhích. Nhưng Mục Đông lại cho rằng Lục Nghiễn Chi thật sự giận mình vì lời Trình Hạo, cho nên lúc nói chuyện giọng điệu cậu có chút thận trọng, nghe vừa nặng nề vừa khàn khàn. “Tôi… Lúc đó tôi nói câu ấy, là bởi vì có người cố ý tiếp cận tôi, nói lời khách sáo với tôi. Tôi chỉ nghĩ không muốn bị người đó dây dưa nên mới nói thế, tôi không phải… không phải không muốn cùng ngài, cũng không phải muốn rũ sạch quan hệ với ngài.” Nói tới đây Mục Đông hơi dừng một chút, hít thở mấy hơi rồi mới nói tiếp. “Bây giờ tôi, đã hối hận vì lúc trước nói vậy rồi.” Lục Nghiễn Chi nghe đến đó có hơi ngẩn ra, hắn thấy vành tai đối phương đã đỏ lên một chút nhưng vẫn cứ cúi đầu, khi nói chuyện cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn hắn. Trong lòng hắn đã mềm nhũn, cuối cùng vẫn không nhịn được nhích lại gần, làm bộ như thì thầm mà cọ cọ môi lên vành tai đối phương. Mục Đông hơi run run một chút vì đụng chạm ấm áp mà kích thích này, xúc cảm ngứa ngáy như dòng điện nhỏ khuếch tán ra từ tai, khiến cho lòng cậu cũng bắt đầu chua xót. Cậu hơi hoảng hốt vì tiếp xúc thân mật như vậy, lát sau mới ý thức được đối phương làm thế này có lẽ là đang động viên mình. Cho nên nói, Lục Nghiễn Chi như vậy là không trách cậu sao? Mục Đông có hơi không dám chắc nhìn về phía Lục Nghiễn Chi, thế nhưng lúc này thang máy vừa vặn xuống tới bãi đậu xe tầng hầm, cửa vừa mở đối phương đã cất bước ra ngoài, cậu chỉ kịp nhìn thấy gò má hắn. “Cậu còn đứng ngốc ra đó làm gì, thang máy sắp đóng cửa rồi.” Lục Nghiễn Chi bước vài bước liền xoay người lại nhìn Mục Đông. Trên thực tế còn mười mấy giây nữa thang máy mới đóng cửa, nhưng hắn lại cố ý nói vậy rồi cong khóe môi dang tay về phía đối phương. Hắn nhìn thấy Mục Đông hơi run rẩy hạ vai vì lời của mình, lập tức bước nhanh vài bước theo bản năng, không tự chủ được muốn thuận theo động tác mà nhào vào lòng hắn. Có điều đối phương vẫn kịp tỉnh táo lại vào giây cuối cùng, trước khi đâm vào ngực hắn đã miễn cưỡng dừng bước. Hắn đành trực tiếp vòng tay lại ôm lấy cậu thật chặt, xóa sạch chút khoảng cách cuối cùng này. Mục Đông được hắn ôm lấy vô thức rụt người, sau đó mới thả lỏng cơ thể dùng sức ôm lại hắn, cúi đầu cọ cọ lên bả vai hắn mấy lần. “Làm gì đây, không phải là chùi nước mắt lên vai tôi đấy chứ?” Lục Nghiễn Chi bị cậu cọ đến loạng choạng, không khỏi vỗ gáy đối phương, “Hơi lạnh mặt với cậu một chút mà đã làm nũng với tôi như vậy, sau này có phải là không được làm gì cậu nữa đúng không?” “… Tôi không khóc.” Câu nói của hắn khiến gương mặt Mục Đông nóng lên, quả thực cậu chẳng hề có ý rơi nước mắt, chỉ là muốn thông qua loại tiếp xúc thân thể này để giảm bớt nỗi lo lắng trong lòng. Có điều Lục Nghiễn Chi nói vậy ngược lại càng khiến cậu thả lỏng tinh thần, lặp lại lời “Xin lỗi” lần nữa, sau đó cứ vậy chuyển trọng tâm cơ thể lên người đối phương, để bản thân mình và hắn dính sát vào nhau. Nhờ đó nhiệt độ thân thể đối phương đều truyền sang đây, cảm giác ấm áp này khiến cậu cảm thấy như bản thân mình được yêu thương vậy. Mặc dù đứng ôm nhau trước cửa thang máy như vậy rất kỳ quái, thể nhưng cậu lại chẳng hề muốn buông tay. “Được rồi, không trách cậu, vốn cũng đâu phải lỗi của cậu.” Lục Nghiễn Chi không phát hiện ra ý nghĩ không muốn di chuyển của cậu, chỉ vỗ lưng người trong lòng như đang vuốt lông. Hắn biết rõ bản thân chẳng có lý do gì trách cứ lời đối phương nói, khi đó hắn cũng chỉ xem cậu như bạn tình mà thôi, nào có lập trường yêu cầu Mục Đông chuyện gì. Muốn trách chỉ có thể trách chính hắn không nhịn được kích thích, bị hồi ức ảnh hưởng rồi lại dính đến đối phương. Hắn nghiêng đầu hôn lên thái dương Mục Đông, đợi cậu ngẩng đầu rồi mới buông tay thả người ra khỏi ngực. “Lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà.” Vừa nói hắn vừa lấy chìa khóa xe trong túi ra mở khóa chiếc ô tô gần đó, sau đó bước đến mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển. Mục Đông đứng tại chỗ trong chốc lát, vừa rời khỏi vòng ôm kia cậu liền vô thức siết chặt lấy quần áo, sau đó mới bước theo đối phương vòng sang bên kia ngồi vào vị trí phó lái. Cậu vừa cài dây an toàn vừa dùng dư quang liếc sang bên cạnh, nhất thời cảm thấy có hơi thất vọng. Muốn đưa cậu về nhà… Có nghĩ là, hôm nay cũng… không làm sao? Từ sau buổi party mặt nạ lần trước Lục Nghiễn Chi chưa từng muốn cậu thêm lần nào. Hiện giờ cậu ngược lại còn mong có thể được đối phương đòi hỏi, cho dù chỉ là thân thể cũng mang lại cho cậu một loại cảm giác an toàn khó có thể diễn tả bằng lời. Đặc biệt là sau khi đánh đuổi một người đàn ông khác muốn bò lên giường hắn. Nhưng đương nhiên cậu nào có mặt mũi nói ra loại nhu cầu bí ẩn này khỏi miệng, chỉ có thể buồn phiền nhích đầu tựa lên cửa sổ, sau đó nhìn chiếc xe chạy ra khỏi bãi đỗ hòa vào màn đêm. Số lượng xe cộ trên đường chính vẫn cực kỳ dày đặc, ánh đèn nê ông và đèn xe hòa chung với nhau, tạo thành một loại biểu tượng phồn hoa của phố xá. Sau khi Lục Nghiễn Chi lái xe rẽ vào một con đường khác, rốt cuộc hai bên đường cũng dần trở nên vắng lặng hơn một chút. Xe chạy hơi nhanh, đường cũng không đông, xe cộ trong tầm mắt nhanh chóng ít đi, chẳng biết từ lúc nào dường như cả con đường chỉ còn mỗi chiếc xe này. Mãi đến tận một tiếng sau, rốt cuộc Mục Đông cũng phát hiện có gì đó sai sai. Tuy rằng cậu vẫn luôn nhìn phố xá ngoài cửa sổ, nhưng thực ra lại là đang ngẩn người, căn bản chẳng hề chú ý xe lái đến chỗ nào. Cậu bắt đầu cảm thấy sai sai là vì tiếng báo giờ phát ra từ radio. Khoảng cách từ khách sạn đến nhà cậu hình như đâu xa vậy, cần nửa giờ chạy xe thôi mới đúng. Lúc này cậu mới phục hồi tinh thần nhìn kỹ chung quanh, đến khi phát hiện ra đến đèn đường cũng thưa thớt thì mới ý thức được Lục Nghiễn Chi đã đưa mình ra khỏi thành phố. “Lục tổng… Ngài đưa tôi đi đâu?” “Không phải đã nói với cậu là đưa cậu về nhà sao.” Lục Nghiễn Chi thuận miệng đáp một câu, sau đó đánh vô lăng nhân lúc đèn xanh lái vào một con đường hẻo lánh hơn nữa. “Nhưng mà nhà tôi không…” Mục Đông không nhịn được ngồi thẳng người lại nhìn về phía hắn, có điều mới nói được nửa câu cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì, vì vậy nửa câu sau liền trực tiếp nghẹn lại trong cổ, xém chút nữa khiến bản thân cậu không thở nổi. “Đầu óc cậu nghĩ cái gì vậy hả, đã sắp tới nơi rồi mới phản ứng được, có phải nếu tôi đưa cậu ra chợ đêm bán thì cậu cũng quên cả chạy luôn không, hửm?” Lục Nghiễn Chi nhìn bộ dạng đối phương, không nhịn được chế nhạo một câu, vừa nói vừa chậm rãi giảm tốc độ xe, chẳng bao lâu đã dừng lại trước cổng vào một khu nhà nhìn có chút khiêm tốn. Cổng vào được hai cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn chặn lại, bên cạnh cũng không có bảo vệ canh gác. Lục Nghiễn Chi lấy điều khiển từ xa trong ngăn chứa đồ trên cửa xe ra ấn một cái, ngay sau đó cánh cửa trước mặt liền chậm rãi chuyển động, trượt sang hai bên.