Cảm giác vì một người con gái mà cố gắng đến trắng đêm, bay về từ Nhật Bản, không ngại mệt nhọc quay về vì cô ấy rồi lại bắt gặp cô gái mà bản thân ngày đêm mong nhớ đang ở cùng người anh em chí cốt của mình là như thế nào? Lãnh Dật Hiên đang không biết ứng xử thế nào cho phải, giống như đang bắt gian vợ ngoại tình vậy, cảm giác cực kì khó tả. “Aiyo, nhớ tôi đến nỗi vừa về đã chạy đến đây tìm tôi à? Còn mua cả hoa nữa, nhưng tôi không thích hoa hồng, tặng kim cương có phải hơn không?” An Dụ Vân lại càng bất ngờ hơn khi Phong Kiện Lôi tiến đến nhiệt tình với Lãnh Dật Hiên như bạn bè quen biết lâu năm. Cô ngốc luôn rồi, cái sự tình nhập nhằng gì đang diễn ra vậy? Lãnh Dật Hiên vẫn chăm chăm nhìn vào An Dụ Vân, Phong Kiện Lôi thấy thế càng nhiệt tình. “Giai nhân mà tôi kể cho cậu là cô ấy đó, có phải rất xinh đúng không?” “Ừ, rất xinh.” “Sao đấy? Hai người nhìn nhau như thế là muốn ăn tươi nuốt sống nhau ấy à?” Phong Kiện Lôi vẫn không thể biết được quan hệ nhập nhằng của An Dụ Vân với Lãnh Dật Hiên, vô tư bình phẩm chuyện đời. Lãnh Dật Hiên muốn bốc khói luôn rồi, bàn tay hắn cầm bó hoa lớn siết chặt lại, An Dụ Vân vẫn không định đi về với hắn hay sao? “Em không định về nhà sao?” “Anh về khi nào sao không nói cho em?” “Không nói mới nhận ra được hoá ra em ra ngoài với cái tên điên này.” Phong Kiện Lôi muốn nổ cả não, tình huống gì đây? Hai cái con người này là quen nhau sao? Lại dùng cái ngữ điệu đó mà nói chuyện với nhau nữa… Đầu óc linh hoạt của Phong Kiện Lôi có hoạt động hết công suất cũng không tiêu hoá được cái chuyện đang diễn ra này. “Không phải như anh nghĩ đâu, em và anh ấy chỉ là bạn.” “Anh mặc kệ, đi về nhà với anh.” “Vâng.” An Dụ Vân ngoan ngoãn cụp mắt xuống đi về cùng Lãnh Dật Hiên, Phong Kiện Lôi ngu ngốc đứng nhìn, ngàn vạn câu hỏi trong đầu liên tục nảy số không biết nên hỏi câu nào trước. Anh nhìn theo hai người họ rời đi, bỗng chốc trở thành người thừa. “Ủa ơ kìa, hai người đi đâu đấy? Không giải thích cho ông đây cái gì à?” “Sau sẽ nói chuyện với cậu sau.” An Dụ Vân nhìn theo Phong Kiện Lôi, ánh mắt chứa đầy ẩn tình chưa nói. Phong Kiện Lôi nghệch mặt ra nhìn hai người ngồi lên xe rời đi, rốt cuộc cũng tiêu hoá kịp được chuyện này. An Dụ Vân là người con gái trong truyền thuyết đã làm xiêu đổ Lãnh Dật Hiên sao? Thật không tin được, quả dưa này to quá anh ăn không nổi, bội thực, bội thực rồi! Trên xe, An Dụ Vân im lặng không nói câu gì, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, cô len lén đưa mắt nhìn Lãnh Dật Hiên. Có vẻ như là Lãnh Dật Hiên đang giận lắm, cô nhìn được hắn có vẻ rất mệt mỏi, chỉ mới vài ngày trôi qua nhưng trông hắn xuống sắc trông thấy. An Dụ Vân thấy có lỗi, hắn bận rộn đến như vậy cô còn làm cho hắn lo lắng thêm. “Dật Hiên…” Về đến nhà, Lãnh Dật Hiên mang đồ lên lầu, An Dụ Vân ủ rũ đi theo, hắn cũng không thèm đếm xỉa đến cô, vừa vào phòng liền sửa soạn quần áo chuẩn bị đi tắm. An Dụ Vân không chấp nhận được người đàn ông này cứ lờ cô đi như thế, đánh bạo nắm lấy áo hắn. “Dật Hiên… em xin lỗi.” “Anh đang rất mệt, người rất bẩn, rất khó chịu, để anh đi tắm rồi vào em muốn nói gì thì nói.” “Em tắm cho anh…” “Không cần đâu.” Lãnh Dật Hiên là không muốn ở trong phòng tắm hung hăng muốn An Dụ Vân thêm lần nữa. Trời lập đông rồi, rất lạnh, hôm trước hai người xảy ra hoan ái trong phòng tắm, hắn để An Dụ Vân lên bồn rửa mặt bằng đá, không phải không thấy cô bị lạnh đâu. Ấy nhưng ngữ khí vốn đã lạnh nhạt của Lãnh Dật Hiên lại làm cho An Dụ Vân hiểu nhầm là hắn không cần cô nữa, cô ủ rũ ngồi xuống giường, tự trách bản thân. Lãnh Dật Hiên tắm xong rồi, tựa hồ cũng rối ren không biết nên làm thế nào nên tắm vội tầm mười lăm phút rồi trở ra ngay, hắn sợ hắn quay trở ra lại không thấy An Dụ Vân đâu nữa. Ấy nhưng An Dụ Vân vẫn ngồi đó, ngoan ngoãn đợi hắn, ánh mắt nhìn hắn chờ mong. “Dật Hiên!” An Dụ Vân nhào đến ôm chặt lấy hắn, cách một lớp áo choàng tắm còn cảm nhận được thân nhiệt nóng nóng vừa tắm xong của Lãnh Dật Hiên. Lãnh Dật Hiên ôm lấy cô, khẽ vỗ vỗ lên lưng cô. Hắn đúng là càng ngày càng dễ tính với cô, như thế nào cũng không giận nổi. “Dật Hiên… Em không phải như anh nghĩ đâu. Em không biết anh ấy là bạn của anh, em với anh ấy cũng chỉ là bạn bè bình thường.” “Anh chưa hỏi em cái gì mà.” “Em không muốn anh hiểu nhầm… Dật Hiên… Em không muốn anh giận.” Lãnh Dật Hiên ngồi xuống ghế sofa, ôm theo An Dụ Vân ngồi trong lòng hắn, dịu dàng vuốt ve lấy cô. Hắn không giận, bởi vì hắn biết An Dụ Vân sẽ không vì Phong Kiện Lôi mà làm chuyện xấu sau lưng hắn. Vì sao ư? Phong Kiện Lôi làm sao mà bằng hắn được. Phong Kiện Lôi mà biết được chuyện này chắc chắn sẽ khóc ngất mất. “Tiểu Vân, anh không giận, anh chỉ hơi buồn.” “Em xin lỗi.” Tất nhiên phải buồn chứ, hắn cố gắng hoàn thành tất cả mọi chuyện, không kể đến thức trắng đêm để quay về kịp thời với cô, ấy vậy lại nhìn thiấy cô ở cùng với Phong Kiện Lôi, hắn không giận nhưng chắc chắn có thất vọng. Dẫu sao người con gái mà hắn yêu ở cùng người đàn ông khác, có là bạn bè đơn thuần hay không hắn cũng ít nhiều khó chịu. “Em quen Phong Kiện Lôi sao?” “Tình cờ quen thôi, cũng chỉ có một người bạn là anh ấy. Em không biết anh ấy là bạn của anh.” “Bé con, cậu ta là bạn thân nhất, chí cốt của bạn trai em đấy. Muốn đem em ra mắt cũng là ra mắt cậu ta đấy.” “Dật Hiên, em và anh ấy chỉ là bạn bè đơn thuần thôi.” “Anh biết chứ, bởi vì cậu ta không thích kiểu người như em đâu.” “Hửm? Sao anh biết?” “Phong Kiện Lôi muốn phụ nữ nào chẳng có được, chỉ có anh muốn em phải bằng mọi cách mới có thể chiếm được thôi.” An Dụ Vân nhìn Lãnh Dật Hiên áp sát mình, hơi thở vấn vít lấy nhau, cô đang lại ngồi lên người hắn cực kì ám muội. Cô nghĩ ngợi gì đó lại vội buông ra. “Hôm nay công chiếu phim của em đó, nhưng mà có lẽ hết mất rồi, tiếc thật.” “Anh xin lỗi bảo bối.” “Sao lại xin lỗi, em làm anh hiểu nhầm như vậy là em sai.” “Anh vốn muốn hoàn thành nhanh công việc để có thể về kịp cùng em xem công chiếu phim, nào ngờ vẫn lại là bỏ lỡ. Nhưng vẫn chúc mừng em, người phụ nữ của anh.” Lãnh Dật Hiên vươn tay đón lấy bó hoa hồng vừa nãy đưa cho An Dụ Vân, cô vui vẻ đón lấy, nhìn hắn đầy hạnh phúc. “Không phải anh tặng cho Phong Kiện Lôi sao?” “Cậu ta không có cái diễm phúc đó.” “Cảm ơn anh.” “À còn nữa.” Lãnh Dật Hiên để An Dụ Vân xuống sofa, mò trong túi áo vest lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Hắn ngồi xuống nâng tay cô lên đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn kim cương màu tím, giống chiếc dây chuyền cô đang đeo trên cổ. “Cái này…” “Bây giờ người ta nhìn vào đều sẽ nhìn ra được em là hoa đã có chủ rồi, như vậy sẽ an tâm hơn.” “Cái này đắt quá, không được…” “Bạn trai em là người có tiền nhất thành phố, tặng em mỗi cái này em lại chê đắt sao?” “Không có, nhưng đắt quá em sợ mất thì tiếc.” “Không sao, anh dư sức mua lại được cho em nhiều cái khác.” Duy chỉ có nhẫn cưới sau này hy vọng cô không làm mất. Câu này Lãnh Dật Hiên chỉ dám giữ trong lòng thôi, hy vọng về sau sẽ có cơ hội được nói ra. An Dụ Vân nhìn ngón áp út sáng lấp lánh, trong lòng như ấm áp hơn, người đàn ông này tuyệt vời như vậy, cô biết phải làm sao để đáp đền tình yêu này đây? “Công việc bên Nhật Bản vừa rồi của anh khá bận, xin lỗi bảo bối.” “Không sao mà, em chỉ cần anh thôi.” “Còn bộ phim thì sao? Anh vẫn chưa được xem.” “Hôm sau sẽ cho anh xem lại.” “Còn bây giờ?” “Bây giờ bận rồi.” An Dụ Vân lại leo lên người Lãnh Dật Hiên, áp sát người hắn, đem đôi môi anh đào ngọt lịm dâng lên. Lãnh Dật Hiên tự dưng nhận ra dạo gần đây cô bé này tương đối lớn mật rồi..