An Dụ Vân mơ màng tỉnh dậy, cả người vô lực trống rỗng, đầu đau như búa bổ, cô căn bản không ý thức được việc gì đã xảy ra cả. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn người đàn ông đang nằm cạnh, cả thần trí mới ý thức được hôm qua xảy ra chuyện gì. An Dụ Vân run sợ, người đàn ông này không phải là bất kì ai trong đám các nhà đầu tư tối qua cô tiếp rượu. Nghĩ đến đây cả lưng sống lưng cô không khỏi lạnh toát, cảm giác sợ hãi tê rần cả da đầu. Người đàn ông đang nằm cạnh cô rốt cuộc là ai? Lục lại chút ý thức cuối cùng còn sót lại của đêm qua, An Dụ Vân nhớ mình rời phòng bao đi vệ sinh rồi không quay trở lại nữa, cô nhớ mang máng mình đâm vào người ta, lại nhớ tới bóng lưng một nam nhân viên. Thôi xong, hay là tối qua cô sợ quá hóa cuồng nhận nhầm nam nhân viên của nhà hàng này làm nhà đầu tư rồi dâng hiến tấm thân này rồi chứ? An Dụ Vân lật chăn lên nhìn hai thân ảnh lõa thể đang nằm sát nhau, cả cơ thể đau nhức cùng chút hồi ức còn sót lại thì tối qua hẳn là mãnh liệt lắm. Thôi xong rồi! Kì này chị Di Tâm bị mắng té tát cũng là lỗi cô cả, để xảy ra sai lầm cấp thấp trong lúc cực kì nguy cấp thế này thì chỉ có kẻ ngu ngơ như An Dụ Vân cô mới làm được thôi. An Dụ Vân lại suy nghĩ đến vai diễn, tối qua cô không trở lại phòng bao, người cùng cô phát sinh quan hệ nam nữ này lại không phải bất kì nhà đầu tư nào cả, như vậy thì hy vọng cuối cùng để cô lấy lại vai diễn của mình cũng bị cô một kéo cắt đứt. Cả hy vọng điều tra chuyện của bố, lấy lại gia đình êm ấm của cô cũng tan thành mây khói. Đang ngu ngơ quay cuồng trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu thì người nằm cạnh cô rốt cuộc cũng tỉnh. “Cô bé dậy sớm thế?” An Dụ Vân đang suy nghĩ cực kì tập trung thì bị một thanh âm trầm thấp làm cho giật cả mình, theo phản xạ cô ôm lấy chăn né xa người ta hết sức có thể, ánh mắt cũng sắc bén hơn, cả người đầy phòng bị. Mà Lãnh Dật Hiên nhìn bộ dạng như một con nhím nhỏ xù lông lên của cô mà bật cười sảng khoái. Cô gái nhỏ này thú vị thật, đêm qua lao vào người hắn như khỉ ôm cây, gỡ thế nào cũng không chịu buông mà nay tỉnh dậy với bộ dáng này là định phủi sạch quan hệ hay sao? Nữ nhân khác tìm mọi cách bám lấy hắn, nữ nhân này laij nhìn hắn như kẻ có tội tày đình, Lãnh Dật Hiên đỡ trán, càng thấy cô gái này thật khiến tâm tình hắn thoải mái. “Đừng nhìn tôi như thế chứ.” “Anh là ai vậy?” “Em không biết tôi?” “Tại sao tôi phải biết anh? Tại sao anh lại cùng tôi…” Lãnh Dật Hiên phải công nhận trình độ lật mặt này của An Dụ Vân thực khiến hắn thấy đáng nể, nữ nhân bây giờ công nhận khiến hắn mở mang tầm mắt, một mặt bám lấy hắn không buông, dâng hiến thân thể ngọc ngà quý giá cho hắn, mặt kia thức dậy chất vấn hắn như một kẻ có tội. “Tối qua em say đến nỗi bám lấy tôi không buông, một hai cùng tôi đi vào phòng. Cũng chính em đè tôi ra cởi sạch quần áo tôi, ăn tôi đến một mảnh cũng không còn. Bây giờ em thức dậy định phủi sạch mọi quan hệ của chúng ta, em nói em nên bồi thường tổn thất cho tôi sao đây hửm?” Chữ “hửm” được Lãnh Dật Hiên cố ý kéo dài, mang chút ma mị quyến rũ, càng mang chút thách thức bỗng khiến An Dụ Vân đỏ mặt. Cô nghe hắn kể, càng không tưởng tượng nổi tối qua trong lúc say cô đã làm ra loại chuyện gì. Quả thực nếu đúng như hắn kể thì cô chính là kẻ đầu têu, không có quyền lên tiếng đòi hỏi quyền lợi ở đây. Nhưng mà cô không biết hắn là ai, đến cả việc cô bị mất vai diễn cũng chính là do hắn. Nghĩ đến đây, An Dụ Vân không ngăn nổi lòng mình òa khóc. Lãnh Dật Hiên ngây người ra, nhìn An Dụ Vân hết phòng thủ rồi đến hoang mang rồi bật khóc mà hắn không biết trở tay sao cho kịp. Đúng là tâm tư nữ nhân khó đoán, lúc này lúc kia, Lãnh Dật Hiên có giỏi nắm bắt đến đâu cũng phải chào thua. “Nào, ngoan, đừng khóc, là tôi sai, tôi sẽ bù đắp cho em.” “Anh không bù đắp nổi đâu.” Câu này thành công chọc vào chỗ hiểm trong lòng Lãnh Dật Hiên, có cái gì mà hắn không trả nổi cơ chứ? An Dụ Vân này là thử thách hắn hay là thực sự không biết hắn là ai vậy? “Em cần thứ gì tôi có thể cho em.” “Làm nhân viên phục vụ nhà hàng như anh không quyền không thế càng không có tiền đâu. Nhưng tối qua chính là cơ hội cuối cùng của tôi để giành lại vai diễn của mình mà lại bị xảy ra nhầm lẫn với anh rồi. Coi như là xui xẻo nhưng sự nghiệp của tôi chấm dứt hết rồi.” Khóe miệng Lãnh Dật Hiên khi nghe xong câu của An Dụ Vân thì co giật. Nhân viên phục vụ nhà hàng? An Dụ Vân đang nghĩ hắn là nhân viên? Nghĩ tối qua cô bám lấy một tên nhân viên rồi vô tình cùng hắn phát sinh quan hệ? Đúng là ông trời gửi cô nhóc này xuống để thử thách Lãnh Dật Hiên hắn rồi. Càng bất ngờ hơn khi biết cô là diễn viên, lại mượn thân xác này để lấy được vai diễn, Lãnh Dật Hiên có chút không tự nhiên. Hắn xưa nay nếm trải qua không ít phụ nữ nhưng tiên quyết không đụng vào người của giới giải trí. Tại vì sao? Hắn giàu có, quyền lực, phụ nữ muốn theo cũng không có cửa, người của giới giải trí muốn dây vào hắn chẳng qua chỉ để mượn quyền lực của hắn để củng cố địa vị của bản thân họ, bám lấy hắn như một động vật kí sinh, mà hắn lại không bao giờ muốn để cho ai đó có thể mượn hắn làm càn. Nhưng lần này lại xảy ra quan hệ với một nữ diễn viên, trùng hợp hắn lại đang muốn chiếm lấy cô gái này thì đây là duyên phận hay nghiệt duyên đây? Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân ủy khuất trong lòng, không tiện miệng vạch trần, người trong giới giải trí dưới cái nhìn của hắn đều không đáng tin mà An Dụ Vân lại là diễn viên, nếu như cô diễn vở kịch này để tiếp cận hắn đòi quyền lợi thì Lãnh Dật Hiên suýt nữa đã mắc bẫy rồi. Nhưng hắn không cho ai có cơ hội đó, nếu cô nghĩ hắn là nhân viên phục vụ thì cứ để cô nghĩ như vậy đi. Hắn bỗng cảm thấy cô đúng là diễn viên xuất sắc, lừa được hắn lên giường, khiến hắn thần hồn điên đảo như vậy còn suýt nữa là hắn nói ra thân phận, chiếm lấy cô làm của riêng rồi. Lãnh Dật Hiên cảm thấy thật may mắn khi hắn không ngả bài sớm. “Tôi mặc dù chỉ là nhân viên nhưng tôi có thể lo cho em mà.” Lãnh Dật Hiên đã diễn thì diễn cho tròn vai, dứt khoát nhận mình là nhân viên, còn cố đấm ăn xôi mà đề nghị bù đắp. Với hắn, những người làm trong giới giải trí đều ham hư vinh, căn bản sẽ chẳng có một ai chấp nhận một tên nhân viên phục vụ quèn đâu. Nếu có thì cũng chỉ ra sức bòn rút rồi vứt bỏ như một con chó chết thôi. “Tôi biết anh phải khó khăn mới đi làm phục vụ, nhưng mà đây cũng là lỗi của tôi mới làm ảnh hưởng tới anh. Tôi xin lỗi, việc hôm nay anh coi như ngoài ý muốn đi, nhanh chóng quên đi là được rồi.” “Thực sự không cần bồi thường sao?” “Không cần, tôi cũng không trách anh đâu.” “Nhưng em chấp nhận dâng hiến bản thân em cho một nhân viên quèn như tôi?” “Ông trời định đoạt tôi mất hết… Có muốn cãi lại cũng không được.” Lãnh Dật Hiên rơi vào trầm tư, nghe An Dụ Vân nói, hắn cảm thấy rất nhiều bi thương, cả ánh mắt đến thái thái độ của cô không có nửa phần giả dối. Điều này chắc hắn cần phải điều tra kĩ xem đời tư cô gái này như thế nào. “Chúng ta có thể liên lạc không?” Lãnh Dật Hiên đưa ra đề nghị như một phép thử. Nếu cô diễn kịch, chắc chắn sẽ bám lấy hắn không buông chứ không phải ủy khuất chịu thiệt như bây giờ. “Không… Tôi không muốn.” An Dụ Vân căn bản không muốn gặp lại người này, cô không có tâm trạng giao du kết bạn nữa. Cô bây giờ mất trắng tất cả, chỉ e đến công việc cũng không còn nữa rồi.