Hoắc Đông Thần phải kiềm chế lắm mới không đánh vào mông cô gái nhỏ hư đốn này.
Dám nói ra những lời như thế?
Cô là của hắn, chỉ có thể là của hắn! Cô muốn kết hôn với kẻ khác trừ phi hắn và cô đầu thai kiếp khác!
Không! Dù có là kiếp sau cô vẫn sẽ là của hắn!
"Em là của anh! Mãi mãi là của anh!"
Hoắc Đông Thần gầm lên một tiếng làm Phỉ Y Hân hơi run.
Trong lúc đang cố gắng lấy lại không khí, quần áo cô không biết đã bị Hoắc Đông Thần cởi ra hết từ khi nào.
Hắn cũng nhanh chóng cởi quần áo bản thân ra, khi cả hai đã trần trụi, đôi bàn tay hắn mới di chuyển khắp cơ thể cô.
Từ ngực, eo, đùi, cho đến nơi tư mật kia, nơi nào hắn đi qua cũng mang đến cho Phỉ Y Hân xúc cảm quen thuộc.
Cô cắn chặt môi để bản thân không rên lên thành tiếng. Nhưng Hoắc Đông Thần càng vì thế mà quá quắt hơn, màn dạo đầu nhanh hơn những lần trước, hắn nôn nóng mà đưa cự long tiến nhanh vào trong cô...
"A..."
Phỉ Y Hân bị hắn bất ngờ tiến vào liền không nhịn được mà rên lên, hơn nữa mật dịch cô chưa ra nhiều, khiến cô có chút đau.
Hoắc Đông Thần từ khi bắt đầu đã cường hãn, không chậm chạp để cô thích ứng mà lại luật động nhanh và mạnh.
Phỉ Y Hân không chịu nổi nắm chặt drap giường, không ngừng thở dốc, bên tại lại cứ nghe tiếng hừ nhỏ của Hoắc Đông Thần cùng tiếng da thịt cả hai chạm vào nhau.
Cả người Phỉ Y Hân cứ như vậy lắc lư theo từng nhịp ra vào của hắn, còn Hoắc Đông Thần vẫn cứ say mê mà luật động trong cô. Của cô luôn rất chặt, chặt đến nổi hắn có thể không kiềm chế được mà ra trong cô bất cứ lúc nào!
Phỉ Y Hân bị hắn giày vò, sau một lúc liền cảm thấy bụng dưới truyền đến cơn đau âm ỉ, không lẽ... là sắp đến ngày....
"Dừng... lại!"
Phỉ Y Hân cố rướn người lên đánh vào người Hoắc Đông Thần một cái, ai ngờ lại tạo cơ hội cho hắn ôm cô vào lòng, tiếp tục di chuyển không ngừng...
Phỉ Y Hân tức giận đến thẹn, một tay siết bả vai hắn, một tay đánh mạnh lên lưng hắn, cất giọng mềm yếu:
"Đau, đau quá Hoắc Đông Thần! Anh dừng... Aa... Dừng lại!"
Hoắc Đông Thần vỗ mạnh vào mông cô một cái, liền cảm nhận được hoa tâm ép chặt đến phát đau, nhưng cũng vô cùng thoải mái, hắn cắn cắn đôi tai mẫn cảm của cô, sau đó thì thầm vài tiếng:
"Đừng hòng gạt anh! Ngoan ở dưới thân anh mà hưởng thụ đi!"
"Đồ đáng ghét! Aa... ưm... chậm lại..."
Phỉ Y Hân thật muốn đánh chết tên dê cụ đang ôm cô này, cô không có viện cớ mà! Tại sao lúc nào ở trên giường hắn cũng có thể nói những câu đỏ mặt ấy được chứ?
Dù cô đau, nhưng không vì vâyh mà cơn khoái cảm dừng lại, nó vẫn cùng cơn đau này hòa quyện với nhau khiến cô vừa khó chịu vừa thoải mái, cảm xúc này thật đáng ghét!
Hoắc Đông Thần vẫn điên cuồng ra vào trong cô thêm nhiều lần nữa, đến một lúc cảm thấy Phỉ Y Hân thật chịu không nổi mà sắp ngất đi, hắn mới luật động thêm vài cái rồi chôn sâu trong cô mà giải phóng dục vọng của mình...
Luồng khí nóng lan tỏa ở bụng dưới, Phỉ Y Hân chịu không nổi mà ngất đi, trước lúc đó, trong cô còn xuất hiện một suy nghĩ: Hắn lại không dùng bao... Lần trước... Lần trước hình như cũng vậy...
Hoắc Đông Thần để cô nằm xuống giường, từ từ rút nam căn của mình, dòng chất lỏng trắng cũng từ đó mà chảy ra, Hoắc Đông Thần yết hầu dao động, hận không thể cùng cô một lần nữa mà giao hòa.
Nhưng cô hôm nay rất mệt mỏi, hắn có thể cảm nhận điều đó, đành phải tự thân vận động, sau đó mới dùng khăn nóng lau người cho cô.
Nhìn cô mềm yếu nằm đó, hắn thấy bản thân đúng là có phần không kiềm chế được.
Lại nghĩ đến chuyện tại sao hôm nay cô lại đột ngột muốn hủy hợp đồng, rõ ràng ban sáng vẫn còn bình thường...
Hoắc Đông Thần ăn mặc nghiêm chỉnh lại sau đó mới gọi cho người của mẹ mình:
"Bên mẹ tôi hôm nay thế nào?"
Nghe được đầu dây bên kia trả lời, mi tâm Hoắc Đông Thần không tự chủ được mà nhăn lại:
"Kể tường tận mọi chuyện cho tôi!"
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
10 chương
842 chương
240 chương
37 chương
14 chương
9 chương
10 chương