Hợp cửu tất phân

Chương 53 : phiên ngoại 07

Du Chu đâu ngờ Thiệu Vinh dám ngang nhiên đứng sau lưng mình, em sợ hết hồn, nhưng sau đó em lại thấy yên tâm hơn hẳn. Em nhỏ giọng bảo: – Không có nhìn gì hết, chỉ phát hiện hoàng tử loài người chính là một trong số những người em từng cứu lúc trước thôi ạ, – Loài người đúng là yếu ớt nhỉ, gặp trúng cơn giông nho nhỏ là suýt vùi thây nơi đáy biển. Du Chu lương thiện, nghĩ bụng chứ cũng không nói ra, song Thiệu Vinh có thể nhìn ra sự thương hại trong mắt em. Hắn hết sức hài lòng, im lặng đi đến nơi tụ họp loài người với Du Chu. Nghi lễ lần này do nhiều bên cùng chủ trì, bữa dạ tiệt tưng bừng khôn xiết. Du Chu hào phóng giới thiệu thân phận của Thiệu Vinh cho tất cả mọi người nghe, rồi chẳng mấy mà em nhận ra ánh mắt rất nhiều người dõi theo mình dần thay đổi. Du Chu tò mò nhìn sườn mặt hơi mất kiên nhẫn của Thiệu Vinh, tự nhủ: Bộ ngài phù thủy cũng nổi tiếng trên đất liền lắm à? Thiệu Vinh từ chối tất cả người đi lên mời rượu, tới lúc bàn công việc về vùng biển thì càng chẳng cho người ta tí cơ hội vụ lợi nào, hắn nêu thẳng điều kiện của mình. Ai nấy đều trưng vẻ cung kính lễ độ, không dám hó hé một câu phản đối nào. Du Chu thấy Thiệu Vinh giỏi quá xá. Sau khi đôi bên kí xong “Hiệp nghị Hải Lục” mới thì chàng hoàng tử loài người khôi ngô tuấn tú nọ mới Du Chu ở chơi dăm hôm. Thiệu Vinh lập tức tuyên bố chủ quyền: – Được thôi, chuẩn bị cho tụi ta một căn phòng là được rồi. Mang tai Du Chu tức thì đỏ lựng. Chờ bước vào phòng, Du Chu bèn kiễng chân thơm Thiệu Vinh một phát, thích thú kể lể kết quả quan sát của mình cho Thiệu Vinh hay: – Ngài phù thủy ơi, ban nãy em phát hiện sườn mặt của chàng hoàng tử nọ trông hơi giống sườn mặt ngài đó. Thiệu Vinh nheo mắt lại đè em lên tường, hôn nhẹ đôi má em, hôn nhẹ chóp mũi em, hôn nhẹ bờ môi em, hôn đủ rồi mới bình tĩnh khởi binh hỏi tội: – Có ta ở đây mà người còn dám cả gan ngắm kẻ khác hả? Du Chu ngoan ngoãn ngậm miệng, kẹp hai chân lên eo Thiệu Vinh, mặc Thiệu Vinh ẵm em sang chiếc giường. Một bên khác, hoàng tử cũng đã trở về phòng ngủ của mình. Chàng cố ra sức giành quyền chủ trì nghi lễ này, chỉ vì để nhìn vị hoàng tử người cá nọ thêm phút chốc. Dẫu chàng là người thừa kế vương quốc, song mọi khi cũng chẳng có hữu cơ tiếp xúc với người cá dưới biển. Hôm nay chàng quan sát kĩ chiếc đuôi của Du Chu, phát hiện mảnh vảy trên đó hãy còn trọn vẹn, cũng không hề thiết mất bất kì mảnh nào; thử đi hỏi gã tùy tùng cùng được cứu lên khi đó, gã tùy tùng cũng thưa rằng đấy không phải là người cá từng cứu họ. Vậy ân nhân cứu mạng của chàng là một người khác ư? Hoàng tử đang mải nghĩ suy, gã tùy tùng chợt lấm la lấm lét gõ vang cánh cửa. Hoàng tử cho phép gã đi vào, nghi ngại hỏi: – Đã muộn thế này rồi, có chuyện gì à? Gã tùy tùng đáp: – Tôi biết hoàng tử vẫn hằng nhớ nhung ân nhân cứu ngài lúc trước, cho nên tháng nào cũng bỏ thời gian đến bờ biển kiếm tìm. Lần này, tôi đã gặp cậu ta! – Gã thuật lại sự việc như này như kia, còn dặn hoàng tử hãy mang theo vảy cá tới bờ biển để xác nhận cùng gã. Hoàng tử hết sức mừng rỡ, lấy mảnh vảy tiên cá nằm trong chiếc hộp ngọc ra. Mảnh vảy nọ đẹp xiết bao, dẫu đã rời khỏi cơ thể tiên cá lâu lắm rồi, song nó vẫn lấp lánh rực rỡ. Hôm nay hoàng tử trông thấy nhóc hoàng tử người cá xinh xắn ấy thì sự mong đợi cứ ám mãi trong lòng, chàng nghĩ rằng bề ngoài của ân nhân cứu mạng mình nên như vậy mới phải lẽ: xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương. Nhóc hoàng tử người cá mang theo một cơn mưa, cứu sống biết bao con người đau khổ sầu lo vì hạn hán kéo dài. Hoàng tử ôm hộp ngọc rập khuôn tới bờ biển chung với gã tùy tùng. Nghi lễ tế biển đã kết thúc, bờ biển hết sức tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng yên ả sà xuống đá ngầm và bãi cát. Giữa một loạt đá ngầm đen nhẻm, có một bóng dáng đẹp đẽ chờ đợi trong làn nước. Đối phương nom lớn tuổi hơn nhóc hoàng tử người cá chút đỉnh, khuôn mặt cũng khác hẳn nhóc hoàng tử người cá, tuy nhiên cậu ta vẫn sở hữu nhan sắc say lòng người. Hoàng tử nhìn chiếc đuôi nửa khuất nửa lộ của cậu ta, phát hiện quả thực thiếu mất một mảnh vảy. Lòng chàng bồi hồi, nâng hộp ngọc tiến về phía trước, nhiệt tình mà bộc bạch sự cảm kích của mình với ân nhân cứu mạng, kế đó mở hộp ngọc ra dâng mảnh vảy đến trước mặt ân nhân: – Khi ấy ta sơ ý làm tróc vảy của em, giờ đây ta xin trả lại cho em. Tiên cá xinh đẹp nọ mỉm cười với chàng: – Ngài giữ nó đi thôi, đằng nào cũng không gắn về vị trí cũ được. Hoàng tử càng hổ thẹn bội phần, chàng vội hỏi liệu mình có thể làm gì để báo đáp cùng bù đắp. Tiên cá xinh đẹp tỏ vẻ buồn rầu: – Ngài thực sự muốn giúp ta ư? Hoàng tử thấy tiên cá xinh đẹp ưu sầu, bèn vội đáp ngay: – Xin em hãy nói với ta, nếu như em cho phép ta được san sẻ câu chuyện cùng em. Cuối cùng tiên cá xinh đẹp bèn rủ rỉ cảnh khốn quẫn của mình cho hoàng tử hay: Các anh em nhà họ vốn dĩ luôn đùm bọc lẫn nhau, kết quả kể từ khi cậu em út chào đời thì mọi thứ đều thay đổi, đứa em trai này của họ ngang ngược hỗn xược, từ nhỏ đã biết chơi khăm năm người anh trai. Vì muốn kế thừa vị trí chúa tể đại dương, nó còn cố tình quyến rũ ngài phù thủy. Ai cũng biếu rõ ngài phù thủy rất lợi hại, nên đành ấm ức chịu đựng trước những việc quá đáng mà nó gây ra. Ví như lần này, trên em rõ ràng còn tận năm người anh, ấy vậy mà nỡ trắng trợn cướp đoạt chuyện tham gia nghi lễ tế biển. Điều quan trọng nhất chính là, đứa em này của cậu ta hết sức tham vọng, ngài phù thủy lại căm ghét loài người, chờ họ hợp sức đoạt được ngôi vua thì chắc chắn sẽ tấn công loài người. Tiên cá xinh đẹp lo âu nhìn hoàng tử, nói: – Vương quốc của ngài gần biển nhất, tới lúc đó nơi đây ắt trở thành mục tiêu đầu tiên của họ! Nó vốn là em trai ruột của ta, ta chớ nên kể những chuyện này cho ngài biết, nhưng mà ta… – Tiên cá xinh đẹp ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẽ sáng quắc tựa mặt nước biển nhìn thẳng vào hoàng tử – ta sợ rằng sẽ có nhiều người vô tội chết bởi dã tâm của nó. Hoàng tử chìa tay, nắm thật chặt đôi tay của tiên cá xinh đẹp, trưng vẻ mặt hết sức kiên định đảm bảo với cậu ta rằng: – Em hãy yên tâm, ta sẽ không đứng nhìn. Tiên cá xinh đẹp lắc đầu nguầy nguậy, hỏi: – Ngài tính giải quyết thế nào? Nó luôn ở cạnh ngài phù thủy mà. Hoàng tử thầm suy ngẫm phút chốc, rồi sực nảy ra ý tưởng. Chàng giãi bày với tiên cá xinh đẹp rằng: – Giờ ta cầm mảnh vảy này về trước, kế đó ta sẽ nghĩ cách dụ cậu ta ra gặp mặt một mình bằng mảnh vảy này. Đến lúc đó, ta sẽ dùng thanh kiếm của mình tiêu diệu cậu ta. Suy cho cùng nếu ta không giết chết cậu ta, tương lai cậu ta cũng xâm chiếm vương quốc của ta thôi. Tiên cá xinh đẹp lo lắng nắm lại bàn tay chàng: – Nhưng mà… Hoàng tử ngắt lời: – Chớ nhưng nhị gì hết, em yên tâm đi, ta sẽ làm được – Dứt lời chàng bèn buông tay tiên cá xinh đẹp, cầm hộp ngọc vốn mang theo bên mình kiên định bước lên bờ. Gã tùy tùng chỉ đứng xa nhìn họ gặp gỡ, chả nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Thấy hoàng tử quay về, bèn tò mò truy hỏi: – Hoàng tử à, người đã nói gì với cậu ta vậy? – Ngươi đừng hỏi – Hoàng tử là một chàng trai cực kì tốt bụng, nếu chàng đã quyết tâm muốn liều mạng giết chết tên hoàng tử người các ác độc nọ thay ân nhân cứu mạng, thay người dân vương quốc, thì chàng sẽ không để gã tùy tùng đi theo mình từ tấm bé bị cuốn vào việc hiểm nguy, thế là chàng nói rằng mình cần một loại hoa hồng trắng xa ngàn dặm tặng cho ân nhân, sai gã tùy tùng đi hái một bó về giúp mình. Gã tùy tùng nghe vậy, thấp thỏm hỏi: – Thưa hoàng tử, đừng bảo là người thích cậu ta đấy chứ? Cậu ta thuộc tộc người cá đấy! Hoàng tử vẫn chỉ đáp: – Ngươi đừng hỏi. Gã tùy tùng bó tay, chỉ đành phải nghe lệnh lên đường đi xa. Hoàng tử ôm hộp ngọc về phòng ngủ, mở nó ra khẽ vuốt ve mảnh vảy xinh đẹp nằm bên trong. Hoài lại bộ dạng hùng hổ bặm trợn của ngài phù thủy lúc bàn bạc hồi sáng, hoàng tử không khỏi cảm thán: Cớ sao đều là tiên cá, mà một người lại thiện lương đến thế, một người lại ác độc đến thế chứ? Nhằm tránh để lọt sơ hở, hoàng tử gọi binh lính đứng mai phục dày đặc trong ngoài phòng ngủ mình. Sáng hôm sau chàng sai người đi theo dõi Du Chu với Thiệu Vinh, nhanh chóng hay tin tình báo rằng: – Dạ bẩm, vị hoàng tử nọ hiện đang ở nhà bếp một mình ạ. Hoàng tử hơi khó hiểu, bèn đích thân đến nhà bếp đứng nhìn từ xa cả buổi trời, chàng phát hiện Du Chu rất thân thiện với các đầu bếp khác, em đang tự chuẩn bị nguyên liệu làm bánh quy nhỏ, cất tiếng bảo: – Ngài ấy hơi kén chọn, ghét ăn bánh quy do người khác làm lắm ạ – Giây phút thốt câu này, khuôn mặt Du Chu gợi lên nụ cười dịu dàng. Ánh ban mai nhạt nhòa rọi vào từ ô cửa sổ, phủ một vầng sáng lên người em tựa cõi mộng. Hoàng tử cảm giác trái tim mình thoáng lỡ nhịp. Sống trong hoàng gia nhung lụa, chàng gần như chưa từng bước vào nhà bếp, cũng chưa từng bứt gặp vua cha hay mẫu hậu nấu món gì cho đối phương. Đối với họ mà nói, kiểu dịu dàng này là không cần thiết. Một người như thế, thật sự là tên hoàng tử ác độc mà ân nhân bảo hay sao? Song nếu tên hoàng tử này không gắng sức lấy lòng, thì sao ngài phù thủy có xuất thân khiến vua Thủy tề e sợ bị quyến rũ được cơ chứ? Nghĩ tới đây, chút nghi ngại trong lòng hoàng tử tan biến sạch sẽ. Chàng liên tục tự nhủ với mình, chàng làm vậy là vì ân nhân cứu mạng, là vì bách tính muôn nơi. Sau khi ngầm đọc thuộc lòng những lời ấy, chàng lập tức kiên quyết sải bước đến bắt chuyện cùng Du Chu. Du Chu vừa bỏ mẻ bánh quy nhỏ vào lò nướng, lúc thấy hoàng tử thì hơi bất ngờ. Hoàng tử lại trưng vẻ mặt lạnh lùng hỏi: – Hai năm trước, là ngươi cứu ta có đúng không hả? Du Chu sững sờ, em còn tưởng rằng hoàng tử chẳng biết gì cơ, dẫu sao thì lúc ấy hoàng tử đang bị hôn mê mà. Hẳn là gã tùy tùng nói cho chàng rồi, đây cũng chả phải là điều gì bí mật, nên Du Chu bèn thản nhiên thừa nhận: – Đúng đấy, là tôi cứu anh. Vương tử nghĩ bụng, quả nhiên em chẳng biết xấu hổ, nếu không nhờ chàng đã gặp anh ta em từ trước, có lẽ sẽ bị em gạt thật. Giả sử chàng muốn vạch trần lời nói dối giả tạo của em thì hẳn là chả cần tốn sức mấy… Tuy nhiên hiện tại chàng chưa muốn vạch trần Du Chu, chàng chỉ cần dẫn Du Chu tiến vào phòng ngủ của mình là được rồi. Chờ chàng tiêu diệt Du Chu xong, là có thể sai người xử lí xác Du Chu ngay lập tức! Đến cái lúc mà người ta bắt đầu nghi ngờ, thì cũng không ai tìm được bằng chứng chàng giết Du Chu. Hoàng tử bảo: – Khi ấy ta có làm tróc một mảy vảnh của ngươi, giờ ta muốn trả lại cho ngươi. Du Chu nghe vậy mới sực nhớ tới mảnh vảy bị mất hồi trước. Chính bởi vì mất mảnh vảy nọ, em mới có cơ hội gặp gỡ Thiệu Vinh. Nghĩ đến chuyện vảy của mình rơi vào tay kẻ khác, Du Chu nhanh chóng trả lời hoàng tử: – Thế anh mau trả lại nó cho tôi đi! – Nếu Thiệu Vinh biết được chuyện này thì đảm bảo sẽ điên tiết lên, Thiệu Vinh là chúa ghen tuông, em nhìn người khác lâu chút xíu cũng không cho đó. Hoàng tử thấy Du Chu cuống quýt, thầm nghĩ bụng em diễn nhập vai đáo để. Nếu chẳng nhờ tận mắt chứng kiến vảy đuôi trọn vẹn ngay ngắn của Du Chu, có lẽ chàng sẽ tin Du Chu nói thật mất. Hoàng tử nở một nụ cười cực kì phong độ: – Được thôi, mời đi theo ta, thưa hoàng tử. Đứa con của biển cả – còn tiếp.