Hợp cửu tất phân

Chương 42 : cùng chạy trốn nhé

Thiệu Vinh cố ra chiều bình tĩnh, song bàn tay đặt cạnh Du Chu lại đương siết thành nắm đấm. Chịu thôi, hắn đã bao giờ hôn ai đâu, dẫu nhóm cậu ấm cô chiêu hắn chơi chung đã ăn mặn từ đời nào, nhưng Thiệu Vinh vẫn quyết “giữ tấm thân sạch”. Cũng không phải do hắn yếu sinh lí hay vô cảm gì cho cam, mà là vì hắn chưa tìm ra người khiến hắn muốn trao trọn đời trai tân, thậm chí chưa ai có thể khiến hắn nguyện dâng hiến nụ hôn đầu cả. Trong suy nghĩ của Thiệu Vinh, một cậu trai ưu tú như hắn sao lại bạ đâu hôn đó được chứ? Lên giường càng là chuyện xa vời hơn nữa, hắn sẽ không ngủ với kẻ lạ trong tình trạng chưa xác định rõ ràng, nếu ngủ thật khác gì cho đối phương chiếm món hời lớn hả? Đương nhiên, vợ mình phải khác, vợ mình là của nhà mình cơ mà, sao giống với người dưng nước lã ngoài kia được? Bờ môi Thiệu Vinh chầm chậm dời xuống, chạm lên môi Du Chu một cách quen cửa quen nẻo. Có một số chuyện đã ngấm vào xương cốt như bản năng, lần đầu tiên Thiệu Vinh hôn Du Chu nóng bỏng nhường nào, thì bấy giờ hôn Du Chu cũng nóng bỏng nhường ấy. Tuy rằng kĩ xảo tôi luyện suốt hai năm qua đã bay hơn phân nữa, nhưng không sao cả, bởi Du Chu đã hồi hộp tới độ chẳng cảm nhận nổi nữa. Thiệu Vinh nhận ra sự căng thẳng ở Du Chu, bàn tay siết thành nắm đấm dần buông lơi, hắn luồn tay vào eo Du Chu rõ thành thục. Thiệu Vinh ôm Du Chu vào lòng, mắt hắn sáng quắc hệt chú cún tìm thấy khúc xương: “Chúng ta xếp hình rồi đúng không anh?” Du Chu chưa bao giờ chứng kiến ánh mắt sáng rực này của Thiệu Vinh. Trước kia Thiệu Vinh thích khống chế mọi việc, dù cả hai rất ăn ý trong chuyện chăn gối, song Thiệu Vinh luôn muốn điều khiển tiết tấu của cả quá trình. Còn khuya hắn mới chịu viết dòng chữ “Anh làm tình với em được không?” lên mặt quy củ như thế, thay vào đó hắn sẽ hành động thẳng luôn. Du Chu không nhịn nổi đẩy hắn ra: “Giờ anh mới mười lăm tuổi thôi đó.” “Nói bậy.” Thiệu Vinh đốp chát, “Tôi hai mươi sáu rồi, qua sinh nhật tháng sau tôi sẽ hai mươi bảy.” Đừng tưởng hắn mất trí nhớ thì gạt nổi hắn, mấy hôm nay, lần nào đi vệ sinh hắn cũng so thử, Thiệu Vinh nhí to hơn trước nhiều rồi, là người lớn trăm phần trăm đó! Sao người lớn lại không được “xếp hình” cùng vợ mình chứ? Thiệu Vinh thấy Du Chu còn định đẩy hắn bèn vươn tay chộp tay Du Chu, tự học thành tài mà xổ lời dâm ô: “Anh sờ bậy gì đó, tầm này vẫn chưa tối đâu, anh vã tới vậy luôn hả vợ?” Du Chu nín bặt. Thiệu Vinh phát hiện gò má Du Chu hơi phồng lên, hắn hí ha hí hửng nhích qua thơm cậu chùn chụt, thơm đến khi Du Chu tính cắn hắn, hắn mới hỏi: “Ờ phải ha, chừng nào sinh nhật anh thế vợ? Tháng sau anh đón sinh nhật với tôi đi, lần sau tôi tổ chức sinh nhật cho anh.” Du Chu hơi chững lại, cậu thành thật báo thời gian cho Thiệu Vinh. Thiệu Vinh vừa nhìn biểu cảm của Du Chu thì biết tỏng mình hỏi đúng câu rồi, Du Chu rõ ràng cũng muốn có người tổ chức sinh nhật cho mình. Hắn cười toe toét nói: “Xem ra tôi được hời rồi, sinh nhật tôi ở tháng sau, còn anh phải tới tận cuối năm.” Hắn thừa thắng xông lên, xổ hết lời ngon tiếng ngọt tấn công cậu, “Chẳng sao cả, tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho anh vào những năm sau này, chắc chắn không sót một năm nào hết.” Vành mắt Du Chu dần ửng đỏ. Thiệu Vinh tức thì luống cuống, ôm Du Chu dỗ: “Sao vậy? Đang yên đang lành tự dưng khóc nhè?” Hắn nhận thấy vành mắt ửng đỏ của Du Chu như đang găm nơi trái tim hắn, khiến nó đau đớn ê ẩm, chẳng rõ đấy là tư vị gì. Lẽ nào trước kia hắn khốn nạn đến mức không thèm tổ chức sinh nhật cho vợ mình luôn ư? Thiệu Vinh cúi xuống hôn khóe mắt Du Chu, hôn vơi giọt lệ ướt đầy cẩn thận, “Đừng khóc mà, anh khóc làm tim tôi đau quá à.” Tay Du Chu bị Thiệu Vinh nhấc lên, chạm vào lồng ngực ấm áp ấy. Qua lớp áo, Du Chu có thể cảm nhận rõ trái tim Thiệu Vinh đang loạn nhịp ở chốn rất gần bàn tay mình. Giây phút Thiệu Vinh nói thích cậu, cậu từng do dự cũng từng hoài nghi, song hết thảy hoài nghi đều tan thành mây khói lúc chứng kiến cảnh Thiệu Vinh máu me đầm đìa. Thiệu Vinh thích cậu, không phải thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mà là dần dần thu hút lẫn nhau. Thuở ban sơ, họ chỉ muốn tìm niềm an ủi trong thành phố cô quạnh này. Cậu chẳng màng thăm dò đời tư của Thiệu Vinh, cũng chẳng dám tỏ bày mọi chuyện về mình với hắn, vì lẽ đó họ vẫn giữ mãi một khoảng cách vừa đủ. Mãi tới khi sự cân bằng giữa cả hai dần bị phá vỡ, họ mới tiếp xúc nhiều hơn, mới có cơ hội chạm vào trái tim đang ẩn trong lớp vỏ sò của nhau. Thiệu Vinh năm mười lăm tuổi, có sự nhiệt thành và thẳng thắn mà Thiệu Vinh năm hai mươi sáu tuổi không có. Thích hay không thích, hắn đều nói thẳng, nào giống sau khi trưởng thành, dù đang mỉa kẻ khác hắn cũng lắt léo trước đôi câu, khiến đối phương chẳng phân biệt nổi ý nghĩa thật khi nghe. Du Chu ôm chặt cổ Thiệu Vinh, rúc đầu vào ngực Thiệu Vinh và nghẹn ngào bật khóc. Hôm ấy, lúc trông thấy ánh mắt đong đầy sự xa lạ của Thiệu Vinh, cậu thật sự rất sợ, sợ Thiệu Vinh cũng quên sạch cậu, sợ hết thảy sẽ lặp lại lần nữa, sợ ông trời tiếp tục cướp đi tất cả mọi thứ vào giây phút cậu vui vẻ hạnh phúc nhất. Dẫu những ngày qua Thiệu Vinh chẳng đối xử với cậu khác trước là bao, song cậu vẫn hay choàng tỉnh vào nửa đêm, quan sát Thiệu Vinh đang say giấc trên giường bệnh đến bình minh, lo rằng trời vừa sáng, cậu sẽ không gặp được hắn nữa. Rõ ràng Thiệu Vinh mới là người cần cậu chăm sóc, cậu lại nhạy cảm yếu đuối tới độ ghét cả bản thân mình. Thiệu Vinh thấy Du Chu òa khóc dữ quá thì xót ơi là xót, đành ôm chặt Du Chu để cậu khóc cho thỏa thì thôi. Kết quả mấy hôm nay Du Chu chịu căng thẳng quá nhiều, khóc mệt rồi bèn thiếp đi trong ngực Thiệu Vinh luôn. Thiệu Vinh bế cậu vào phòng, chống tay lên gối ngắm Du Chu lem nhem nước mắt. Hắn ngắm một chặp, xác nhận Du Chu đã ngủ say như chết, bèn buông tiếng thở dài, xáp đến hôn sạch khuôn mặt đẫm lệ của Du Chu, mồm thì chỉ trích: “Vợ đúng là đồ gian xảo, nói muốn chơi xếp hình với vợ thì vợ giở chứng khóc nhè, khóc xong còn ngủ thẳng cẳng. Trốn đi trốn đi, trốn được một lần bộ trốn được cả đời chắc?” Hắn trách móc xong xuôi, lại nhộn nhạo sấn tới hôn đôi môi Du Chu. Mềm mềm, hôn thích ghê. Sáng hôm sau Du Chu tỉnh giấc, cậu đánh hơi được mùi khét thoang thoảng. Cậu vội vọt xuống giường chạy sang nhà bếp xem thử Thiệu Vinh đang nghịch thứ gì. Thiệu Vinh chán ngán ra mặt nhìn nồi cháo khét lẹt, không biết mình đã làm sai ở bước nào, hay do hướng dẫn có vấn đề nữa! Thấy Du Chu vội chạy chân trần tới nhà bếp mà chưa kịp xỏ dép, Thiệu Vinh chẳng lấy làm ngượng vì bị bắt quả tang phá hoại, hắn thản nhiên đổ thừa: “Đúng là công thức rởm, dựa theo nó nấu mà nấu chẳng ra thể thống gì, tôi phải cho bình luận kém mới được!” Thấy Du Chu trưng vẻ mặt như muốn nói “Chủ blog chắc chắn sẽ thấy rất oan uổng”, Thiệu Vinh ấm ức lắm, hắn tích cực kể công vớt vát hình tượng: “Anh trưng biểu cảm gì thế hả, rõ ràng tôi muốn nấu cháo cho anh mà, đây là lần đầu tôi xuống bếp đấy. Hì, thơm động viên cái coi.” Du Chu đáp: “Em vẫn chưa đánh răng.” Nói rồi bèn chạy mất hút. Vợ đúng là dễ thẹn thùng, Thiệu Vinh đắc ý nghĩ. Hắn nhúng nồi cháo khét kia vào bồn nước, chộp lấy di động, vọt ra khỏi nhà nhằm tìm một quán ăn cho thanh toán online, mua hai phần trở về. Bữa sáng tình yêu gì gì đó, đâu ai quy định phải tự tay nấu chứ? Thiệu Vinh xách bữa sáng đương định trở về, chợt nghe có người gọi từ phía sau: “Anh Thiệu?” Thiệu Vinh ngoảnh đầu nhìn thử – là sư muội Tố Tố của Du Chu. Mấy hôm trước Tố Tố ghé phòng bệnh thăm hắn, kế đó ngồi tán gẫu cùng Du Chu, hắn nhớ rõ cô rồi. Phàm là kẻ cố tình thân thiết với Du Chu, hắn đều ghim kĩ mặc kệ là nam hay nữ. Thiệu Vinh ra chiều nghiêm túc đáp: “Là sư muội Tố Tố đấy à?” Tố Tố nghe hắn gọi vậy, cũng chẳng khách sáo, đoạn hỏi: “Sao anh lại đi mua bữa sáng vậy?” Dù trừ cái đầu cần khâu vài mũi ra, Thiệu Vinh không có gì đáng ngại nữa, nhưng rốt cuộc vẫn còn là bệnh nhân, xé theo tính cách của Du Chu hẳn sẽ cấm hắn ra ngoài một mình mới đúng. Thiệu Vinh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội diệt tình địch tiềm ẩn nào hết, hắn nhếch môi đáp: “Đêm qua em ấy mệt.” Hắn không nói dối, rõ là đêm qua Du Chu mệt lử cò bợ còn gì? Khóc mệt đó. Dù sao Tố Tố cũng là phụ nữ trưởng thành rồi, nghe xong lời Thiệu Vinh tức khắc hiểu rõ hắn muốn biểu đạt điều gì. Cô vốn học y nên nghe thấy mấy chuyện này không xấu hổ gì cả, trái lại còn nhắc nhở: “Dù anh Thiệu mới là bệnh nhân, nhưng gần đây sư huynh phải chịu áp lực rất nặng, nếu về nhà có thể ngủ say một giấc thì tốt quá.” Thiệu Vinh nghe giọng điệu thân thiết của Tố Tố, bèn tẩm ngẩm tầm ngầm bới thông tin từ miệng cô, nghe xong chuyện thuở bé của Du Chu, hắn mới tạm biệt Tố Tố. Du Chu đã tắm rửa xong khi hắn về đến nhà, thơm tho sạch sẽ, tinh thần cũng tốt hơn trước nhiều, giờ cậu đương định vào bếp rửa sạch cái nồi Thiệu Vinh mà đốt cháy đen thui. Thiệu Vinh đặt bữa sáng xuống bảo Du Chu qua ăn chung, cả hai cùng tiêu diệt bữa sáng gọn lẹ, kế đó Du Chu nhận được địa chỉ từ cậu mình. Cậu bảo căn nhà cũ này thuộc phạm vi bị giải tỏa, gia đình cậu đã cất đồ đạc ông bà ngoại để lại cho Du Chu từ lâu rồi, trùng hợp khoảng thời gian này Du Chu cũng đang ở nhà, cậu có thể xem thử muốn mang theo thứ gì trong số mấy món còn dư hay không, xem như lưu trữ kỉ niệm đi. Suy cho cùng lúc còn sống, người hai cụ thương nhất là cậu, mà lo lắng nhất cũng là cậu. Thiệu Vinh hóng xong cuộc hội thoại giữa cậu và Du Chu bèn tích cực đề nghị: “Chi bằng chúng ta tổng vệ sinh một lần, biết đâu sẽ quét ra được hồi ức tuổi thơ của anh trong hốc bà tó nào đó!” Du Chu nhìn sang Thiệu Vinh với vẻ quan ngại, thằng nhóc này từng tổng vệ sinh bao giờ chưa? Thiệu Vinh khẽ cười lạnh, nhào đến bóp mặt Du Chu. Ồ, mềm ghê, bóp phê đấy, Thiệu Vinh không cưỡng nổi bóp thêm vài cái, mãi tới khi thấy Du Chu trừng mình mới rụt tay lại, kiêu ngạo khoe: “Anh đừng tưởng tôi là loại không biết lao động tay chân nhé, có việc gì nặng cứ gọi tôi là xong, đảm bảo làm lẹ hơn anh nhiều.” Du Chu động lòng, cậu phân công quét tước trong ngoài với Thiệu Vinh, và quả thật nhặt nhạnh được chút “Hồi ức tuổi thơ”, ví như chiếc ghi-ta bà ngoại Du Chu bỏ lại, ví như album ảnh quý giá ông ngoại Du Chu giấu kĩ, ví như sách bài tập Du Chu làm hồi nhỏ. Thiệu Vinh mở album ảnh một cách tràn đầy phấn khích, mới xem phút chốc đã cực thích thú, hắn tiếc nuối bảo: “Nếu chúng ta quen nhau sớm hơn sẽ tốt biết bao, anh xem anh hồi còn bé này, trông dễ bắt nạt gần chết, mặt thì trắng trẻo mũm mĩm, nhìn thôi cũng biết bẹo sướng chừng nào.” Thiệu Vinh nói hăng say, đoạn quay sang thơm má Du Chu chùn chụt, kế tiếp hôn mạnh cái chóc, rồi quay trở lại nhìn ông ngoại bà ngoại Du Chu trong album ảnh, nói rằng, “Sau này cháu sẽ trông nom bé cưng nhà hai cụ, hai cụ yên tâm nhé.” Du Chu thoáng chững lại, cậu xáp đến thơm má Thiệu Vinh đáp trả. Du Chu vốn ngỡ rằng lúc thấy những bức ảnh này, hẳn mình sẽ không kìm được nước mắt, song cậu chẳng thể khóc nổi khi bị Thiệu Vinh quấy rầy như thế. Cả hai tìm được rất nhiều “Báu vật”, đóng gói gửi về nhờ người cất vào nhà hộ. Cậu Du Chu tranh thủ Du Chu cũng đang ở đây bèn chọn thời gian dời xong mộ luôn thể. Trước khi chia tay, ông khẽ vỗ bả vai Du Chu, nhìn cậu và Thiệu Vinh chốc lát, bảo: “Tương lai hãy sống hòa thuận nhé.” Mẹ Du Chu vốn xích mích với gia đình từ lâu, thân làm cậu ruột như ông cũng xa cách Du Chu, chỉ đành chúc phúc một câu thật giản đơn. Vành mắt Du Chu nóng lên, nghiêm túc gật đầu. Quãng thời gian này Thiệu Vinh luôn đi theo Du Chu, rất chi là ngoan ngoãn, chẳng quậy phá ầm ĩ gì cả. Đợi dời mộ xong đã sang giữa tháng Hai, bọn họ bỏ lỡ sinh nhật cụ Thiệu, bố Thiệu gọi điện vài cuộc giục hắn trở về. Thiệu Vinh cùng Du Chu tới sân bay chờ chuyến bay, hắn ngắm nghía vé máy bay trong tay phút chốc, bỗng dưng nghiêng đầu hỏi Du Chu: “Tôi ứ muốn về nhà đâu, anh có đồng ý chạy với tôi không?” Du Chu hơi ngẩn người, cậu ngoảnh sang nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Thiệu Vinh. Cậu thoáng nhận thức được rằng, vấn đề này thực sự rất quan trọng với Thiệu Vinh. Bởi gặp tai nạn giao thông bất ngờ, nên Du Chu đã nhờ Sở Ân đưa thư từ chức hộ mình luôn. Cậu không hợp với vị trí nhân viên y tế nữa, kế đến cậu có thể nhận lời mời tham gia dự án từ Giáo sư Chu, cũng có thể hùn vốn mở rộng tiệm bánh cùng Triệu Vân Phong, tương lai muốn làm gì cũng tự do vô ngần. Và nếu như Thiệu Vinh năm mười lăm tuổi chẳng muốn về nhà, liệu cậu có sẵn sàng chạy trốn với hắn không? Du Chu chân thành trả lời: “Vâng, chúng ta cùng chạy nhé.” Hết chương 42