Triệu Trường Thanh thất kinh, y không nghĩ tới Lạc Vân Phi nhìn thấy phía sau của y, còn có tâm tình làm ra loại chuyện này, liền kinh hoảng ra sức phản kháng, nhưng vô luận giãy dụa thế nào đều trốn không thoát khống chế của Lạc Vân Phi, chỉ cảm thấy vết thương ở hậu đình nứt ra nóng rát đau nhức, hạ thể đã bị xỏ xuyên qua.
Lạc Vân Phi so với Giang Hàn Yên lớn hơn vài tuổi, thân thể này kia cũng lớn hơn một ít, nên vừa đâm vào, liền có huyết chảy ra. Lạc Vân Phi buổi tối hôm đó nhất thời vui vẻ, tuy rằng miễn cưỡng nhẫn nại, nhưng cũng không quá bận tâm người mà gã đang âu yếm, chỉ là đánh thẳng vào phủ Hoàng Long(1), hôm sau rời giường thấy một vết máu lớn, vô cùng hối hận, nghĩ rằng Giang Hàn Yên băng cơ ngọc cốt(2) sợ là chịu không nổi việc bị lăn qua lăn lại, hôm nay lại thấy cư nhiên là Triệu Trường Thanh, tự nhiên không hề có ý thương tiếc.(thấy chưa 2 thèng công toàn là mặt người dạ thú, không biết thương hương tiếc ngọc là cái quái gì=.=!) ( Thiên Di: grừ ta muốn chém….!)
Triệu Trường Thanh quỳ sát trên giường, khuyên nhỏ trên thù du run rẩy, giống như hai viên hồng ngọc đang muốn rơi xuống, hắn lúc này bị *** đại phát, cho dù hậu đình đau nhức, cũng tựa hồ không hề phát giác, không ngừng rên rỉ thở dốc.
Tác dụng của tiểu khuyên này nguyên lai chính là muốn y khi *** bùng lên thì khó có thể kiềm xuống, vô luận như thế nào cũng khó có thể thỏa mãn. Y càng không ngừng rên rỉ, càng làm Lạc Vân Phi vô cùng tận hứng. Lạc Vân Phi bề ngoài quá sức tuấn mỹ, nhưng chỗ đó lại thập phần to lớn, có thể chịu được dục vọng của gã, hầu như là tuyệt vô cận hữu(3), lần này có thể nói là cảm giác như đang ở cực lạc, nhịn không được liền hồ ngôn loạn ngữ, gọi gì mà “Tiểu tiện nhân ” “Tao hóa(4)” kêu loạn lên.
Triệu Trường Thanh tuy rằng *** khó nhịn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô ý thức, nghe được Lạc Vân Phi nói như vậy, nhịn không được cảm thấy hổ thẹn, một trận đầu váng mắt hoa, *** đến đỉnh, ở chỗ khuyên bạc bên dưới đang chèn ép, không phải là nhanh phát tiết, mà là chậm rãi nhỏ giọt. (ta sắp ngất rùi =.=!)
Y thân thể nhoáng 1 cái, dần dần xụi lơ xuống.
Lạc Vân Phi cũng không hề phát giác, vẫn ở trên thân thể y rong ruổi, cho đến khi hết hưng phấn. Thấy Triệu Trường Thanh sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở cũng đã dần dần yếu ớt, như là sắp chết. Lúc này mới nhớ đến Triệu Trường Thanh hoàn toàn không có tập qua nội công, liền hoảng loạn đứng lên, vội vã ấn vào ngực Triệu Trường Thanh mà vận khí. ( Thiên Di: mình thì sướng mà người ta thì hành hạ, hừ hừ cầm… thú a)
Gã không rõ trong lòng vì sao lại hoảng loạn như vậy, chỉ biết là nghìn vạn lần không thể để Triệu Trường Thanh chết đi.
Lạc Vân Phi đem Triệu Trường Thanh mang về Thiên Phong sơn trang. Triệu Trường Thanh sau khi cùng gã hoan hảo, thân thể vẫn chưa phục hồi như cũ, Lạc Vân Phi cũng không có gặp mặt y. Triệu Trường Thanh trong lòng dần dần bình tâm lại, nghĩ thầm có thể là Lạc Vân Phi muốn dẫn y trở về sơn trang chỉ để thẩm vấn mà thôi.
Triệu Trường Thanh lúc này không hề sợ hãi, làm y khiếp sợ và khó chịu chính là một chuyện khác.
Y hiện tại dục vọng chỉ có thể thoáng ngẩng đầu, từ nay về sau, không bao giờ có thể cùng nữ tử mây mưa. Mà mỗi lần đi tiểu, đều làm hài bị ướt, y phát hiện chính mình đã đánh mất quyền lợi của nam tử để đứng mà đi tiểu.(sắp ngất tập 2=.=!)
Đến Thiên Phong sơn trang, thân thể y đã hồi phục không ít, nhưng trong tâm lại khó có thể nén được bi thương. Y mỗi lần nghĩ đến Giang Hàn Yên, đều là thống hận chua xót cùng khổ sở, cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi, nhưng y trời sinh tính tình trầm ổn, sắc mặt vẫn luôn thập phần bình tĩnh.
Lạc Vân Phi đối với y cũng vô cùng tốt, y sinh bệnh thì bưng trà dâng nước, toàn tâm toàn ý mà hầu hạ, nhưng y cho rằng Lạc Vân Phi nhất định là nghĩ ra phương pháp đáng sợ để mà dằn vặt y, nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Về đến Thiên Phong sơn trang đã là đêm khuya. Lạc Vân Phi ôm Triệu Trường Thanh phi ngựa vào trang, trực tiếp tới Lục Hoa cư. Đây là nơi rất gần với Đình Vân các, Triệu Trường Thanh đương nhiên biết đây là nơi nữ chủ nhân tương lai ở, nên không khỏi thất kinh.
Dọc theo đường đi tuy có hạ nhân nghênh tiếp, nhưng Lạc Vân Phi vẫn gắt gao ôm y vào trong ngực, cho nên không ai phát hiện, người trong lòng trang chủ lại là Triệu tổng quản trước đây.
Lạc Vân Phi vào phòng, đưa y đặt trên giường, đối hạ nhân phân phó vài câu, liền khép cửa phòng.
Lạc Vân Phi nhìn y, lạnh lùng nói rằng: “Yên Yên cũng không biết nhìn trúng chỗ nào của ngươi, vì ngươi mà dám đánh với ta, ta đem ngươi nhốt ở chỗ này, chỉ là bởi vì gần Đình Vân các, dễ trông chừng, ngươi cũng đừng có ý nghĩ này nọ.”
Triệu Trường Thanh dĩ nhiên chưa từng có ý nghĩ gì quá đáng, nghe được Lạc Vân Phi nói vậy, ngây người một chút, mới biết được là ý gì, y từ trước đến nay vô cùng nghiêm túc, lập tức vì mình mà biện giải: “Tiểu nhân không có nhớ hắn...”Đáng tiếc hắn ngây người quá lâu, lúc này nói năng vội vàng, rất giống giấu đầu hở đuôi.
Lạc Vân Phi cười lạnh một tiếng, cũng không quan tâm việc này, thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Ngày đó rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Triệu Trường Thanh biết đây là lúc thẩm vấn, mặt cũng có chút đỏ, nói: “Tiểu nhân... Tiểu nhân...”Y muốn kể lại việc bị hai người liên tục làm cái việc kia, thực sự có chút khó khăn. Triệu Trường Thanh lúng túng một chút, vẫn là không cách nào mở miệng.
Lạc Vân Phi mắt phượng đảo qua, nhàn nhạt nói rằng: “Ta hỏi, ngươi đáp, không được nói dối. Triệu Trường Thanh, Giang Hàn Yên vì cái gì mà bằng lòng ôm ngươi?”Gã suy nghĩ trăm lần cũng không thể nào lý giải, cho dù Triệu Trường Thanh tầm thường không gì đặc sắc, vì cái gì mà Giang Hàn Yên lại đối với y có ý định kia. Tuy rằng Triệu Trường Thanh sau khi bị động vào rất là quyến rũ, thế nhưng lần đầu tiên sao lại có thể phát sinh được? Vừa nghĩ đến Triệu Trường Thanh và Giang Hàn Yên trong lúc đó có quan hệ không hề thuần khiết, Lạc Vân Phi liền cảm thấy một trận đố kị. Đến nỗi là đố kị ai, gã cũng không thể phân biệt.
Triệu Trường Thanh nói: “Tiểu nhân không...”Đối với suy tính bên trong của Giang Hàn Yên, kỳ thực Triệu Trường Thanh vẫn không rõ. Chính là vô luận như thế nào, đều không tốt đẹp gì, có thể lúc mới bắt đầu là bởi vì trả thù, sau chỉ là thuần túy đùa bỡn.
Chú giải:
(1) phủ Hoàng Long: phủ Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch)
(2) băng cơ ngọc cốt: cao quý
(3) tuyệt vô cận hữu: có 1 không 2
(4)Tao hóa: ý nói em Thanh lẳng lơ này nọ a(phải nói là cầm thú mà hành hạ người ta còn bảo người ta lẳng lơ=.=!)
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
13 chương
6 chương
7 chương
95 chương