Sáng sớm hôm sau. “Lạc Vân Phi, ta đã nghĩ ra câu trả lời có thể thuyết phục ngươi. Chính là ta cũng không muốn buông tha.”Giang Hàn Yên miệng tràn ra tươi cười, làm kẻ khác hít thở không thông. Lạc Vân Phi sờ sờ chuôi kiếm, mỉm cười nói: “Tốt, chúng ta đây...”Hắn lời còn chưa dứt, liền rút trường kiếm ra. Ai ngờ Giang Hàn Yên đã sớm có chuẩn bị, hai người đấu cùng một chỗ. Lần này dĩ nhiên là quyết đấu sinh tử. Nửa canh giờ sau, Lạc Vân Phi một kiếm đâm vào ngực Giang Hàn Yên, thì bụng dưới cũng đã bị tử tiêu của Giang Hàn Yên xuyên thủng. Lạc Vân Phi cười khổ nhìn bụng mình bị tử tiêu đâm vào, Giang Hàn Yên mặc dù không lên tiếng, nhưng trên mặt lông mày cũng nhăn lại. Hắn nếu tránh được, thì Lạc Vân Phi cũng có thể tránh được. Lúc này đây may mắn có thể tránh khỏi, nhưng tiếp theo thì chắc chắn sẽ chết. Nếu như tiếp tục quyết đấu, chỉ có thể là kết cục lưỡng bại câu thương mà thôi. Đối với người kia, có thể cũng chính là vĩnh biệt. Tại sơn cốc này, nếu như bọn họ đều chết, có thể chết đi sẽ không chỉ là hai người bọn hắn mà thôi. Hai người đối diện một lúc lâu, trong mắt từ thận trọng nhìn nhau, đến đau xót không thể nói thành lời, hầu như cùng lúc, minh bạch tâm ý đối phương, hai người đều ngửa mặt lên trời cười ha hả, rút binh khí từ chỗ bị thương ra, chậm rãi chống đỡ đến gần đối phương, ôm nhau cùng một chỗ. Triệu Trường Thanh tà tà tựa ở trên giường, ánh mắt vô thần phiêu đến ngoài cửa sổ hai người ôm nhau mà cười kia. Vô luận là ai thấy cảnh tượng như vậy, cũng sẽ nói đó là một đôi bích nhân. Triệu Trường Thanh yên lặng nhìn, không có bất luận phản ứng gì. Ba năm sau. Trong Vô Ưu cốc có một dòng suối nhỏ chảy xuyên qua cốc. Bãi cỏ bên cạnh, có những cây liễu thướt tha, đang bay phất phơ trong gió. Giang Hàn Yên ngồi bên cạnh Triệu Trường Thanh vẫn đang giống như thần trí không rõ, bồi Triệu Trường Thanh phơi nắng. Từ ba năm trước đây khi Lạc Vân Phi hoài nghi cảm tình của mình, cùng Giang Hàn Yên ngả bài, Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên hai người vẫn luôn luôn là quan hệ giằng co. Mặc dù phát hiện bản thân đối với Triệu Trường Thanh có cái loại cảm tình này, nhưng Lạc Vân Phi vẫn chưa từng tuyệt vọng vẫn ở bên ngoài cốc phong lưu. Đến khi phát hiện bản thân cùng với tuyệt sắc nam nữ bên ngoài ở chung, cũng không thể làm cho Lạc Vân Phi cảm thấy chân chính vui thích, hắn cuối cùng chết tâm. Tuy rằng hiện tại cũng thường xuyên xuất cốc, nhưng chỉ là vì bệnh tình của Triệu Trường Thanh mà đi tìm danh y. Ngày thường thái độ làm người đứng đắn, đối với nữ tử cũng không thèm chớp mắt, không còn là … Đình Vân công tử phong lưu ngày xưa. Nhưng lại khiến kẻ khác không bì kịp chính là, vì thế mà càng khơi dậy ái mộ chi tâm của các thiếu nữ, nghĩ đến việc có thể giao phó chung thân cho thiếu niên anh hùng trong chốn võ lâm như vậy, nên bà mối hầu như là đạp phá luôn cả đại môn của Thiên Phong sơn trang. Ba năm qua ở Thiên Phong sơn trang mặc dù có thỉnh tổng quản khác, nhưng bởi vì không hợp tâm ý của tôi tớ trong trang, đều bị thay đổi liên tục. Lạc Vân Phi biết trong trang mọi người đều đang chờ hắn tìm Triệu Trường Thanh về, vô luận là âm thầm hay lộ liễu đều đã biểu thị qua, nhưng Lạc Vân Phi vẫn là làm bộ mở một con mắt nhắm một con mắt. Phụ thân của Giang Hàn Yên vẫn đang thu xếp việc hôn nhân cho hắn, nhưng đều bị Giang Hàn Yên hời hợt thu thập sạch sẽ, ba năm không có 1 chỗ nào được chọn, Lưu Thủy kiếm khách thanh danh hiển hách trong chốn võ lâm cũng dần dần hết hy vọng. Mà Giang Hàn Yên từ từ thành thục, tựa hồ đã không cần thê tử quan tâm mà có thể một mình đảm đương tất cả, đồng thời thanh danh cũng như mặt trời lên cao, so với Lạc Vân Phi không ai hơn ai. Giang Hàn Yên tay khoát lên đùi Triệu Trường Thanh, một bên kể ra gần đây ngoài cốc xảy ra chuyện gì. Ba năm nay, hai người bọn họ mỗi tháng đều thay cho nhau ở trong cốc làm bạn với Triệu Trường Thanh, đồng thời bởi vì thời gian dài ngắn khác nhau mà đánh qua không ít lần, có mấy lần còn đổ máu. Trong ba năm, hai người đều xảy ra không ít biến hóa, Lạc Vân Phi biến thành quân tử chân chính, mà Giang Hàn Yên cũng từ 1 thiếu niên hết sức lông bông thành 1 người âm trầm ổn trọng khiến người khác nguyện ý làm bạn một đời. Chỉ có Triệu Trường Thanh là vẫn như nguyên trạng. Ban đầu bản thân có thể còn chưa đủ yêu, nhưng dần dần ở chung lâu ngày, Giang Hàn Yên phát hiện mình từ lâu đã vô pháp tự kềm chế. Thế nhưng người này cũng đã không còn giống lúc đầu. Mấy ngày trước thần y Tiết Bất Nhị nổi danh xưa nay cũng nói, vết thương trong miệng Triệu Trường Thanh từ lâu đã phục hồi như cũ, chỉ vì nguyên nhân tâm lý nên không chịu nói. Tiết Bất Nhị vốn cũng không phải tên như vậy, chỉ vì tiền chẩn bệnh rất cao, đồng thời cũng được xưng là đáng giá, nhưng khi xem bệnh cho Triệu Trường Thanh bởi vì bất lực mà 1 văn tiền cũng không thu. “Trường Thanh, nếu chúng ta có thể quen biết trễ 1 chút thì tốt rồi.”Giang Hàn Yên nhìn nước chảy róc rách trong khe suối, chậm rãi tràn ra tươi cười. Nếu ta có thể quen ngươi trễ 1 chút, bản thân cũng sẽ không làm sai, nhưng nếu như quen biết trễ 1 chút, cũng sẽ bị Lạc Vân Phi đoạt đi. Giang Hàn Yên chậm rãi kề lại gần khuôn mặt dại ra của Triệu Trường Thanh, nhẹ giọng mỉm cười: “Ta biết ngươi đang giả bộ, ngươi rất thanh tỉnh, chỉ là không muốn nói mà thôi.” Ôn nhu mà trước đây khó lòng có được, hôm nay lúc nào cũng triển lộ, thế nhưng đã chậm, bản thân đã bỏ lỡ thứ trọng yếu đó, người này đã hoàn toàn không bao giờ đáp lại hắn. Hắn bỏ lỡ việc đi vào nội tâm y, cho nên hiện tại chỉ có thể vĩnh viễn ở bên ngoài. “Trường Thanh, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào ngươi mới bằng lòng mở miệng nói chuyện?”Giang Hàn Yên ôn nhu nói, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Triệu Trường Thanh. Những biểu tình nhục nhã, thống khổ, nhẫn nại đã từng xuất hiện trên mặt y hoàn toàn tiêu thất không thấy nữa, bình thường thì luôn yên lặng đờ đẫn, khi làm tình cao trào thì biểu tình đơn điệu. “Trường Thanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi vĩnh viễn sẽ không mở miệng nói chuyện, có đúng không?”Giang Hàn Yên tự giễu, nhẹ nhàng, nắm lấy bàn tay Triệu Trường Thanh đang để bên người. Bàn tay này, hoàn toàn lạnh lẽo không hề đáp lại. Chẳng bao lâu, trên khe nước một con cá theo dòng chảy lao xuống, rơi vào trong nước đụng phải một tảng đá lớn lại bay lên, rơi xuống nơi nước ngập không sâu, không ngừng toát ra giãy dụa, nhưng thủy chung không thể nhảy lại vào trong nước, chỉ có thể ở trên đá hấp hối. Triệu Trường Thanh nhãn thần bình tĩnh gợn sóng nhưng cũng giống như xuất hiện một tia nhảy lên. Giang Hàn Yên như là phát giác cái gì, phiếm ra một cái mỉm cười, đi tới khe nước, đem con cá kia thả trở về trong nước. Hắn quay đầu lại, thấy Triệu Trường Thanh mi mắt khó có được nâng lên nhìn hắn.