Hồng Trần Nhất Mộng
Chương 4 : Tối thị hồng trần phong lưu khách
(Khách phong lưu nhất chốn hồng trần)
Sắc trời vừa hửng sáng, phương xa chỉ có một dải sáng bạc, Từ Hoa đứng trong sương sớm dính phải một thân hơi ẩm, cỏ xanh bên cạnh ao cũng làm ướt vạt áo. Y vừa quay người, liền trông thấy Tu Yển đang đứng phía sau mình, trên người khoác một chiếc áo mỏng, búi tóc chưa chải, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời đa tình.
Thấy y quay người, Tu Yển cười nói, “Đại sư, sớm quá nhỉ!”
Từ Hoa đáp lễ, “Điện hạ!”
Tu Yển thoáng nhìn sắc trời phương xa, hỏi, “Đại sư phải đi ư?”
“Quấy rầy nhiều ngày, bần tăng…”
Tu Yển chỉnh lại mái tóc rối bù, tiến đến gần bên Từ Hoa, y cúi đầu, giọng nói mang theo chút ác liệt, “Đêm qua, ta cũng nhìn thấy đấy…”
Không đợi Từ Hoa có phản ứng, y đã thấp giọng thì thầm, “… Từ Hoa… Ngươi thật là lòng dạ từ bi…”
Từ Hoa vừa tránh đi, đã bị Tu Yển một phen bắt được, “Ta để ngươi chạy thoát một lần, hai lần, ngươi cho là… còn lần thứ ba…?”
Ngữ khíôn nhu, ấm áp lan truyền bên tai.
Từ Hoa đưa mắt nhìn, chỉ thấy tiễn ảnh thời gian trong mắt y, màu hổ phách phiếm động lòng người.
Y nhất thời có chút hoảng hốt, lạc hoa thu nguyệt đầy vườn này, lại chẳng địch nổi một nụ cười khuynh thành.
Ánh mắt chấp nhất của Tu Yển cuối cùng hóa thành một chút bất đắc dĩ, y chầm chậm buông tay, cuối cùng nói, “Ở lại thêm một ngày nữa đi, ngươi chung quy cũng nên để ta cảm tạơn cứu mạng của ngươi…”
Vì thế, Từ Hoa tiếp tục lưu lại, vì thế, ngày thứ ba, ngày thứ tư… y cũng không đi…
Y vẫn ở lại trong từđường nho nhỏ kia mà tụng kinh niệm Phật, Tu Yển ngày ngày đến nhìn, thân ảnh dựa lên khung cửa, có thể lặng thành một bức tranh sơn thủy Giang Nam.
Y mở mắt ra, trước mặt chính là nụ cười của Phật chủ, y nhìn hai mươi năm, vẫn chẳng hiểu được nụ cười của người, không hiểu được si niệm tình ái của thế gian này, không hiểu được lý do mình lưu lại, là vì nụ cười điên đảo chúng sinh, hay là vì tiền thế kim sinh chẳng cách nào nhìn thấu ấy.
Y là cao tăng đắc đạo chốn nhân gian, lại có thể nhìn lén thiên cơ, biết tam thế, giải trăm ưu, đủđể không ra khỏi nhà cũng đã dương danh thiên hạ.
Y biết con bướm trắng bay lượn trước miếu kia đang tìm kiếm người yêu kiếp trước, biết cá chép trong ao đã ngủ say trăm năm, biết tiết hoa rơi tới, vùng đất Giang Nam linh tú này lại sẽ có nữ tử tuyệt sắc vào được cao đường thâm cung…
Y cũng biết, Thanh Chức điện hạ cao nhã kia sẽ mau chóng đợi được người cảđời mệnh định…
Thế nhưng, Từ Hoa không chớp mắt, y thủy chung không nhìn thấy kiếp sau cùng quá vãng của Tu Yển.
Phảng phất như chìm trong nước, duyên hoa diệt hết, chỉ còn lại mờ mịt.
Cũng như mình.
Y lại khẽ khàng nhắm mắt, cầm chiếc mõ trong tay mà thong thả gõ.
“Cốc cốc cốc… cốc cốc cốc…”
Từng tiếng Phạn được xướng lên, câu câu đều là châm ngôn, chung quy chỉ có khinh quỳnh vật hoa này.
Hoa rơi tiết gặp quân cười, bất quá là mỗi năm mỗi ngóng về.
Tu Yển khẽ khàng dao động dây tỳ bà, một cơn gió thổi qua, thanh âm tùng tùng thanh thanh phiêu đãng giữa ngón tay một hồi, mới dần dần mất hẳn.
Tu Yển yên lặng chờ cho tiếng vọng cũng đi xa rồi, mới chậm rãi nhếch môi.
Y động động kẽ ngón tay, một chuỗi những nốt nhạc tán vụn lại vụn vặt vang lên, ý cười bên khóe miệng y càng sâu, liếc nhìn người bên cạnh, y nói khe khẽ, “Nếu có bóng trăng dưới nước, vớt được lên mặt gương, than một tiếng, mây thu trong núi trói buộc toàn tâm, lại biết, trước Phật cũng có thể không tiếc.”
Y nói trước Phật cũng có thể không tiếc.
Từ Hoa lắc đầu, Phật nói, đại bi vô lệ, đại ngộ vô ngôn, đại tiếu vô thanh, tóm lại là“vô”.
Tu Yển đưa tỳ bàđang cầm trong tay qua, Từ Hoa nghi hoặc, Tu Yển nghiêng đầu, lại là phong tình vô hạn.
“Đại sư thiên phú hơn người, cũng nên thông hiểu điểm này, không bằng…” Y kềđến, trên môi mang theo nụ cười, “…Tu Yển hôm nay mạo phạm, xin đại sư khảy một khúc, thế nào?”
Từ Hoa ngồi yên bất động, Tu Yển bèn khoái trá nở nụ cười, dường nhưđã sớm đoán được.
“Từ Hoa.” Y gọi, “Ngươi cảm thấy nhạc khúc của thế gian này, không thể xướng trước Phật sao? Nhưng ngươi có biết, trong mắt ta, cảnh trí phồn hoa chốn nhân gian này, đều là khiên niệm, so với tượng Phật lạnh băng, càng được lòng ta hơn…”
Tràng hạt trong tay nhẹ nhàng chuyển tới lòng bàn tay, Từ Hoa vươn tay tiếp nhận tỳ bà, đem đặt vào lòng, y đưa tay muốn khảy, ngón tay tái nhợt dừng lại giữa không trung.
Cuối cùng, y rốt cuộc lắc đầu, đầu ngón tay chạm tới dây đàn, hơi dùng sức, làn điệu tựa như dòng suối trong vắt từ từ vang lên.
Y nhắm mắt, nốt chu sa trên trán giống như giọt lệ chực rơi xuống.
Cánh môi hồng nhạt chậm rãi mở ra, y không nhìn đến ai, chỉ xướng lên khe khẽ, “Cổ Phật niêm hoa phương nhất tiếu, si nhân thuyết mộng dĩ tam sinh.”
Y nói, người si nói mộng, đã tam sinh.
Mộng tam sinh, thuyết tam sinh, tam sinh có dài hay chăng?
Nụ cười trên mặt Tu Yển dần phai nhạt giữa khúc ca trầm trầm như lời kể này, cuối cùng, ánh mắt y rốt cuộc hóa thành dòng suối không thấy đáy, lẳng lặng in dấu một khắc đẹp nhất Giang Nam này.
Ngàn năm là một khắc, vạn năm là một khắc, bất quá là khiên niệm không bỏđược.
Từ Hoa lặng lẽ rời đi vào ngày hôm sau, không hề mang theo thứ gì, phòng sạch sẽ gọn gàng như trước, dương quang sáng ngời vừa lúc chiếu lên bồđoàn màu vàng.
Tu Yển chậm rãi đi qua ngồi xuống, y nhìn chằm chằm cổ Phật phía trước, không khỏi lại lộ ra nụ cười, tiếng mõ dường như còn quanh quẩn bên tai, Tu Yển nhắm mắt, y biết, đây chỉ làảo giác của mình.
Khóe miệng y nhịn không được hơi nhếch lên, ngón tay trắng nõn điểm tại khóe môi.
Từ Hoa, Từ Hoa, ngươi xem, Phật thật sự không giải ưu, không biết tâm, không lạc thế, không thông tình…
Y rốt cuộc nhịn không được nỉ non ra tiếng, người ta đợi ngàn năm kia, là ngươi ư?
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
99 chương
50 chương
89 chương
12 chương
7 chương