Hồng Thần Huyết Ấn
Chương 34 : Phóng hạ đồ đao
Nhạc Xương đang nhắm mắt vận công điều tức, chỉ trong giây lát sau, chân khí đã lưu hành khắp toàn thân, bây giờ không những hết mệt mỏi, hơn nữa cảm thấy khỏe khoắn vô cùng.
Ngay lúc hắn định mở mắt ra, bỗng nhiên toàn thân khẽ run một cái.
Nhạc Xương thoạt vừa giật bắn người lên, thì hạ bán thân đã mềm nhũn không còn cử động được nữa.
Hắn trợn ngược hai mắt, căm phẫn nhìn thiếu nữ nọ, lạnh lùng nói :
- Thiếu gia có lòng tốt cứu chữa ngươi, không ngờ ngươi lại lấy ân trả oán.
Hắn chưa nói hết lời, thiếu nữ nọ cười khúc khích vài tiếng liền, đồng thời móc túi lấy một cái lọ ngọc ra, từ trong lọ đổ ra hai viên thuốc há miệng nuốt vào bụng.
Nhạc Xương thoạt thấy y cười một cách quái gở, nhất thời quên cả nói tiếp, chỉ trơ mắt ngắm nhìn đối phương, chẳng hề để ý y lấy thuốc nuốt vào mồm chút nào cả.
Y thấy Nhạc Xương cứ trơ mắt ngắm nhìn mình, mặc dù huyệt đạo hắn bị chế, nhưng giữa chân mày hắn vẫn lộ ra một oai nghi không thể mạo muội xâm phạm.
Tức thì trống ngực thiếu nữ cứ đập thình thịch, tiếng cười cũng im bặt luôn, y nghiêm sắc mặt lại nói :
- Té ra ngươi là Nhạc Xương?
Nhạc Xương dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói :
- Ta là Nhạc Xương thì có sao nào?
Thiếu nữ nọ khẽ thở dài một tiếng, nói :
- Trong óc tưởng tượng của ta, niên kỷ của Nhạc Xương phải lớn hơn ngươi nhiều, hơn nữa...
Nhạc Xương nghe nói thế, bất giác nổi giận nói giọng lạnh lùng :
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thiếu gia là giả mạo ư?
Thiếu nữ nọ vội lắc đầu lia lịa, nói khẽ :
- Không! Ta chẳng ngờ thế thôi.
Trong lòng Nhạc Xương lấy làm bực bội hết sức nhưng điều này lại có can hệ gì đâu?
- Chẳng lẽ ta trẻ tuổi một chút thì ngươi mới chịu buông tha ta?
Thiếu nữ nọ đang cau mày trầm tư.
Trong lúc Nhạc Xương đang suy nghĩ lung tung, bỗng thấy thiếu nữ như vừa ở trong cơn trầm tư đã quyết định điều gì, y nghiêm sắc mặt lại, nói :
- Nhạc... Nhạc Xương! Ngươi có biết ta là ai không?
Nhạc Xương ngạc nhiên trong giây lát, sau đó lắc đầu nói :
- Không biết.
Hai mắt thiếu nữ bỗng tia ra luồng sáng kỳ lạ nói :
- Thế tại sao ngươi lại cứu ta?
Nhạc Xương suy nghĩ giây lát, nói :
- Không tại sao cả, nhân vật bạch đạo phe ta hành hiệp giang hồ, phải có bổn phận trợ giúp kẻ yếu đánh dẹp kẻ gian.
Hắn chưa nói hết lời, thiếu nữ nọ đã cướp lời nói :
- Ngoại trừ như thế, ngoài ra còn nguyên nhân gì nữa không?
Nhạc Xương ngạc nhiên nói :
- Ta nói dối với ngươi để làm gì?
Thiếu nữ nọ nghe nói thế, tức thì mặt lộ thất vọng.
Nhạc Xương lấy làm thắc mắc chẳng hiểu tại sao y lại có thái độ như thế, trong lòng hắn đang còn suy nghĩ bỗng nghe thiếu nữ thở dài một tiếng nói giọng u oán :
- Đêm lành lữ điếm lưu thư giản, mới đó vẫn chưa giáp năm, không nhận ra dung mạo... đèn đuốc Dương Châu vẫn còn đó, à...
Nhạc Xương động lòng nhìn thiếu nữ, ngạc nhiên nói :
- Xin hỏi phương danh của cô nương xưng hô thế nào?
Thiếu nữ như có vô hạn cảm xúc nói :
- Ngươi từng nghe nói Hồng Đậu Ma Nữ bao giờ không?
Nhạc Xương thất kinh kêu a một tiếng, nói :
- Nói sao? Hồng Đậu Ma Nữ ư... Ngươi là...
Thiếu nữ khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, Hồng Đậu Ma Nữ chính là ta đây.
Nhạc Xương mặt lộ vẻ kinh ngạc, miệng mấp máy niệm bốn chữ Hồng Đậu Ma Nữ mãi, tức thì trong ký ức hiện ra những việc dĩ vãng.
Hắn vừa lẩm bẩm trong miệng bốn chữ Hồng Đậu Ma Nữ, vừa thò tay vào túi áo lấy chiếc khăn lụa gói hạt hồng đậu ra, sau đó gở cái gút khăn lụa tức thì hiện ra hai hạt đồng đậu đỏ tươi.
Nhạc Xương suy nghĩ giây lát, kế đó đưa tay ra phía trước, nói :
- Hồng... cô nương, vậy thì ngươi ắt nhận ra vật này rồi?
Hồng Đậu Ma Nữ chẳng cần nhìn vật trong tay hắn, khẽ gật đầu nói :
- Chẳng những biết vật này, nói thật cho ngươi hay cũng không hề chi, hồng đậu này chính là vật của bản cô nương vậy.
Lần này Nhạc Xương không lấy làm lạ nữa, vì hắn cũng đã đoán biết rằng vật đang cầm trong tay ắt là của thiếu nữ này rồi.
Nhưng bắn cảm thấy hơi lạ là mình chưa từng quen biết Hồng Đậu Ma Nữ, trước hết đối phương gửi khăn lụa báo động mình, sau đó lại giải cứu mình, điều lạ hơn nữa là mỗi lần đều xảy ra ở lúc mình cần sự giúp đỡ nhất.
Hắn đưa mắt nhìn Hồng Đau Ma Nữ, vừa cuốn khăn lụa lại vừa ấp úng nói :
- Vậy thì cô nương...
Hồng Đậu Ma Nữ không để hắn nói tiếp cướp lời nói :
- Bây giờ, ngươi hiểu rỗi chứ?
Nhạc Xương khẽ gật đầu nói :
- Ồ! Đa tạ cô nương tương cứu vài lần, tại hạ...
Hắn nói tới đây bỗng ngưng lại không nói ra, vì hắn sực nghĩ rằng đối phương đã ra tay nghĩa hiệp giải cứu mình vài lần, nhưng tại sao hôm nay bỗng lại hạ sát thủ điểm huyệt đạo của mình như thế.
Hắn suy nghĩ đến đây lập tức nói :
- Thế nhưng tại hạ chẳng hiểu vì sao cô nương bỗng lại hạ sát thủ.
Hồng Đậu Ma Nữ mặt lộ vẻ cười nói giọng ôn tồn :
- Tại vì ta muốn mang lai lịch thân thế của ta kể lại cho ngươi nghe.
Nhạc Xương như sa vào mây mù, ngạc nhiên hỏi :
- Lúc cô nương kể thân thế ắt phải điểm huyệt đạo của người ta trước sao?
Hồng Đậu Ma Nữ khẽ gật đầu, mỉm cười nói :
- Ta chưa từng nói cho bất cứ một ai nghe bao giờ, cho nên ta muốn ngươi ngồi yên tại chỗ nghe kể, ngươi nên biết rằng ta chẳng có chút ác ý gì hết.
Nhạc Xương lắc đầu thở dài một tiếng nói :
- À! Ngươi làm thế chẳng cảm thấy hơi quá đáng chăng?
Hồng Đậu Ma Nữ bỗng ngưng cười đưa mắt chăm chăm nhìn Nhạc Xương.
Nhạc Xương thoạt vừa tiếp xúc ánh mắt y bất giác run bắn người lên, hắn vội cúi đầu xuống không dám nhìn đối phương nữa, trống ngực cứ đập thình thịch không dừng.
Hồng Đậu Ma Nữ tỏ ra rất nhu mì nói :
- Có lẽ ngươi nói phải, nhưng ta bảo đảm với ngươi, chỉ một lần này thôi, về sau tuyệt đối chẳng có chuyện tương tự như thế xảy ra.
Nhạc Xương thấy y nghiêm sắc mặt nói như thế tức thì không tiện nói gì nữa, hắn đành lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, chờ đợi y kể chuyện.
Bấy giờ...
Hồng Đậu Ma Nữ đưa mắt nhìn ra hang đá, nói giọng chiêm bao :
- Lúc ta có ký ức, ta đã sống với mẫu thân. Thất Xảo bà bà, ở trong thung lũng Bách Vô Cấm Kỵ tại Lục Bàn sơn, vô ưu vô tư...
Nhạc Xương giật bắn người lên, không cầm lòng được nói :
- Té ra ngươi là thiên kim của Thất Xảo bà bà?
Hồng Đậu Ma Nữ khẽ gật đầu một cái, sau đó nói tiếp :
- Từ lúc còn bé ta đã tập võ chung với bảy vị sư tỷ, mặc dù mẫu thân rất thương ta, thế nhưng về mặt võ công, lão nhân gia người tuyệt đối nghiêm ngặt chẳng thiên vị ai hết.
Nhạc Xương biết y chẳng nói lời hư dối, khẽ gật đầu nói :
- Quả thật công lực của cô nương chẳng tầm thường, nếu phen này chẳng vì gã Lôi Minh xuất thủ đột ngột và liều chết với nhau, thì gã cũng chưa chắc đả thương được cô nương.
Hồng Đậu Ma Nữ thở dài một tiếng nói :
- Ta vốn là người xuất thủ cay độc, nên chẳng đề phòng đối phương liều mạng phản kích, quả thật đúng là bắn chim nhạn hằng ngày, cuối cùng lại bị chim nhạn mổ vào mắt.
Hồng Đậu Ma Nữ nói tới đây dừng lại giây lát sau đó lại nói tiếp :
- Cách đây hai năm, hôm ta vừa tròn mười ư sáu tuổi, mẫu thân bảo ta vào mật thất truyền một bộ tâm pháp và khẩu quyết cho ta, từ đó ta chẳng ra khỏi mật thất nữa bước, đúng một năm trời, mãi cho đến lúc ta luyện thành công bộ tâm pháp và khẩu quyết nọ, mẫu thân mới cho phép ta được rời khỏi mật thất.
Y nói tới đây trầm tư giây lát, hình như đang hồi tưởng việc quá khứ, sau đó lẩm bẩm nói :
- Thế nhưng chẳng bao lâu, vào một đêm mưa gió bão táp, mẫu thân đã dẫn một nho sĩ trung niên độ khoảng bốn mươi tuổi ngoài về núi, mẫu thân đã giúp y đoạt mất đồng trinh của ta.
Lúc y nói đến đây, mặt lộ vẻ căm hờn.
Nhạc Xương giật bắn người lên, đối với việc Thất Xảo bà bà làm như thế hắn lấy làm bất mãn vô cùng, thế nhưng ở trước mặt Hồng Đậu Ma Nữ hắn bất tiện tỏ ra thế thôi.
Hồng Đậu Ma nữ kể tới đây, mặt lộ vẻ căm hờn nói giọng xúc động :
- Chính là từ đó ta bắt đầu căn thù nam nhân, trong một năm nay có khoảng ba trăm nam nhân có tên tuổi đã chết trong tay ta.
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, mặc dù hạ bán thân hắn mất hết khả năng cử động, nhưng thượng thân khẽ xông tới trước, nói giọng giận dữ :
- Trông ngươi có gương mặt xinh đẹp như thế không ngờ lòng dạ ngươi lại tàn nhẫn ác độc như vậy, nếu bản thiếu gia chẳng bị ngươi khống chế huyệt đạo, hôm nay ắt phải giết ngươi để trả thù cho số nạn nhân ấy!
Hồng Đậu Ma Nữ nói giọng căm phẫn :
- Chẳng lẽ một người lầm lỗi, không có chút cơ hội nào ăn năn hối cải sao?
Nhạc Xương nghe nói thế, bất giác nhủ thầm :
- “Đúng thế! Nếu một người lầm lỗi, chỉ cần y chịu ăn năn hối cải, rất nên tạo cơ hội cho y sửa đổi”.
Hồng Đậu Ma Nữ thấy hắn trầm mặc không trả lời gì hết, bất giác thở dài một tiếng, nói :
- Tất cả chúng sanh ở chốn thiên hạ này, chẳng lẽ có một người nào chưa hề làm điều sai lầm trong suốt đời người thật sao? Như những gì ta đã thấy đã biết, hình như không có một người nào hoàn toàn chân thiện cả, phần nhiều họ sống giả nhân giả nghĩa.
Nhạc Xương vừa nghe nói vừa suy nghĩ, có lẽ y nói phải, nhưng hắn cũng hiểu tại sao một thiếu nữ nhu mì đa tình như vậy lại có thể gây nên những sự kiện ác độc như thế?
Bây giờ hắn đã hết giận, hơn nữa thông cảm y, nói giọng nhẹ nhàng :
- Lúc ngươi giết số người ấy, chẳng lẽ không có chút cảm xúc gì chăng?
Hồng Đậu Ma Nữ khẽ gật đầu nói :
- Mỗi khi ta giết chết một người đều có chút ân hận, thế nhưng khi ta gặp lại một người nam nhân khác thì ta không thể khống chế mình nữa, ngươi có biết rằng sự thỏa mãn và thèm khát nọ đã quyến rũ ta đến cỡ nào không? Ta đã đùa nghịch số nam nhân tự cho mình là hơn người, sau khi họ cống hiến tất cả cho ta, đến lúc cực điểm mất hết tinh lực mà chết.
Y nói đến đây, mặt mày ủ rù cúi đầu trầm mặc giây lát, sau đó ngước đầu nói tiếp :
- Thoạt tiên ta cảm thấy vừa kích thích và khoái lạc, thế nhưng ngày tháng trôi qua, trong lòng càng lúc càng cảm thấy áy náy và ân hận muốn sửa đổi bản tánh, nhưng... ta lại thiếu phần can đảm và lực lượng, vì thế càng lúc càng sa lầy đến không thể dừng bước lại được, cho đến... cho đến...
Nhạc Xương mãi theo đuổi thần tình trên mặt y, nghe y kể tới sau cùng, trong lòng hắn mong rằng y có kỳ ngộ sẽ thay đổi cuộc đời của y.
Hồng Đậu Ma Nữ đưa mắt nhìn thần sắc hắn, đã đọc được tâm ý hắn, y cười một tiếng yêu kiều nói :
- Mãi cho đến khi ta gặp ngươi, hình như ta mới có hy vọng.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :
- Gặp ta mới có hy vọng, tại sao vậy?
Hồng Đậu Ma Nữ cười một tiếng thật tươi nói :
- Ta cũng chẳng biết tại sao, ta chỉ cảm thấy rằng ngươi có thể giúp đỡ ta, và cho ta sức mạnh khiến ta sớm từ biển khổ trở về bến giác.
Nhạc Xương cứng họng nói chẳng nên lời nào hết.
Hai mắt Hồng Đậu Ma Nữ tia ra luồng ánh sáng van xin, nói giọng u oán :
- Chẳng lẽ ngươi lại hẹp hòi với một thiếu nữ yếu ớt chăng?
Nhạc Xương nghĩ tới ân huệ y đã ban bố cho mình quả thật hắn không có lý do gì cự tuyệt đối phương được hết, thế rồi hắn trầm ngâm không nới gì cả.
Hồng Đậu Ma Nữ đưa cặp mắt ai oán ngắm nhìn Nhạc Xương nói :
- Ngươi có biết không, từ khi gặp ngươi ta đã thay đổi hành vi trước kia, thậm chí trái lệnh mẫu thân buông bỏ một môn võ công có thể xưng bá võ lâm.
Nhạc Xương thoạt nghe nói thế, buột miệng hỏi :
- Môn võ công gì mà có thể xưng bá võ lâm vậy?
Hồng Đậu Ma Nữ nói :
- Đó là môn Thiên Cương thần công do Hoàng đế lưu lại, muốn luyện nên môn công phu này ắt phải hấp thụ tinh huyết của ba trăm sáu mươi năm nhân sung sức, sau đó lại bế quan tu luyện thêm ba trăm sáu mươi ngày mới hoàn toàn thành công, thế nhưng trong khi chỉ còn thiếu một người cuối cùng, trời xui đất khiến lại gặp phải ngươi ta đã mất tự chủ, không những chẳng nỡ hạ thủ với ngươi, hơn nữa lại âm thầm theo dõi đến đây.
Y nói một hơi đến đây, sau đó đưa cặp mắt đa tình chăm chăm ngắm nhìn Nhạc Xương, chờ xem phản ứng của hắn.
Hình như Nhạc Xương sực nghĩ ra điều gì, xếch ngược đôi lông mày kiếm, nói :
- Tại sao trước kia mẫu thân ngươi lại đối xử với ngươi như thế?
Hồng Đậu Ma Nữ lắc đầu than thở nói :
- Lúc ban đầu ta cũng chẳng biết, về sau ta mới vỡ lẽ, sở dĩ mẫu thân phải làm như vậy, một là muốn được lòng nho sĩ trung niên nọ, kế đó tạo cho ta hận thù nam nhân, để tiện việc giết người luyện công!
Nhạc Xương lắc đầu thở dài một tiếng nói :
- Gã trung niên đó là ai vậy? :
Gương mặt Hồng Đậu Ma Nữ lộ rạ nét căm phẫn, nói :
- Tiếu Diện Âm Ma!
Nhạc Xương giật bắn người lên, buột miệng nói :
- Nói sao? Tiếu Diện Âm Ma ư?
Bấy giờ hắn đã vỡ lẽ lòng người quỷ quyệt, thế sự vô thường, khiến hắn phải rùng mình ớn lạnh tốc gáy.
Giây lát sau...
Hắn thở dài một tiếng nói :
- À! Mẫu thân ngươi vì nhất kỷ chi tư lợi đã nhẫn tâm hy sinh ngươi.
Hồng Đậu Ma Nữ nói khẽ :
- Người sanh ra ta là phụ mẫu, người giáo dục ta là mẫu thân, mặc dù mẫu thân đối đãi ta như thế, nhưng ta chẳng trách lão nhân gia người, có lẽ máu thân có nỗi khổ tâm khó nói cũng nên, nếu đứng về một phương diện khác mà nói có lẽ bà ta làm như thế là đúng.
Nhạc Xương không làm sao hiểu nổi ý nghĩa trong lời nói của y, hắn chỉ trơ mắt ngắm nhìn Hồng Đậu ma Nữ không nói gì hết.
Hồng Đậu Ma Nữ lại nói tiếp :
- Bây giờ ta mới thể nghiệm được làm người chẳng đơn giản chút nào. Này Nhạc Xương, vì thế từ rày về sau ta quyết định đi theo ngươi, mong rằng sẽ làm nên một sự kiện gì để chuộc lại phần nào lỗi lầm trước kia.
Nhạc Xương giật mình thầm, hắn không ngờ y là một thiếu nữ dám nói dám làm, tức thì trong lòng nảy sanh vài phần kính phục, hắn trầm ngâm trong giây lát, sau đó nói :
- Có thật ta sẽ khiến ngươi thay đổi một cách triệt để như vậy không?
Hồng Đậu Ma Nữ khẽ gật đầu nói :
- Ta đã quyết định như vậy, như vậy, cả mẫu thân ta cũng không cần nữa, chẳng lẽ ngươi chưa tin nữa sao?
Nhạc Xương ngượng ngùng, ấp úng nói :
- Thế nhưng thế nhưng ta đã có vị hôn thê...
Hồng Đậu Ma Nữ thoạt sửng sốt trong giây lát sau đó mỉm cười nói :
- Việc đã quyết định, không có bất cứ nguyên nhân gì thay đổi được hết, chẳng lẽ ta lại quan tâm đến những vấn đề này nữa sao? Nàng rất đẹp thì phải?
Tánh tình Nhạc Xương vốn thực thà, khi nghe Hồng Đậu Ma Nữ nói thế, quả thật hắn không thể nào từ chối nữa, đưa mắt nhìn Hồng Đậu Ma Nữ, thành thật đáp :
- Nàng tên là Đỗ Nhược Quân, phẩm hạnh và dung nhan đều tốt cả.
Hắn vừa nói đến đây sực câm miệng không nói nữa, vì hắn cảm thấy rằng có lẽ câu nói này sẽ xúc phạm đến danh dự Hồng Đậu Ma Nữ, hắn không muốn gây kích thích cho một người hốt nhiên giác ngộ và quyết tâm hướng thiện chút nào, cũng như y vừa nói, hắn phải giúp đỡ và khích lệ y, khiến y trở thành một hiệp nữ làm cho mọi người phải kính ngưỡng, mặc dù y từng là một con người dâm đảng độc ác.
Hồng Đậu Ma Nữ chẳng quan tâm điều hắn vừa nói, chỉ cười khẽ một tiếng nói :
- Bây giờ chúng ta nên đi Nam Hải chứ?
Nhạc Xương thoạt nghe y nói hai chữ "chúng ta", bất giác động lòng liên tưởng đến ân oán giữa Tiêu Diêu Cư Sĩ tiền bối và Thất Xảo bà bà, nếu mình đi cùng với con gái bà ta thì chẳng mấy tiện, tức thì cúi đầu chẳng nói gì hết.
Hồng Đậu Ma Nữ vốn là một thiếu nữ thông minh, y thoạt trông thấy thần tình Nhạc Xương lập tức đoán được tâm ý của hắn, y vừa cười vừa giải huyệt đạo cho hắn, đồng thời cất tiếng nói :
- Chàng chớ bận tâm việc này thiếp biết rằng nếu đi với chàng ắt có điều bất tiện, bây giờ thế này, hai chúng ta hãy hẹn một thời gian, chàng cứ đi Nam Hải, thiếp cũng phải sắp xếp chút công việc, sau đó dù đi khắp chân trời góc biển thiếp cũng quyết phải đi theo chàng. Ồ! Đi theo hai vị, chàng thấy như vậy có được không?
Nhạc Xương do dự giây lát, nói :
- Thế cũng được, có điều phen này ta đến Nam Hải yết kiến Tiêu Diêu Cư Sĩ tiền bồi, chẳng biết phải đi bao lâu đây, như vậy chúng ta biết hẹn lúc nào gặp lại?
Hồng Đậu Ma Nữ thoáng nghe nói thế khẽ chau đôi mày liễu, trầm mặc hồi lâu.
Nhạc Xương vươn vai và thư giãn hai chân một cái, sực nghĩ ra một việc nói :
- Bây giờ thế này, năm tới ngày hôm nay chúng ta cứ hẹn gặp lại tại đây, hiện nay ta cũng chẳng rõ hành tung của Quân muội ở đâu, muốn tìm nàng cũng phải có một khoảng thời gian, đồng thời trong khoảng thời gian một năm xem như khảo nghiệm ngươi.
Hồng Đậu Ma Nữ trầm tư giây lát, nói :
- Thiếp không phản đôi chàng khảo nghiệm thiếp, thế nhưng thiếp chỉ mong rằng về sau chàng hành tẩu giang hồ cần phải thận trọng nhiều hơn.
Mặc dù y nói lời chân thành, nhưng Nhạc Xương cũng bất giác đỏ mặt, hắn vốn có đôi lời giải thích, song cuối cùng im lặng không nói gì hết.
Thế rồi hai người đưa mắt lẳng lặng nhìn nhau.
Mặc dù Hồng Đậu Ma Nữ ngồi kế bên Nhạc Xương, nhưng trong lòng nao nao chẳng yên, y sớm đã lạc vào chốn ảo cảnh.
Nay y đã được toại nguyện, đương nhiên trong lòng lấy làm vui sướng vô cùng, quả thật nhân phẩm và võ công của Nhạc Xương đều thuộc bậc nhất, nhất là hắn có một khí khái oai phong bất khả xâm phạm, khiến người trông thấy tự nhiên sanh lòng kính nể.
Được phu quân như thế, còn điều gì hạnh thúc bằng?
Y mơ mộng những chuỗi ngày sắp tới đó là những ngày hạnh phúc tươi đẹp, trăng tròn hoa nở, cùng sánh vai với chàng hành tẩu giang hồ bao la.
Bỗng nhiên trên mặt y lộ vẻ cười thật tươi nói :
- A! Cuối cùng giấc mộng của thiếp đã được thực hiện.
Một câu nói của y đánh thức Nhạc Xương, hắn ngạc nhiên hỏi :
- Nàng nói gì vậy? Cái gì đã thực hiện được?
Hồng Đậu Ma Nữ cười thật yêu kiều nói :
- Thiếp nói mộng tưởng của thiếp, cùng một ý trung nhân của thiếp du hiệp giang hồ.
Nhạc Xương thoạt nghe nàng nói thế, tức thì đã liên tưởng đến sanh nhai đó, có mấy ai mà chẳng muốn vạn lý du hiệp đâu?
Nhạc Xương suy nghĩ đến đây, khẽ gật đầu nói :
- Nguyện rằng cậy vào lực lượng của chúng ta, năng diệt sạch tất cả hung đồ.
Hắn dứt lời, ngồi dậy bước ra hang đá, nói tiếp :
- Ồ! Nắng sáng hôm nay rất tốt, đi nào. a! Phải rồi, này Hồng Đậu Ma Nữ, tên họ của nàng xưng hô thế nào?
Hồng Đậu Ma Nữ mỉm cười nói :
- Cung Nghiêm Diễm, nhưng mẹ và chư sư tỷ hay gọi thiếp là Xảo nương..
Nhạc Xương lẩm bẩm niệm vài lượt, sau đó nói :
- Đi nào! Trời sắp tới giờ ngọ rồi, chúng ta cũng nên tìm chút thức ăn uống chứ?
Hồng Đậu Mạ Nữ Cung Nghiêm Diễm cũng đứng phắt dậy, khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế! Chúng ta nên chúc mừng một phen.
Dứt lời, nàng đưa mắt liếc nhìn Nhạc Xương một cái, mặt hơi ửng đỏ, cất bước ra khỏi động trước.
Nhạc Xương thấy Cung Nghiêm Diễm phi thân chạy trước, hắn cũng vội vàng chỉnh lại y áo sau đó rượt theo.
Nhạc Xương cả đêm chưa ngủ và chẳng ăn uống gì hết, nên hắn đã đói bụng, ngước đầu nhìn tới trước, thấy xa xa đàng trước có một tửu điếm tức thì mặt mày tươi tỉnh.
Bấy giờ vào lúc giờ ngọ, nên thực khách ngồi đông nghịt trong tửu điếm.
Hai người ngồi trên một bàn gần cửa ra vào, sau khi gọi thức ăn xong, họ đưa mắt nhìn nhau cười thật tươi.
Trong nụ cười này chan chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Chẳng mấy chốc điếm tiểu nhị dọn thức ăn rượu thịt ra.
Hồng Đậu Ma Nữ hành tẩu giang hố nhiều năm, hơn nữa lại tiếp xúc rất nhiều người, nên tửu lượng của nàng khá hơn Nhạc Xương.
Bấy giờ nàng rót rượu xong bèn nâng ly nói :
- Vì chúc mừng thiếp và chàng, đồng thời cũng chúc mừng cả nàng, chúng ta hãy cạn ly rượu này!
Dứt lời nàng nốc một hơi cạn ly.
Nhạc Xương trông thấy thế, chẳng chịu lép vế cũng nâng ly uống một hơi cạn.
Hắn tay cầm ly rượu đưa mắt nhìn Xảo Nương, thấy nàng mặt thanh mày tú, so với Đỗ Nhược Quân lại có một nét đẹp khác nhau.
Hắn cũng chẳng phân biệt được nét đẹp của hai người khác nhau thế nào, hắn chỉ cảm thấy rằng mặc dù Đỗ Nhược Quân đẹp thật, nhưng chỉ là bông hoa trưng bày trong nhà, chứ không chịu đựng được sương gió.
Còn Xảo Nương tuy là trẻ tuổi thật, thế nhưng dám làm dám chịu, mạnh dạn nhận lỗi lầm, qua bản tánh thẳng thắn cởi mở của nàng, có lẽ mình vẫn còn thua kém nàng về điểm này.
Xảo Nương thấy hắn trơ mắt nhìn mình, tức thì trong lòng lấy làm vui sướng vô cùng, mặt mày bất giác ửng đỏ, cười tủm tỉm một tiếng.
Nhạc Xương y như một người đang thưởng thức hoa đẹp, cứ trơ mắt nhìn nàng và ngây người ra tại chỗ.
Bấy giờ...
Xảo Nương lại nâng ly lên, cười tủm tỉm nói :
- Bây giờ có nên vì hai chúng ta mà cạn thêm ly này không?
Nhạc Xương nghe nói thế, khẽ gật đầu mỉm cười lập tức nâng ly lên ngay.
Ngay lúc hắn thoạt vừa nâng ly lên, bỗng có một tràng cười há há nổi lên nói :
- Đương nhiên! Đương nhiên rồi!
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
240 chương
12 chương
163 chương
37 chương
5 chương
7 chương