Hồng Thần Huyết Ấn

Chương 16 : Thư sinh thần bí

Cánh buồm to lớn bỗng hạ xuống. Tức thì tốc độ chiếc thuyền chạy chậm lại, đồng thời thân thuyền cứ nghiêng tới ngả lui luôn. Bảo Bối la lớn tiếng nói : - Cha chả tiểu từ! Ngươi định làm gì thế? Thuyền gia nọ cười khẩy một tiếng phi thân nhảy tới, đồng thời xòe hai bàn tay mười ngón ra bấu vào mặt hai người nhanh như cắt. Thình lình ngay lúc này... Cửa khoang thuyền kêu đùng một cái tức thì nát thành nhiều mảnh văng tung tóe xuống nước. Đỗ Nhược Quân hét to một tiếng nói : - Cẩu tặc muốn chết ư? Dứt lời, một đạo chưởng phong ập tới kêu vù một cái đánh lui gã thuyền gia, kịp thời giải cứu Bảo Bối và Tiểu Oanh. Thuyền gia nọ bị luồng kình lực đẩy lui tới mũi thuyền, cặp mắt hung tợn chớp nháy vài cái sau đó cười lạnh lùng vài tiếng nói : - Quả nhiên có chút lai lịch, mặt thẹo Vương Nhị ta tạm thời cáo biệt vậy! Nói xong kêu tủm một tiếng nhảy xuống nước mất dạng luôn. Đỗ Nhược Quân hấp tấp la rằng : - Này tiểu tử ngốc! Hãy giữ tay lái lại nhanh lên, đây là thuyền tặc... Bảo Bối cấp tốc kìm giữ tay lái lại, quả nhiên thấy một làn sóng trắng ập vào đáy thuyền. Đỗ Nhược Quân vung song chưởng đánh vào nước nhanh như nhớp. Kêu đùng đùng hai tiếng, làn sóng trắng ấy lại xoay sang hướng khác bơi đi. Có chiếc đầu người từ dưới nước thò lên cách xa chỗ chiếc thuyền độ khoảng vài trượng, chính là mặt thẹo Vương Nhị chứ không còn ai nữa. Hình như mặt thẹo Vương Nhị bị chưởng phong gây chấn thương, gã thò đầu lên hít thở một cái, sau dó hụp xuống nước không dám tiến gần thuyền buồm nữa. Đỗ Nhược Quân trông thấy thế mới biết sợ, nói : - Nguy hiểm thay! Bảo Bối lấy tay áo lau mồ hôi trán, nói : - Tà môn thật, bọn ta có đắc tội gã bao giờ đâu? Cũng ngay lúc này... Tiểu Oanh bỗng thất thanh kêu rằng : - Các ngươi hãy xem kìa! Đỗ Nhược Quân và Bảo Bối đưa mắt nhìn về hướng đó, thấy có ba chiếc thảo thuyền chạy nhanh như gió. Chỉ trong bỗng chốc đã chạy tới chỗ cách thuyền buồm còn khoảng ba trượng. Đỗ Nhược Quân mặt mày biến sắc, căm phẫn nói : - Bọn đạo tặc này cay độc gớm, họ định dụng lửa đốt thuyền, vậy thì... Nàng vừa nói tới đây, ba chiếc thảo thuyền nọ đã bốc cháy, chỉ thấy lửa gặp gió chạy càng mạnh hơn. Đỗ Nhược Quân một mặt lo cứu hỏa, một mặt hấp tấp la hét : - Này tiểu tử ngốc! Hãy cập bến nhanh nào! Bảo Bối thoạt nghe nói thế, cũng lập tức la lớn tiếng nói : - Hai bên thảy đều là vách núi thẳng đứng, biết cập bến bằng cách nào, huống chi ta chẳng chuyên về lái thuyền. Đỗ Nhược Quân thở dài một tiếng nói : - Cứ đánh liều cập bến xem sao còn hơn là chết tại giữa sông, biết đâu muôn một vách núi thẳng đứng có chỗ bám, thế là còn hy vọng thoát nạn. Dứt lời, nàng nhảy vào mui thuyền ẵm Nhạc Xương ra. Bấy giờ ba chiếc thuyền cỏ đang bốc cháy chạy hàng dọc y như ba con rồng lửa vùn vụt lao vào hướng thuyền buồm nhanh như cắt. Tiểu Oanh luống cuống khóc ầm lên : Không còn kịp nữa... Đỗ Nhược Quân đưa mắt quan sát tình thế trước mắt giây lát, không còn hối thúc Bảo Bối nữa, hai mắt nàng óng ánh ngập lệ, vuốt ve trên mặt Thạc Xương, khóc thút thít nói : - Này Xương ca ca! Thiếp từng nói với chàng rằng: “Kiếp này không thể sống chung nguyện kết duyên trong kiếp tới, quả thật bây giờ trời đã làm cho chúng ta được toại nguyện”. Nàng ngước đầu nhìn Tiểu Oanh nói : - Này Tiểu Oanh chớ khóc nữa, chết có chi là đáng sợ ư. Sau đó lại quay sang nói với Bảo Bối : - Này tiểu tử ngốc! Khi trông thấy thuyền buồm bốc cháy hãy hô to một một tiếng chúng ta cùng lúc nhảy xuống nước hết! Bấy giờ mùi khét khói lửa đã bao phủ cả chiếc thuyền buồm. Tử vong đã đến... Có lẽ đây là tín hiệu tử vong thì phải? Thình lình ngay lúc này... Có một âm thanh già lão có lực từ xa xa vang tới : - Há há! Hãy giữ vững tay lái nào, chưa đến lúc chết đâu. Đỗ Nhược Quân ngẩn người ra tại chỗ! Tiểu Oanh thì tỏ ra ngây thơ reo hò ầm lên : - A! Có lẽ thần tiên đến giải cứu bọn ta rồi! Bảo Bối tiếp lời nói : - Không phải là thần tiên, là yêu quái. Ngươi chẳng nghe thấy giọng nói của đối phương ư? Cho dù y cứu sống chúng ta, cũng chưa chắc có lòng tốt. Đỗ Nhược Quân la hét nói : - Chớ ăn nói hồ đồ! Đây là thiên lý truyền âm, ắt phải có vị cái thế kỳ nhân nào xuất hiện. Nâng vừa nói tới đây, bỗng nghe ba tiếng nổ vang... Ba chiếc thuyền lửa bốc cháy sáng rực lúc nãy bỗng nhiên lửa tắt khói tan, kế đó hình bóng thuyền lửa cũng biến mất luôn. Lạ thay... Kế đó có một chiếc thuyền con nhấp nhô xuất biện trên mặt nước. Có một thư sinh trung niên trạc bốn mươi tuổi ngồi trên mui thuyền mặt thang mày tú, thân hình tráng kiện, mình mặc chiếc áo nho sĩ màu trắng, càng tỏ ra văn nhã lịch thiệp hơn. Đỗ Nhược Quân biết rằng thư sinh trung niên này chính là người truyền âm giải cứu mình, thế rồi nàng vội đặt Nhạc Xương, cúi người hành lễ thưa rằng : - Xin đa tạ tiền bối! Thư sinh trung niên khẽ gật đầu nói : - Bọn đạo tặc này cũng hung ác hết sức, nên lão phu sử dụng cường lực đánh chìm thuyền lửa, đồng thời mang cả người chủ mưu đánh cho nát thay để cảnh cáo bọn chúng! Đỗ Nhược Quân giật mình nhủ thầm : - “Vậy thì thủ đoạn của y cũng cay độc gớm!” Bảo bối cướp lời nói : - Ê! Ngươi được bao nhiêu tuổi, cũng dám tự xưng là lão phu? Đỗ Nhược Quân trợn mắt nhìn y một cái, vội mỉm cười nói : - Y là tiểu tử ngốc, xin lão tiền bối chớ trách cứ y! Tiểu Oanh càng làm ra vẻ tài khôn nói : - Tiểu tử ngốc không hiểu gì hết, y chẳng biết lão nhân gia ngươi đã đạt đến cảnh giới phản lão hoàn đồng? Hí hí chiếc thuyền con của ông nguy hiểm quá thế, hãy mau bước sang chiếc thuyền của bọn này ngồi cho bảo đảm nào! Đỗ Nhược Quân chỉ tay vào sống mũi Tiểu Oanh cười tủm tỉm một tiếng nói : - Vậy mà ngươi dám bảo người ta ngốc, nên biết rằng lão tiền bối đã đạt đến cảnh giới Nhất Vi Độ Giang (đứng trên cỏ lau qua sông), chớ nói đây là chiếc thuyền con, chỉ cần một cành cây lão vẫn có thể tự do qua lại... Thư sinh trung niên xếch ngược đôi lông mày, cười há há nói : - Không ngờ miệng lưỡi bọn oa nhi các ngươi ngọt ngào đến thế, thôi được, lão phu phá lệ bước sang chiếc thuyền các ngươi đây! Nói xong, chẳng thấy lão cử động gì hết đã bay là đà lên thuyền buồm nhanh như chớp. Đỗ Nhược Quân vội đứng sang một bên nhường lão đến mũi thuyền, đồng thời hạ lệnh Bảo Bối tiếp tục cầm tay lái, bảo Tiểu Oanh rót trà, sau đó mới ẵm Nhạc Xương bước tới nghinh tiếp. Thư sinh trung niên chỉ tay vào Nhạc Xương nói : - Oa nhi này tên là Nhạc Xương chăng? Đỗ Nhược Quân thất kinh nói : - Tiền bối biết hắn ư? - Lúc nãy lão phu diệt trừ bọn đạo tặc nghe họ nói lại. Đỗ Nhược Quân vẫn lấy làm thắc mắc nói : - Sao bọn đạo tặc lại biết như vậy ư? Thư sinh trung niên trầm ngâm giây lát nói : - Có lẽ lúc Nhạc Xương ở lại Cửu U Đế Quân miếu đã ngộ sát đệ tử của họ cũng nên! Đỗ Nhược Quân chớp nháy đôi mắt một cái, nói : - Nhạc Xương chỉ giết chết đệ tử của Tiếu Diện Âm Ma kia mà! Thư sinh trung niên cười há há, nói : - Làm sao ngươi lại biết thủ hạ của Tiếu Diện Âm Ma không phải là đệ tử của họ ư? Đỗ Nhược Quân khẽ lắc đầu, nhủ thầm : - “Tiếu Diện Âm Ma mượn dao giết chết người, quả thật cay độc bết sức, hứ, ắt có một ngày nào đó ta sẽ giết chết gã để trừ họa hại cho võ lâm!” Thư sinh trung niên nói : - Ngươi có thù hận với với Tiếu Diện Âm Ma chăng? Đỗ Nhược Quân ngạc nhiên nói : - Sao tiền bối lại biết ta và Tiếu Diện Âm Ma có thù ư? Thư sinh trung niên chớp nháy đồi mắt một cái nói tiếp : - Chẳng những biết ngươi và gã có thù hằn, hơn nữa lại biết ngươi từng mạo danh của Tiếu Diện Âm Ma, đồng thời lại mạo dụng cả Tiếu Ma Lệnh của Tiếu Diện Âm Ma nữa! Đỗ Nhược Quân nghe nói thế bất giác giật mình nói chẳng nên lời. Thư sinh trung niên buông tiếng cười há há nói : - Nên biết rằng sự kiện giữa ngươi và Nhạc Xương đã truyền khắp hạ võ lâm, hơn nữa phu cũng là người trong võ lâm, vừa căn cứ tin đồn đại và cộng thêm sự suy đoán nên đã hiểu như thế. - Té ra là thế này đây? Thư sinh trung niên lại nói tiếp : - Nhạc Xương là báo thù cho phụ thân, thế còn ngươi thì sao? Đỗ Nhược Quân nghe hỏi như thế bất giác liên tưởng đến tâm sự, đưa mắt nhìn Nhạc Xương thấy sắc mặt hắn trở nên tái mét, nếu chẳng tìm ra Tiếu Diện Âm Ma trễ chừng hai ngày nữa, cho dù đại la thần tiên hạ phàm cũng quyết không thể nào bảo tồn sanh mạng của hắn, kế đó lại liên tưởng tới một màn mẫu thân bị Âm Ma làm ô nhục, bất giác bi phẫn buông tiếng khóc ồ lên! Một hồi thật lâu! Đỗ Nhược Quân bỗng nghiến răng nói : - Khóc có bổ ích gì nào? Ta quyết phải trả thù! Thư sinh trung niên kêu ồ một tiếng nói : - Rốt cuộc giữa ngươi và gã có mối thù hằn thế nào? - Gã... làm ô nhục mẫu thân ta! - Ngươi có biết võ công của Tiếu Diện Âm Ma cao siêu khó lường không? Đỗ Nhược Quân gật đầu nói : - Biết thế nhưng ta quyết chẳng sợ hãi gã! - Lạ lùng thay! Hình như ngươi rất tự tin thì phải. - Vì gã là... một dâm ma. - Ngươi bảo rằng Tiếu Diện Âm Ma háo sắc, nên ngươi có thể thừa dịp hạ thủ? - Tiền bối chỉ đoán trúng một nữa, ngoài ra ta còn một pháp bảo nữa! Hình như thư sinh trung niên thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó chậm rãi nói : - Pháp bảo vì vậy? Chẳng lẽ có thể chế phục được Tiếu Diện Âm Ma thật sao? - Một con dao sắc vàng, con dao sắc vàng khá ngắn ngủn. - Ngoài ra còn gì nữa? - Là... là... Đỗ Nhược Quân đưa cặp mắt kinh ngạc ngắm nhìn thư sinh trung niên, nhủ thầm : - “Lão là ân nhân cứu mạng, mình có nên giấu diếm lão chăng?” Bấy giờ thư sinh trung niên lại bồi thêm một câu nói : - Này cô nương! Ngươi nghi ngờ ta điều gì đó chăng? - Đâu dám! Ta sẽ nói cho tiền bối hay. - Rốt cuộc là pháp bảo gì thế? - Một đôi vòng vàng nho nhỏ! - Có thể cho ta mượn xem qua giây lát chăng? - Được! Tiền bối cứ việc xem! Đỗ Nhược Quân nói xong, từ trên bắp tay ngọc cởi đôi vòng vàng ra. Nào ngờ, khi thư sinh trung niên thoạt đưa mắt quét qua một cái, mặt mày đại biến sắc. Đỗ Nhược Quân trông thấy thế bất giác lấy làm ngạc nhiên. Bỗng nhiên thư sinh trung niên nọ khẽ ho hai tiếng nói : - Không ngờ xuống nước trừ đạo tặc chẳng may bị cảm gió... Dù gì Đỗ Nhược Quân vẫn còn trẻ tuổi, hơn nữa kinh lịch giang hồ của y quá non nớt, sau khi nghe đối phương nói thế, lại trở nên bất an nói : - Cũng lỗi do bọn này, nên mới liên lụy tiền bối, không đến đỗi gì chứ? Thư sinh trung niên cười nhạt một tiếng nói : - Chẳng có sao cả, chỉ cần điều tức giây lát là khỏe ngay! Đỗ Nhược Quân nói giọng thơ ngây : - Có cần xen qua đôi vòng vàng của ta không? Thư sinh trung niên lắc đầu nói : - Miễn vậy, cô nương bảo rằng cậy vào đôi vòng vàng có thể giết Tiếu Diện Âm Ma, vậy ngươi có thể phụng cáo là giết bằng cách nào không? Đỗ Nhược Quân tỏ ra ngượng ngùng nói : - Vì tiền bối là ân nhân, hơn nữa là người tốt lành dù vãn bối có e lệ thế nào cũng phải thật cho tiền bối hay. Mặt mày nóng bừng lên cô ta ấp úng tiếp : - Chẳng phải Tiếu Diện Âm Ma nọ là một ma đầu háo sắc chăng? Ta bắt ngay chỗ yếu gã tự cho là không đến đỗi xấu xí lắm, tin rằng một khi gặp phải gã, ất có thể chiếu nguyên hoạch hành động, giết chết gã cho mà coi. Thư sinh trung niên kêu ồ một tiếng nói : - Ngươi nói thế nào mà lão phu càng mù tịt chẳng hiểu gì hết. Đỗ Nhược Quân nói : - Khi gã yêu vãn bối, vãn bối sẽ thừa lúc gã phân tâm, tay phải cầm dao sắc vàng, tay trái đưa ra đôi vòng vàng, con dao sắc vàng có thể phá khí công gã, còn đôi vòng vàng làm cho mặt mày biến sắc thế là gã đành chịu đòn dao thôi. - Nếu như con dao vàng là bảo dao dùng nó phá khí công thì ta tin, thế nhưng đôi vòng vàng không phải là binh khí làm sao gây thương tích cho gã, đường đường một Tiếu Diện Âm Ma có võ công tuyệt thế há sợ hãi đến mặt mày biến sắc mặc người đâm chém ư? Đỗ Nhược Quân gật đầu nói : - Tiền bối nói rất có lý, thế nhưng... - Cô nương ắt có giải thích hợp lý nào mới được chứ? - Ta cũng khó giải thích lý lẽ này lắm, nhưng mẫu thân đã nói thế, chẳng lẽ mẫu thân lại đánh lừa con gái mình được sao? - Mẩu thân của ngươi? - Phải! Mẫu thân đã căn dặn như vậy, ta đành y pháp hành động thôi? Thư sinh trung niên khẽ gật đầu một cái, cau chặt đôi mày kiếm lại hình như y đang suy nghĩ điều gì thì phải. Một hồi thật lâu. Y bỗng đưa mắt quay sang nhìn Nhạc Xương đang nằm ngất xỉu một bên, nói : - Hắn thọ độc trùng chăng? Đỗ Nhược Quân động lòng nói : - Chính Tiếu Diện Am Ma hạ độc thủ với hắn, chẳng hay tiền bối có cách gì giải cứu không? Thư sinh trung niên nghiêm sắc mặt nói : - Xin hỏi giữa cô nương và hắn có mối quan hệ thế nào trước đã? Đỗ Nhược Quân nghe nói thế, bất giác nhủ thầm : - “Trông tình hình y có thể chữa trị độc trùng, tốt nhất hãy nói quan hệ hai bên thân mật một chút...” Nàng suy nghĩ đến đây, ấp úng nói : - Hắn... hắn là nữ tế của mẹ. - Ồ! Vậy thì ngươi là vợ của hắn rồi? Hai người thành hôn rồi chưa? - Chưa... chưa thành hôn. - Vậy à... Đỗ Nhược Quân lấy làm ngạc nhiên hỏi : - Thưa tiền bối! Tại sao ngươi chẳng nói chuyện nữa đi? Thư sinh trung niên bỗng ngước đầu lên trời thở dài một tiếng rất não nùng, nói : - Hãy cấp tốc mang cái chậu rữa mặt ra, đễ lão phu giải độc trùng cho hắn. Đỗ Nhược Quân nghe nói thế, bất giác cả mừng, vội chạy tới cửa khoang thuyền bảo Tiểu Oanh chuẩn bị chậu rửa ngay. Nàng vừa quay qua bỗng thấy thư sinh trung niên nghiêm sắc mặt nói : - Ngươi có biết chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ nữa là hắn phải chết chăng? Đỗ Nhược Quân run bắn người lên, hớt hãi nói : - Nguy hiểm đến thế sao? Thư sinh trung niên thở dài một tiếng nói : - Bọn ngươi chỉ lo sợ hắn phát điên, thế nhưng các ngươi không hiểu rằng khi chế huyệt đạo hắn lại, độc tánh không thể bộc phát, đã xông vào nội thể làm cho hắn trở nên trầm trọng hơn. Đỗ Nhược Quân hớt hãi nói : - Xin lão nhân gia ngươi cấp tốc giải cứu cho hắn đi! Thư sinh trung niên cười lạnh lùng một tiếng nói : - Lão phu giải độc trùng có bảy phần tin, thế nhưng ta có điều yêu cầu. - Tiền bối có điều yêu cầu thế nào? - Lão phu yêu cầu các ngươi không được tìm Tiếu Diện Âm Ma trả thù, kẻo... Đỗ Nhược Quân ngạc nhiên, nói : - Thế nào? Gã là kẻ thù của vãn bối và Xương ca ca kia mà! Thư sinh trung niên trầm giọng nói : - Ngoại trừ các ngươi muốn hắn chết. - Tiền bối... - Chớ hỏi nguyên nhân tại sao, có bằng lòng điều kiện của ta hay không hãy cấp tốc quyết định đi nào. - Vậy thì Nhược Quân này đành tuân lệnh thôi. - Nhưng ngươi phải tuyên thệ trước! Đỗ Nhược Quân đưa cặp mắt kinh ngạc ngắm nhìn thư sinh trung niên nhủ thầm : - “Người này sao mà lạ thật, tuyên thệ thì có sao nào, vì đánh lừa y thì y cũng không biết”. Nàng suy nghĩ đến đây, bèn gật đầu nói : - Chắc phải thề cho độc mới được chứ gì? - Đương nhiên! Đỗ Nhược Quân nghiến răng mím môi, giả đò trầm tư giây lát, nói : - Nếu sau khi Xương ca ca được trị khỏi độc trùng mà hai ta vẫn tìm Tiếu Diện Âm Ma để báo thù, thề sẽ chết dưới chưởng của phụ thân, tiền bối thấy lời thề như vậy có độc hại chưa? Mặt mày lạnh như băng tuyết của thư sinh trung niên bỗng biến đổi liên tục, gương mặt lộ vẻ căm phẫn và sợ hãi. Nhưng Đỗ Nhược Quân chẳng hề để ý đến sắc mặt kì dị của y, trong lòng âm thầm đắc ý : - Hí hí! Phụ thân đã chết từ lâu! Lời thề này khá hay đấy. Thư sinh trung niên bỗng nghiêm sắc mặt nói : - Lời thề của cô nương độc hại hết sức. - Ta tình nguyện như thế, đành chịu thôi. - Nếu mai sau người nuốt lời thì sao? - ủa! Sao người lại coi thường người ta quá thế? Mặc dù ta là hạng bối nữ lưu, nhưng vẫn biết rằng nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy kia mà. Thư sinh trung niên khẽ gật đầu trầm giọng nói : - Được! Ngươi hãy xen bản lãnh giải độc trùng của lão phu đây! Bấy giờ, Tiểu Oanh đã mang chậu rửa mặt đến. Thư sinh trung liên bảo ả đặt cái chậu trước mặt Nhạc Xương sau đó lại ra lệnh Đỗ Nhược Quân ôm chặt sau lưng hắn, nói : - Loại trùng này gọi là Kim Tơ Trùng, là một giống trùng bá đạo lợi hại sanh sản tại Miêu Cương, khi lão phu cho Nhạc Xương nuốt ba viên thần dược, hắn sẽ ói ra một chậu máu độc màu đen... Y nói tới đây đưa mắt nhìn Đỗ Nhược Quân, trầm giọng nói tiếp : - Lúc đó Đỗ cô nương không được sợ bẩn cần phải sử dụng chân khí trợ giúp hắn điều nguyên, khi lão phu khám biết hai huyệt Nhâm Đốc của hắn vừa thông sau đó mới điểm Thụy huyệt hắn, như vậy là giải hết độc thương... Nói xong, y thò tay vào túi áo lấy cái lọ bạch ngọc nho nhỏ ra, đổ ba viên thuốc màu đỏ ra, lấy hai ngón tay nạy miệng Nhạc Xương ra và đưa cả ba viên thuốc vào mồm hắn luôn. Quả nhiên chỉ trong giây lát, trong bụng Nhạc Xương kêu ọc ọc vài tiếng tức thì há mồm ộc ra một chậu nước máu đen thui vừa tanh vừa hôi thối. Đỗ Nhược Quân cau chặt đôi lông mày liễu lại, nhủ thầm : - “Quả thật đây là oan nghiệt đời trước, hắn làm ô nhục mình đã đành, bây giờ còn phải chịu đựng máu dơ trong mồm miệng hắn, à...” Nàng thở dài một tiếng rất u ám, sau đó nhắm chặt hai mắt, khẽ hé đôi môi tiểu anh đào từ từ áp vào miệng hắn. Nàng vận khởi huyền công từ từ truyền chân khí vào miệng Nhạc Xương, chẳng mấy chốc bỗng nghe trong bụng hắn kêu ọc ọc vài tiếng, Đỗ Nhược Quân bất giác giật bắn người lên. Đồng thời ngay lúc này... Thư sinh trung niên bỗng bước tới phóng chỉ điểm vào Thụy huyệt của Nhạc Xương nhanh như cắt, tức thì hắn kêu ư một tiếng nằm ngủ luôn. Đỗ Nhược Quân giơ tay sửa lại mái tóc ngập ngừng nói : - Có thật hắn sẽ bình phục chăng? Mặt thư sinh trung niên lạnh như tiền nói : - Không quá ba ngày hắn sẽ hoằn toàn bình phục như xưa, nhưng tốt nhất khi thuyền cập bến Hồi Đầu Giáp, nên tìm một hộ dân cư tại cửa khẩu nghỉ ngơi hai ngày, thế thì an toàn hơn. Đỗ Nhược Quân buột miệng nói : - Chẳng phải Hồi Đầu Giáp là chỗ xuất hiện của Tiếu Diện Âm Ma sao? Cặp mắt thư sinh trung niên tia ra hai luồng sáng lạnh, nói giọng lạnh lùng : - Ngươi quên lời thề rồi ư? - Không! - Thế tại sao lại đề cập tới Tiếu Diện Âm Ma làm gì? - Chẳng lẽ nói tới càng không được sao? - Há há há... Thư sinh trung niên cười há há như điên như cuồng, đảo mình thấp thoáng một cái ra khỏi khoang thuyền ngay. Khi Đỗ Nhược Quân rượt ra ngoài, thì đã thấy thư sinh trung niên phất phơ hạ xuống thuyền con. Thư sinh trung niên huýt một tiếng sáo miệng thật dài, nói : - Hãy cố ghi nhớ lời thề, ta xin cáo biệt vậy. - Tiền bối... Đỗ Nhược Quân vừa thốt ra tiếng nói, bỗng thấy lóa mắt một cái, thì thư sinh trung niên nọ đã rời khỏi thuyền con khẽ đặt chân lên làn sóng xanh biếc biến mất vào bờ bên phải tại nơi chốn có ánh sáng đèn đuốc. Bảo Bối giữ tay lái ở sau thuyền, hình như cũng nghe thấy tiếng động tịnh trước thuyền vội la lớn tiếng nói : - Lão tiểu tử nọ cứu chữa Xương ca ca xong rồi chưa? Đỗ Nhược Quân đang có nhiều tâm sự, bỗng nghe y hỏi thế nổi giận nói : - Không chết nữa đâu! Ngươi cao hứng rồi chứ? Bảo Bối cười hi hí nói : - Ta đã tiên liệu được điều này, người phúc hậu như Xương ca ca, ắt phải phùng hung hóa kiết gặp nạn lành ngay! Đỗ Nhược Quân sa sầm nét mặt nói : - Chớ nói nhảm nữa. Bây giờ chuẩn bị đi đâu đây? Bảo Bối đáp : - Vẫn còn cách Hồi Đầu Giáp xa lắm! Đỗ Nhược Quân ngạc nhiên hỏi : - Tại sao ngươi biết? Bảo Bối nói : - Ngươi quên lời nói của mặt thẹo Vương Nhị rồi sao? Hai bên vách núi Hồi Đầu Giáp cao chót vót, nước chảy siết, sóng dâng lên cao ba thước khi chưa có cơn gió. Đỗ Nhược Quân động lòng, vội nói : - Hứ! Gã nói láo, mau cập bến nào? - Ý ngươi nói rằng, chỗ có ánh sáng đèn đuốc chính là Hồi Đầu Giáp chứ gì? Đỗ Nhược Quân khẽ gật đầu nói : - Đúng thế ngươi cứ cập bến đi! Bảo Bối vội xoay tay lái một cái, thuyền buồm kêu vù một tiếng chạy vào bờ bên phải ngay. Thuyền vừa cập bến, Bảo Bối cõng Nhạc Xương lên, còn Đỗ Nhược Quân và Tiểu Oanh thì đoạn bậu, một đoàn gồm bốn người đi dọc theo bến cát chạy tới hướng một mái nhà tranh. Quả nhiên đây là một hộ dân cư địa phương, Đỗ Nhược Quân khéo nói vài lời, đồng thời móc túi lấy mấy nén bạc lẻ ra, bảo rằng có người trúng cơn bệnh cấp tính cần phải nằm nghỉ ngay. Gã thợ săn nọ cũng rất có nghĩa khí, gã chỉ nhận một nửa tiền bạc, và nhường căn phòng trong cho họ. Đỗ Nhược Quân thấy bên trong chỉ có một chiếc giường và một cái ghế ngồi, ngoài ra chẳng còn vật gì khác, y liền sai Bảo Bối đặt Nhạc Xương nằm trên giường trước, sau đó đảo mắt quan sát xung quanh một vòng lần nữa, nhủ thầm : - “Nên tìm chút thức ăn cho hắn lót dạ bằng không làm sao bình phục được”. Nàng nghĩ tới đây liền bước ra ngoài thương lượng với gã thợ săn nọ. Gã ấy do dự giây lát, cuối cùng bắt chảo làm một bát thịt nai và nấu một chảo cơm, xong xuôi dọn vào cho họ. Đỗ Nhược Quân bày thịt cơm lên bàn, suy nghĩ giây lát, bất giác lấy làm khẩn trương, nghĩ bụng : - “Nếu mình giải huyệt cho hắn, muôn một hắn nổi điên lên thì sao?” Đỗ Nhược Quân trầm tư một hồi lâu, cuối cùng nghiến răng phóng chỉ điểm vào sau ót hắn, tức thì Nhạc Xương tỉnh lại ngay. Nhạc Xương trơ mắt ngắm nhìn nơi chốn xa lạ này, hình như hắn vừa tỉnh mộng không bằng. Trong bụng hắn nhiều điều nghi vấn và nhiều việc cần hỏi cần nói. Thế nhưng cơm đã đút vào miệng, đồng thời thịt nai bốc hơi thơm phức, hắn lập tức há miệng xơi cơm ngay, quả thật hắn đã đói run từ lâu. Ngọn đèn dầu tỏ sáng. Đỗ Nhược Quân tựa nửa người vào giường trông càng xinh đẹp hấp dẫn hơn. Bấy giờ vào lúc đầu canh. Bảo Bối và Tiểu Oanh đang ở phòng ngoài cùng gã thợ săn nọ trò chuyện luôn mồm. Hai trẻ trạc mười lăm tuổi này thông minh quá thế. Họ cố tình? Hay là họ vô ý đây? Đã ở ngoài này để Nhạc Xương và Đỗ Nhược Quân được tự nhiên tâm sự. - Này Quân muội! Ta chẳng biết nói cảm ơn thế nào với nàng đây! - Xương ca! Chúng ta đều là người giang hồ, há có lý do gặp chết không cứu? - Đồng ý là thế, nhưng ngu huynh... - Chàng lại suy nghĩ đến việc ấy rồi? - Quả thật sự việc ấy làm cho ta ân hận suốt đời. - À! Thiếp chẳng trách chàng, dù sao thì đã có sự tính toán rồi. - Ý nàng là... - Kiếp này thì chẳng nói làm gì, kiếp sau hai ta ắt phải chung sống với nhau không sai. Trong phòng lại im lặng một hồi lâu. - Quân muội! Người cứu sống ta tên là gì vậy? - Hỏng rồi! Chàng thấy chưa! Thiếp đã quên thỉnh giáo danh tánh y. - Rõ ràng y là một võ lâm cao thủ. - Chẳng những là vị cao thủ, ta vẫn cảm thấy rằng y ắt có môi quan hệ với Tiếu Diện Âm Ma. - Nàng căn cứ điều gì lại nói thế? - Y bảo hai chúng ta không được tìm Tiếu Diện Âm Ma báo thù! - Vậy thì sao được? - Chàng cứ yên tâm, thiếp đã thốt một lời thề chẳng bao giờ xảy ra với y, hí hí! Tiếng cười ngây thơ vừa dứt, trong phòng lại trở nên tịch lặng như tờ. Tiếp theo đó ngọn đèn cũng tắt luôn. Trong phòng... Nhạc Xương và Đỗ Nhược Quân tựa nhau mà ngủ. Còn bên ngoài... Bảo Bối thì gối đầu trên bắp đùi của Tiểu Oanh cứ gáy khò khò ngủ thật say. Bốn vị tiểu bằng hữu vì quá uể oải thảy đều nhập mộng hết. Gã thợ săn nọ ngồi ở góc nhà tranh, đưa mắt nhìn chân trời từ từ đỏ dần, để đợi bình minh ló dạng.