Hồng tảo

Chương 6

Nấu canh. Hai chữ này muốn nói ra dứt khoát hoàn toàn không khó khăn chút nào. Nhưng nhìn thấy bàn tay khuôn mặt nàng hơi có vẻ thảm hại, khiến cổ họng hắn căng lại, hai chữ ‘nấu canh’ quan trọng nhất bị nghẹn ở miệng không sao thốt ra được. Hôm nay nàng đã trải qua quá nhiều rung động, hành hạ, đầu tiên thì có Hà Giao rước dâu, sau lại gặp phải hắn nửa đường ngăn trở, vào biển, ngạt nước… Rồi lại lập tức tặng cho nàng một đả kích khác, nói thẳng cho nàng biết hắn là tới dẫn nàng về nấu thành một nồi canh… Hình như, rất thất đức. Hoãn lại một lát vậy, chẳng gấp phải dọa hỏng nàng. - Mắc bệnh nặng? –Nàng chỉ từ vài chữ này liền đưa ra liên tưởng: - Ngươi đến vì ngưỡng mộ danh tiếng của ‘Hoàng Phủ’? Đề cập tới ‘bệnh’ thì theo trực giác sẽ nhớ tới ‘người chữa bệnh’, mà họ ‘Hoàng Phủ’ đại biểu chính là mát tay trong y học, nguyên nhân không gì khác, bắt nguồn từ đời tổ tiên nào đó, ngài có được y thuật thần kỳ nên được tôn trọng xưng là ‘thần y’. - Đáng tiếc, tuy ta sinh ra trong thế gia chữa bệnh nhưng y thuật lại không tinh thuần lắm, một vài bệnh nhỏ miễn cưỡng thành thạo, nhưng bệnh nặng… Ta tự biết năng lực của mình, không thể có biện pháp chữa trị. Có lẽ, ngươi nên đi tìm bá phụ của ta, bên họ mới có người kế thừa cái danh hiệu ‘thần y’ này… Chỉ là nàng không dám xác định thần y chuyên chữa bệnh cho người có am hiểu chữa cho động vật, à không Thần thú hay chăng nữa. - Họ cũng tên táo đỏ à? - Không phải. –Tuy tên của gia tộc cùng là dược thảo nhưng thân tộc trong vòng ba đời đặt tên luôn sẽ tránh trùng lặp. - Không phải ‘táo đỏ’ ta không cần. –Chiếc thăm hắn rút trúng chỉ chú thích rõ hạng mục này, nguyên liệu khác do mấy huynh đệ khác tìm, hắn chỉ chuyên chú cho ‘táo đỏ’ là được rồi. - Ta thật sự không giỏi y thuật… -Nếu để lỡ thời cơ chữa trị cho cha ruột hắn, nàng vô cùng không muốn. - Điều đó không quan trọng. –Hắn xua tay, bộ dáng tùy hứng như gác sống chết của phụ vương ra ngoài tầm suy tính, không hề để bụng sự thẳng thắn và khiêm tốn của nàng. Ánh mắt hắn chăm chăm, đôi mắt nàng sáng ngời, hai người nhìn nhau, trong giây phút đọng lại đều nhìn thấy bóng mình trong mắt người kia. - Cô từng nói nếu Hà Giao không cưới cô, cô sẽ thuộc về ta. –Hiện tại Hà Giao đã vào trong bụng hắn, lời tuyên ngôn nọ của nàng hẳn cũng nên được xác lập. Hắn nói hết một cách dứt khoát, khuôn mặt nàng bỗng đỏ lên. Khi ấy nhanh mồm nhanh miệng, mang chút dỗi hờn, còn đoán sai thân phận của hắn, có mắt như mù, không biết hắn là một con thú còn hung mãnh còn to lớn hơn Hà Giao… - Dù sao thì cô không về mặt đất được nữa, họ tám phần cho rằng cô đã chết, sẽ lo hậu sự giúp cô. –Hắn ngoáy ngoáy tai, thân ở trong biển, với thính lực tuyệt hảo hắn vẫn nghe thấy rõ ràng trên bờ biển tiếng khóc liên miên không dứt, toàn bộ trấn dân đều khóc lóc chia buồn vì nàng. - Theo ta về. Câu này hoàn toàn thừa thãi. Người nàng đều ở trong ngực hắn, xung quanh là biển cả xanh lam mênh mông vô bờ, nàng còn có thể đi đâu được nữa? - Về Long Cung dưới đáy biển? –Nàng từng đọc trong sách miêu tả như thật như ảo, dựa vào tưởng tượng của người viết sách, nói rằng vừa vào Long Cung thì thời gian trôi qua cực nhanh, nếu về quê nhà, mười ngày sẽ biến thành vài năm, người xưa đã không thấy được nữa rồi. - Đó là cách nói của nhân loại các cô. Lúc nãy dường như nghe hắn nhắc tới tên thành, chỉ là nàng nghe quá mơ hồ, bị câu ‘ta không phải người, ta là con trai rồng’ kia của hắn làm cho choáng váng, không thể xác định được cái tên chính xác của Long Cung dưới đáy biển. - Long Hài Thành, chúng ta gọi nó như vậy. –Hắn nói. Long Hài, trắng muốt cứng rắn, uốn lượn uy vũ, chỉ là một bộ hài cốt đã lớn đến dọa người, từ khe biển kéo dài về phương xa dường như vô cùng vô tận. Càng tới gần nàng càng cảm thấy một nỗi rung động. Toàn cảnh của Long Hài, tuy vẫn cách xa nhưng đã nhìn thấy rõ ràng đầu rồng, cột sống rồng, xương sườn rồng, vuốt rồng, không cái nào không rung động lòng người. Nó được mang tên “Long Hài Thành’ chính bởi thành trấn được dựng lên từ trên xương, hướng và mái kéo dài theo từng chiếc xương rồng, bắt ngang vững chắc. Thân rồng là xà cột, miệng rồng là cửa, xương rồng cứng cáp mở ra như rít gào, như muốn nuốt trọn hết thảy, kiêu ngạo đến vậy, khí phách đến vậy. Hai hàng răng rồng sắc bén như dao, không vì năm tháng dài dòng ăn mòn mà trở nên cùn mục. Muốn đi qua từ răng rồng cần có đủ dũng khí mới có thể không nhũn chân đi về trước. Cửa thành đã ở ngay trước mắt, tốc độ theo khoảng cách dần ngắn xuống lại giảm chậm, bởi vì quá rõ ràng nên Hồng Tảo ngửa mặt ngó về phía Bồ Lao. Bồ Lao quả thật giảm tốc độ, thậm chí dừng bước chân, đứng tại chỗ không chút nhúc nhích. Nét mặt hắn xanh mét, lông mày nhíu chặt. Nàng nghe thấy hắn ‘chẹp’ một tiếng. - Sao lại gặp phải nàng?! –Giọng điệu hắn đầy vẻ mất kiên nhẫn. Nhìn nương theo ánh mắt hắn, nàng nhìn thấy một con cá lớn bơi gần miệng rồng của Long Hài Thành, trước khi tới nơi liền biến thành cô nương, vui sướng bay tới cửa thành, tung tăng bước đi, vừa nhảy vừa nhót đi vào thành. Bồ Lao kéo nàng, né về phía mỏm đá dốc ở bên cạnh. - Ngươi đang trốn người ta? –Nàng hơi hiểu. - Người? Không, là cá voi. –Hắn giải thích. Hồng Tảo chưa từng thấy cá voi, thì ra con cá lớn đó chính là cá voi, nàng như được tăng thêm kiến thức. - Cô nương ấy là cá voi… Ngươi sợ nàng ta? Hồng Tảo bị hắn càng kéo càng xa --- theo hướng ngược với thành --- dọc đường đi hắn luôn dùng lực rất nhẹ, bất kể là ôm hay dắt, dường như trên người nàng mang theo điện vậy, mỗi một lần vô ý chạm phải đều có thể phát hiện ra động tác ngón tay hắn nới ra rất khẽ, tựa như nàng rất dễ vỡ, không chịu nổi một cú chạm. Đây là lần đầu tiên tay hắn nắm cổ tay nàng chặt như vậy. Chắc hẳn là do nguyên nhân từ cô nương cá voi kia khiến hắn khẩn trương, khác thường, cũng không để ý thả lỏng lực tay. Thật khó tưởng tượng, khôi ngô như hắn lại sợ một tiểu cô nương… - Sợ, sợ chết luôn. –Bồ Lao không phủ nhận. Hắn bị quấn quít đến sợ hãi. Nhi Hương đã vào thành, Long Hài Thành tạm thời không về được, hắn không muốn tự chui đầu vào lưới, đụng mặt với Nhi Hương! Tới cửa mà không dám vào, Bồ Lao dắt nàng cùng đi, trốn tới trấn nhỏ ngoài thành hai dặm. Trấn nhỏ chịu sự quản lý của Long Hài Thành, không hề có tên, bình thường đều gọi nó là ngoại thành, vị trí của nó khá yên tĩnh, có thể nhìn thấy Long Hài từ nơi cao nhưng lại cách nhau khá xa. - Chúng ta không về tòa thành lớn bằng xương rồng kia à? –Hồng Tảo hỏi. - Qua vài ngày nữa, bây giờ tránh sóng gió trước đã. - Cô nương cá voi kia nhìn qua không hề đáng sợ mà. –Thậm chí xứng với hai chữ xinh đẹp. - Đáng sợ hay không chẳng phải nhìn bề ngoài. –Hắn tặng cho nàng một cái lườm, vẻ mặt ấy mới gọi là ‘đáng sợ’. Đúng, nếu là nhìn bề ngoài ngươi còn đáng sợ hơn cô nương cá voi kia rất nhiều, người nên chạy nên trốn không phải là ngươi. Nàng hoàn toàn đồng ý. Muốn hỏi ‘nàng có gì đáng sợ’ lại cảm thấy không liên quan gì tới mình, không tới phiên nàng lắm miệng. Vì thế, Hồng Tảo ngậm miệng không nhắc tới, ngoan ngoãn để hắn dắt đi, nghỉ lại ở trấn nhỏ. Không ít trấn dân nhìn thấy hắn đều mặt tươi cười, nhao nhao hành lễ, Bồ Lao đáp lại bằng nụ cười nhếch mép, xua tay cho đám người đỡ phải chắp tay thi lễ. Hắn thái độ tùy hứng, trấn dân dường như cũng tập thành thói quen, vẻ mặt không thấy hãi sợ, cười cười xoay người tiếp tục bận việc của riêng từng người. Phòng xá ở trấn nhỏ khác hẳn trên đất liền, chỗ này không thấy lâm viên, không có cầu nhỏ nước chảy, không có gạch đỏ ngói xanh, chạm rường vẽ cột, chỉ có cảnh biển đơn thuần nhất, thiên nhiên nhất. Từng chiếc vỏ ốc cực lớn, nàng cảm thấy vô cùng mới mẻ, tay không nhịn được thăm dò, lần sờ vách tường vỏ ốc, cảm nhận hoa văn và xúc giác từ nó. Từng lùm tảo biển không biết tên, có tím có đỏ, có xanh có lam, thậm chí là màu vàng kim xinh đẹp, mọc đầy xung quanh vỏ ốc, tô điểm cho nó càng thêm rực rỡ tươi đẹp. Phiến lá hoặc cong cong, hoặc cuộn cuộn, hoặc tròn như miệng bát, hoặc nhỏ như sợi tóc, khá là độc đáo, màu sắc rực rỡ, còn có rất nhiều những chú cá lớn nhỏ qua lại không ngớt trong đó, vừa bận rộn cũng rất thảnh thơi. Nàng sờ vuốt vỏ ốc, chạm tảo biển, ngay cả bọt biển đang dâng lên trên nàng cũng không buông tha. Vài viên bọt nước dâng quá nhanh, nàng lỡ mất thời cơ vẫn không buông tha thử lại, kịp thời tóm được một viên trong đó, dẫu nó vỡ tan trong lòng bàn tay nàng, cũng mang tới nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt nàng, không hề rõ ràng cũng không phát ra tiếng cười, chỉ là đôi mắt ánh mắt cánh môi đã mềm mại hơn. Những biến hóa nhỏ nhặt này Bồ Lao không bỏ sót. Hắn nhìn đăm đăm nàng, không hề nháy mắt, bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng hắn đều nhìn thấy rõ ràng hơn ai khác. Mũ phượng tinh xảo trên đầu đã gỡ xuống, hoa ngọc đinh đinh đang đang càng không sót lại đến một bông, nàng đeo lên không mệt nhưng hắn nhìn đều sợ mỏi cổ. Bộ váy rườm rà sớm đã bị hắn lột phăng trước khi lặn xuống biển sâu. Gấm lụa có đẹp hơn chăng nữa, khi ngâm nước trọng lượng sẽ gấp bội, không cởi ra nàng sao có thể chịu được? Nàng hiện giờ, son phấn vì xuống biển mà tan đi quá nửa, búi tóc xõa rời, không còn cẩn thận tỉ mỉ nữa, mái tóc dài tiện tay buộc thành một chùm, do thủy triều dao động, tung bay chầm chậm. Bộ y phục mỏng manh màu đỏ hòa tan vào màu lam biến thành nhạt, không còn đỏ rực bắt mắt nữa, mượn pháp thuật từ hắn đủ để giữ ấm. Vật liệu may quá nhẹ quá mềm, thỉnh thoảng bay cao bay thấp, lộ ra khuỷu tay, chân nhỏ trắng muốt, xuân quang tươi đẹp. - Sao cô không sợ chút nào thế? Lá gan thật không nhỏ. Nụ cười nhẹ của nàng rất đẹp, rơi vào trong mắt hắn không ngờ lại chói mắt, chỉ là không biết làm sao cả. Hai tay hắn chắp trước ngực đưa ra nghi ngờ. - Lúc trước bị đưa về Hà Giao làm thê tử, ngay cả trong sông có Thần hay không cũng không biết, nếu không có chẳng khác nào chỉ có một đường chết. Lúc đó cô không khóc, nhìn thấy Hà Giao hiện hình đứng thẳng trước mặt cô, trấn dân sợ đến mức trốn hết ra đằng sau, còn có nam nhân đái ướt cả quần, cô vẫn không khóc… Bồ Lao đếm cẩn thận, có rất rất nhiều lần. Hắn tưởng rằng nàng sẽ khóc, nhưng nàng ngay cả một giọt nước mắt đều không rơi. Vượt ngoài dự liệu, cho nên càng tò mò gấp bội. - Ngay cả nhìn thấy chân thân của ta, nghe thấy ta muốn cô vào biển, cô vẫn không khóc… Lá gan cô vượt quá kích cỡ của nhân loại giống cái nên có trong trí nhớ của ta. –Bồ Lao chà tay, quan sát nàng. Thân hình mảnh khảnh như vậy, chứa dũng khí ở đâu? Nàng đang ngồi ở trước lùm tảo biển màu hồng tím, đùa giỡn một bầy cá nhỏ, nghe thấy hắn nói nàng hơi ngước đầu. Dựa theo lẽ thường, biết được chọn làm tân nương của Hà Bá hẳn sẽ rơi lệ ngay tức thì, gào khóc ‘ta không muốn ta không muốn’ mới đúng. Vài ngày dằn vặt tiếp đó, một ngày bằng một năm, dùng nước mắt rửa mặt, nuốt không vô đều là phản ứng vốn có. Kinh ngạc khi thấy Hà Bá là Yêu Giao, dọa khóc cũng là bình thường. Nhìn thấy Hồng Long hùng vĩ, dọa khóc rồi té xỉu… Những điều này không xảy ra một mục nào trên người nàng. Không phải lá gan lớn thì là cái gì? - Ta không gan dạ… -Nàng lắc đầu, cười gượng. - Liên tiếp nhìn thấy Hà Giao và Hồng Long, không thét không ngất, thân dưới biển sâu lại vui vẻ, còn có tâm tình giỡn cá, nói cô không gan dạ thì chẳng có cách nói nào thuyết phục cả. –Hắn quá khách khí thì có vẻ hơi khác người. Nàng vẫn xua tay. - Ta sợ. Giộng nói ngọt ngào không nhanh không chậm, so sánh với khuôn mặt ngậm nụ cười nhàn nhạt thì hai chữ thốt ra lại là sợ hãi, hoàn toàn không ăn khớp. - Nét mặt của cô lại chẳng phải nói như thế. –Vẫn còn đang cười kia mà. - Khi bị chọn làm tân nương của Hà Bá, ta sợ, nhìn thấy Hà lão gia hiện hình, từ trong sông chui lên một con giao long, khoảng cách gần vậy ta thậm chí có thể ngửi thấy một mùi tanh mặn nồng đậm trên người nó… Ta sợ. Mãi đến tận bây giờ ta vẫn sợ… -Nàng lạnh nhạt nói, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nhìn thấy một tia sợ hãi ngỡ ngàng trên khuôn mặt nàng. Tiếp đó cảnh hắn uy phong hiện thân, nuốt chửng Hà Giao là thế nào? Hắn không uy vũ dũng mãnh dọa người hơn Hà Giao chắc? Bồ Lao rất bất mãn, cong khóe miệng, bĩu rất dài. - Nếu sợ sao không khóc? –Một khóc hai nháo ba thắt cổ, thủ pháp nhân loại giống cái hay dùng nhất, không phải sao? - Khóc? –Một chữ này, đổi lấy là nàng mở to mắt, ánh mắt ném về phía hắn vô tội biết nhường nào. - Nước mắt hứng thành vốc lớn. –Không ngờ có người đối với từ đơn giản như thế lại lộ ra vẻ mặt mê hoặc? Nàng im lặng không nói, ngón tay vuốt ve tảo biển, rất lâu sau mới có thanh âm thốt ra từ cánh môi nàng. Đầu tiên là thở dài. - Ta không khóc nổi. Trầm mặc, lại thở dài, thanh âm càng nhỏ, càng bé, càng mờ mịt. - Ta là một người… không có nước mắt. Không có nước mắt. Bồ Lao đối với mấy chữ này, cái hiểu cái không. Hắn tính tình thẳng như ruột ngựa, không xiên không xẹo, huynh đệ cười hắn đầu óc mất linh quang, phương thức suy nghĩ luôn luôn thẳng, rất khó suy một ra ba, có óc lại không dùng óc, cho nên hắn dùng trực giác cho rằng, nàng đang nói láo. - Sao có thể không có nước mắt? Ngay cả con trai rồng cường đại như ta, khi bị huynh đệ đánh gãy xương cũng sẽ đau đến rơi vài giọt nước mắt, đó là bản năng thân thể không cách nào khống chế, cô nói cô không có, lừa ai đấy? - Ta quả thật không có, bắt đầu từ khi ra đời ta chưa bao giờ khóc, ngay cả cha mẹ gặp nạn mất đi ta cũng không khóc, gia gia sống dựa vào nhau qua đời ta cũng không khóc. –Nàng đứng dậy, đứng thẳng trước mặt hắn. Ánh mắt kiên định, không hề lưỡng lự, khuôn mặt bình tĩnh càng không thấy chột dạ khi nói dối. - Sợ, không khóc nổi, cười, không khóc nổi, thương tâm cũng khóc không nổi. –Thanh âm điềm đạm nói tiếp như vậy. Đôi mắt đẹp như vậy, vương đầy ánh nước, sáng ngời, trong veo, óng ánh. Ai có thể hay biết, nó lại không chảy được nước mắt? - Cô là ‘chưa đến lúc đau thì nước mắt không chảy’ hả? Chẳng qua là sức chịu đựng nhiều hơn nhân loại bình thường chút, đúng không? –Bồ Lao vẫn không tin, một lòng muốn tìm ra thật giả, hai ngón tay hơi cong, làm thành kiểu chiếc kẹp, bấu về phía má trái nàng. Đau thì sẽ khóc, muốn nhịn đều không nhịn nổi.