Hồng tảo
Chương 12
Lấy sảnh làm trung tâm, đông tây nam bắc mỗi phía đều có bốn gian phòng, nàng và hắn chỉ vẻn vẹn hai người, không cần ở phòng ốc duy nhất một tầng hào hoa xa xỉ như thế.
Nhưng rất hiển nhiên, chỉ một mình nàng cho rằng như vậy.
Ông chủ Hải Lâu và Bồ Lao đều cảm thấy dùng cả tầng Hải Các nghênh đón Long Tử hạ cố đến ở chẳng qua là vừa đủ mà thôi.
Món ăn thịnh soạn được đưa vào đại sảnh trong phòng, từng mâm từng mâm bày không một kẽ hở trên chiếc bàn đá, hai người bị mùi thức ăn hấp dẫn, bắt đầu ngốn nghiến từng miếng lớn.
- Cô là cá con à? Sức ăn yếu như vậy? –Bồ Lao liếc qua, chậc một tiếng. Sức ăn của nàng, hắn nhét kẽ răng đều không đủ.
- Sức ăn giữa nam nữ vốn đã có khác biệt rồi. –Nàng cảm thấy mình ăn khá nhiều, nàng nom sức ăn của hắn cũng không nhịn được bội phục hắn, cần có mấy cái bao tử mới chứa đầy nhỉ…
- Không thể bị ta càng nuôi càng gầy được. –Bồ Lao vốn cẩu thả khó có được một lần bộc lộ tâm tư tinh tế, phát hiện nàng cùng lắm chọn thức ăn hoặc canh đã nấu chín, một vài hải sản tươi sống nàng gần như không ăn.
Cho nên, hắn phân phó tiểu nhị Cá mang thêm vài món hầm nấu, nướng, chiên giòn lên. Tiểu nhị Cá dọn mâm không đi, nhanh tay nhanh chân lấp món ăn mới vào, độ đầy trên bàn không giảm đi chút nào.
- Đừng gọi thêm đồ ăn nữa, ta ăn không nổi.
Nếu nàng không kịp nhấn mạnh, bộ dáng nam nhân này còn rất muốn gọi thêm đồ. Khiến nàng bất ngờ chính là, hắn chẳng phải người cẩn thận, nhưng lúc ra sức cúi đầu ăn lại vẫn chú ý đến niềm yêu thích với thức ăn trên bàn của nàng…
- Không nuôi cô béo lên chút thì không được. –Canh cá nóng hôi hổi đẩy tới trước mặt nàng, nóng phỏng cả bàn tay.
- Ta không gầy. –Thân hình nàng không thuộc kiểu gầy yếu, cộng thêm gieo trồng dược thảo, hái dược, mài dược, rất nhiều việc hao phí thể lực nàng đều tự thân vận động, đương nhiên so với những cô nương yêu kiều luôn ở trong khuê phòng, không ra khỏi cửa còn tráng kiện hơn nhiều.
Đương nhiên, so sánh với Bồ Lao nàng quả thật quá quá lung linh nhỏ nhắn. Hắn liếc mắt hổ về phía nàng, dường như đang ngờ vực câu ‘ta không gầy’ của nàng, rồi nhìn kỹ càng tóc, mặt, vai, eo, đùi nàng một lượt --- chỗ nào cũng không bỏ qua.
Miệng hắn nhai miếng cá tươi, nhai rất rất chậm, phối hợp với ánh mắt và nét mặt giống như đang nhấm nhấp nàng trong miệng vậy.
Ảo giác đột ngột xông lên, Hồng Tảo cảm thấy một trận khô nóng xông lên não, bị hắn nhìn chằm chằm rất không tự nhiên…
- Gầy lắm. –Hắn lắc đầu, bổ sung:
- Bỏ vào nấu canh, chẳng nấu ra chút chất béo ngọt nước nào.
Tuy trong miệng Bồ Lao có thức ăn nhưng nói không hề mơ hồ, câu chữ rõ ràng. Ít nhất Hồng Tảo nghe không sót một chữ.
- Bỏ vào nấu canh? –Mấy chữ đơn giản rõ ràng này không hề khó hiểu, nhưng dùng trên thân thể ‘người’ lại khó có thể lý giải.
- À, ta vẫn chưa nhắc cho cô. – Bồ Lao nhớ tới lúc trước băn khoăn nàng hứng chịu quá nhiều lần đả kích trong vòng một ngày mà tạm thời chưa nói.
Hắn không định lừa nàng, chỉ là nói muộn chút chút về ‘công dụng’ chân chính khi dẫn nàng về Long Hài Thành.
Hả… Trái tim, sao thắt lại?
Giống như bị ai đó dùng năm ngón tay thắt lại, bóp nghẹt, ngược đãi một hồi mới buông lỏng… Sau đó lặp lại trình tự.
- Ta dẫn cô về để nấu canh, nấu một loại canh Tiên Tham gì gì đó cho ông già nhà ta chữa bệnh, canh đó cần chín vị thuốc, cô là một vị ta rút trúng trong đó, muốn dẫn về báo cáo kết quả… Hẳn nên nuôi béo một chút thì dược hiệu… sẽ mạnh hơn. –Kỳ quái, nói ra những lời này cảm giác co thắt lại liên tục không ngừng, hại hắn thỉnh thoảng ngắt quãng.
- … Ta là một vị thuốc trong số đó? –Dùng thịt người làm thuốc?
Hắn gật đầu, một bên nhíu mày chống chọi với cảm giác đau nhói.
- Táo đỏ mà.
Từng tia cảm động… Tách, như bong bóng vỡ tan tành.
Chút xíu nảy mầm… Cạch, vừa tươi tốt đột ngột gãy ngang giữa đường.
Thì ra sự quan tâm và săn sóc của hắn hoàn toàn có nguyên nhân của nó. Nàng lại… vì những cử chỉ kia của hắn mà thoáng ấm áp trong lòng.
Hồng Tảo mặt lạnh tanh, trong lòng tự nhủ miên man, ào ào dậy sóng.
Nam nhân này… Căn bản không rõ tình huống sao!?
Táo đỏ này chẳng phải Hồng Tảo mà, nấu nàng thế nào đi chăng nữa cũng không nấu ra được dược hiệu của ‘táo đỏ’!
Thảo nào lúc vừa gặp nàng, yêu cầu hắn đưa ra kỳ quái lắm thay, nói muốn mua táo đỏ lại muốn chọn ngọt ngào, mềm mại…
Bởi vì hắn ngay cả vật muốn tìm là tròn hay dẹt, là người hay vật đều không biết rõ ràng mà!
Nàng không tức giận cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ… dở khóc dở cười.
Khi đó hắn tìm đến nàng, nàng hái trong tay mới là ‘chính chủ’ hắn cần.
Nàng không muốn đính chính lại sự hiểu lầm của hắn, hoàn toàn không muốn. Trong lòng nàng dâng lên một ý xấu nho nhỏ --- cứ để hắn dẫn ‘táo đỏ nhầm’ này về, khi báo cáo kết quả, mất mặt một trận, bị mọi người cười nhạo cũng tốt.
Nàng khẽ nhíu mày, vẻ trách móc trong đôi mắt nàng đưa ra bị Bồ Lao hiểu lầm là ‘hoảng hốt trở tay không kịp’.
Hắn biết nàng khóc không ra nước mắt, không từ đâu biết được nàng sợ cỡ nào, đổi thành cô gái khác, nếu nghe thấy bị đưa đi nấu canh chắc đã khóc òa lên.
Nàng không khóc, hắn ngược lại càng lo lắng, quan tâm nàng… dồn nén nỗi tuyệt vọng và sợ hãi.
- Ta biết khi cô nghe thấy sự thật trong lòng sẽ khó tránh khỏi vừa kinh vừa sợ, có điều… sự thật đã thế cô cũng chỉ có thể đón nhận…
- Bực thật! Sao vẫn đau thế chứ?!
Bồ Lao nói xong, đột nhiên tức giận đứng dậy, đánh mạnh một quyền vào ngực, ra sức đánh thành tiếng mà không hề nương tay.
Hành động thật quái dị, Hồng Tảo không nhướng mày cũng khó.
- Ngươi dốc sức đánh như vậy đương nhiên sẽ đau. –Tự ngược à? Đang yên đang lành xuất quyền đánh mình? Hèm… thật là sở thích đặc biệt.
- Không phải mà, ngực đang đau! –Nhìn thấy nàng lập tức nhớ tới nàng là con cháu nhà chữa bệnh, hắn ghét cơn đau quái lạ trước ngực, lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể bấu víu, hắn trực tiếp kéo tay nàng tới, đặt lên chỗ trái tim bị đau:
- Giúp ta xem xem…
- Ta y thuật không tinh, hơn nữa cấu tạo thân thể Long Tử khác hẳn với người thường, ta không có năng lực chữa trị. –Nàng muốn rút tay về, nhưng hắn nắm rất chặt, rất chắc, không hề có ý nới lỏng.
- Hãy khoan! –Hắn quát ngăn trở nàng đừng lộn xộn, giọng nói vui mừng vô cùng vang dội:
- Như thế có hiệu quả! Không đau nữa rồi!
Bàn tay mềm mại, xúc cảm tuyệt vời, độ ấm vừa đủ, dán ở trước ngực giống như một miếng ngọc ấm, thoải mái thật… Hơn nữa, quả thật làm giảm cơn đau.
- Nói linh tinh gì thế?! Tay ta chẳng phải ‘tẩu quán’, có thể hoạt huyết hành khí.
‘Tẩu quán’ là một trong số Bát Quán Pháp, nương theo kinh mạch, dùng lực tay xoa bóp xem tình huống bệnh nhân, nặng hoặc nhẹ, đều dựa vào kinh nghiệm. Nàng không tin chỉ dựa vào bàn tay nàng mà có thể làm được hiệu quả như ‘tẩu quán’.
- Bởi vì cô là ‘táo đỏ’ đấy. –Một vị thuốc thần kỳ trong chín vị.
Chính bởi thần kỳ nên Hồng Y mới yêu cầu chín huynh đệ họ đi tìm, muốn trị chứng bệnh lạ của phụ vương, nàng là một trong số đó, chắc hẳn rất quý hiếm, có dược hiệu hơn người… Chỉ dán sát ngực hắn đã mang đến hiệu quả thoái mái rồi.
Nghe hắn thốt ra câu khen ngợi thỏa mãn này, còn cầm lòng bàn tay nàng xoa xoa ngực hắn, nàng thật muốn cầm bát đá đập vào đầu hắn, xem có thể đập hắn tỉnh táo thông minh hơn hay không.
Vài lần hút hơi bật hơi, nhịn ý niệm cầm bát xuống, mặc hắn cầm nắm tay, chụp lấy không một kẽ hở.
Tay hắn to quá, rộng quá, dễ dàng liền nắm trọn tay nàng.
Dưới lòng bàn tay nàng là tiếng trái tim hắn đập. Mạnh mà đều đều, đập theo quy luật, mãnh liệt như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Hắn nhắm mắt thoải mái, bỗng dưng khiến nàng mềm lòng, một cánh tay khác không bị hắn kiềm giữ, trước tiên là men theo mạch đập của hắn, muốn giúp hắn tìm ra nguyên nhân của cơn đau.
Ồ? Vừa hỗn loạn vừa quỷ dị, lại như vượt quá tri thức kinh mạch nàng từng học lúc nhỏ, nàng buông tha, đổi thành áp lên trán hắn.
Nàng sờ vào hơi nóng, không biết là do đôi mắt hàm ẩn tia đỏ kia mang theo hơi nóng hay nhiệt độ như vậy chính là dấu hiệu ‘sốt cao’ của thanh dân trong biển?
- Có lẽ là bị cảm lạnh rồi, ta không thể xác định… Có cần quay về tìm Băng Di, để anh ta xem cho ngươi không? –Nàng giảm thanh âm, quan tâm hỏi.
Băng Di học được là chữa cá chữa tôm chữa Long Tử, mà nàng học chỉ vẻn vẹn là chữa người, lĩnh vực khác nhau rất lớn, tốt hơn hết để người chuyên sâu tới chữa đi.
- Không cần. Hiện tại như thế rất thoải mái… -Cũng không đau nữa.
- Nhỡ đâu lại đau nữa…
- Thì tìm cô chữa tiếp…
- Chẳng phải ta sắp bị mang đi nấu canh ư? –Hồng Tảo cố ý nhắc tới.
Một mặt là cười trộm sự trì trệ của hắn, một mặt khác lại không hy vọng hắn dùng thân thể mình ra để đùa giỡn.
- Có bệnh thì phải sớm chữa trị mới tốt. Vào nồi rồi thì chẳng thể chữa giúp ngươi, ngươi mau đi nhờ Băng Di đi…
Ba câu không tách khỏi ‘Băng Di’, nói đi nói lại chung quy vẫn thốt ra tên của kẻ kia! Bồ Lao rất khó chịu, mở choàng mắt trừng nàng, nàng cũng đang chuyên chú nhìn hắn.
Bản thân nàng không thể phát hiện ra rằng, trong mắt nàng chất đầy sự lo lắng vì cơn đau ngực đột ngột phát tác của hắn.
- Vì sao cô tín nhiệm hắn ta như thế? –Là vì bất mãn, vì tức giận, vì luôn từ trong miệng nàng nghe thấy tên nhãi đó --- trái tim hắn đập càng nhanh, lực tay cũng tăng thêm.
- Y thuật Băng Di học là nhằm vào thành dân dưới đáy biển, các người mắc bệnh, làm thế nào hốt thuốc đúng bệnh, hắn chung quy vẫn biết rất nhiều. –Còn về tín nhiệm… Cả tòa thành dưới đáy biển, nàng chỉ quen Bồ Lao và Băng Di, khó tránh khỏi trong câu nói không phải hắn thì chính là Băng Di, hà tất phải lộ ra vẻ mặt… chỉ trích chứ?
- Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một học đồ, còn chưa xuất sư đâu. –Hắn hằm hừ.
- Vậy thì đi tìm sư phụ hắn bái sư học y, nhờ ông ta giúp ngươi xem.
- Cô nói Hồng Y?
- Ừm… -Nàng lại không quen sư phụ của Băng Di, chỉ đành gật đầu lung tung.
Tìm Hồng Y chữa bệnh, đại biểu cho việc: hẳn phải dẫn nàng về Long Hài Thành, báo cáo kết quả.
Khi Hồng Y tập hợp đủ chín vị thuốc thì sẽ lập tức động thủ sắc thuốc, đến lúc đó, nàng…
- Không thể trở về! –Bốn chữ này buột khỏi miệng, hét xong hắn cảm thấy mình vô lý, bèn ngẫm lại, nghĩ ra một cái cớ rất hùng hồn:
- Nhi Hương còn chưa đi, ta trở về há chẳng phải bị cô ta chộp được?
Đúng, hắn không về, tuyệt đối không phải vì không muốn giao nàng ra, mà là Nhi Hương phiền phức kia đang chờ hắn ở Long Hài Thành.
- Nếu đã không thích nàng, sao lại không nói rõ với nàng ta? –Cứ một mạch chạy trốn.
- Cô cho rằng ta chưa từng nói qua hay sao? Hét, quát, mềm giọng ôn nhu cầu xin cô ta tha cho ta, ta có kiểu nào chưa thử!? Cô ta hoàn toàn không nghe! Nữ nhân cứ quấn bíu suốt ngày là ta ghét nhất! –Tiếng hét của hắn và vẻ chán ghét trên mặt hắn, đặc sắc như nhau.
- Ngươi không thích nàng ta như vậy, vì sao nàng ấy lại thích ngươi? –Thích đến mức bị hắt hủi, bị mắng té tát cũng không muốn chịu thua?
Đổi lại là nàng, thì chẳng kiên trì được như Nhi Hương.
Giả sử, có ngày nào đó, người nàng thích lộ vẻ chán ghét hoặc khinh thường nàng --- như vẻ mặt Bồ Lao lúc này --- thì nàng nhất định sẽ lập tức buông tay, để cho đôi bên được tự do, tuyệt không làm khó đối phương, tuyệt không dây dưa…
Tuyệt đối không mong muốn khi đối phương nhắc tới nàng thì nghiến răng ken két.
- Ai biết?! Có lẽ… là khuôn mặt của ta đi. –Bồ Lao sau khi suy xét liền có ngay kết luận.
Điều này là không có khả năng nhất, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
- Cô có vẻ mặt gì đấy? –Phản bác quá rõ ràng! Chẳng lễ phép gì cả!
Nàng thoáng chỉnh lại thần sắc, không biểu hiện ra vẻ nghi ngờ quá rõ ràng với câu nói kia của hắn.
- Có lẽ, là cảm giác an toàn ngươi vô hình trung phát ra đã hấp dẫn nàng.
Hồng Tảo nhận xét một cách công bằng, đồng thời nói ra ý nghĩ lúc mình ở cùng với hắn:
- Ở bên ngươi có cảm giác… trời sụp xuống ngươi sẽ chống đỡ, dường như bất kỳ việc gì đều không cần lo lắng… Cho dù thân ở nơi hoàn toàn xa lạ, có hoảng hốt, có sợ hãi nhưng không đến mức tuyệt vọng…
Bất tri bất giác, nàng thổ lộ tiếng lòng của mình.
Mới vào đại dương mênh mông, nhân sinh không quen, càng là khu vực thần bí mình chưa từng bước vào, nàng sợ, sợ lúc nhìn về biển sâu vô ngần, mù mịt, không xoay sở, run rẩy, toàn bộ ập vào cõi lòng.
Nhưng, còn có hắn.
Khi đôi mắt dời sang thì dễ dàng có thể nhìn thấy bóng người cao to cường tráng đứng hiên ngang bên người, đi theo trước sau.
Cho nên nàng dám can đảm ở trong biển, dám tranh cãi giằng co với lái buôn Mực, bởi vì, có hắn ở bên.
Giống đại thụ, giống núi giống tường thành, giống tấm khiên kiên cố khổng lồ.
Hắn không cần thốt ra bất kỳ câu cam đoan phóng đại nào, hắn đứng đó, nàng rất rõ, hắn không cho nam nhân Mực thương tổn tới nàng mảy may.
Hắn là một kẻ khiến người ta cảm thấy an toàn gấp bội.
- Ngươi có một thứ khí chất đặc biệt khiến người ta tin tưởng ỷ lại, có lẽ bộ dáng ngươi không lương thiện, kết hợp với thân hình khôi ngô, giọng nói vang dội, thoạt nhìn càng dọa người, khó có thể thân cận, nhưng sau khi ở cùng, phát hiện đầu tiên là… ngươi có chút lơ mơ, mới có thể ăn ‘Hồng Tảo’, một ‘Hồng Tảo’ sống sờ sờ, không hề để bụng, cũng rất tùy hứng, không biết khiêm tốn cầu cứu… -Khờ khờ dại dại chẳng phân rõ ràng. Nàng nghĩ đến hắn như vậy liền không nhịn được khẽ mỉm cười.
- Sau đó, phát giác ra rằng… thực ra ngươi rất tinh tế.
Vài lần, hắn dè dè dặt dặt, đo đếm lực tay, lo lắng sẽ cầm đau nàng, cùng với trong Hải Thị, hắn giành lấy trước khi nàng mở miệng cầu xin, đoán được tâm tư của nàng, cứu lấy mỹ nhân Lệ Giao còn sớm hơn nàng một bước.
Hắn thoạt nhìn thô kệch, không quá trau chuốt, lại xuất phát từ nội tâm, có sự tinh tế khó được.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
20 chương
37 chương
192 chương
409 chương
169 chương
62 chương